Buổi tiệc đấu giá từ thiện được tổ chức vào chủ nhật, mấy anh trai hôm đó đều không có ở nhà, anh cả thì đang ở trên công ty, cô hỏi qua Lưu Vĩnh thì mới biết được hôm nay anh cả có cuộc họp trên công ty, sau khi họp xong thì anh cả sẽ đến buổi tiệc sau.

Điều này đúng hợp với cô uôn, mua quà là vì muốn gây sự kinh ngạc, cô cũng không muốn để anh cả biết được rằng cô đã đến buổi tiệc từ thiện đó.

Đợi khi cô thay lễ phục và trang điểm xong thì Lưu Vĩnh đã đợi sẵn ngoài xe rồi.

Cô mặc một bộ lễ phục trễ vai màu xanh nhạt, để lộ ra vùng xương quai xanh gợi cảm, phần eo được siết lại, bên dưới là phần ren kéo dài đến qua đầu gối để lộ bắp chuối thon thả trắng mịn, nhìn rất là bồng bềnh và tinh nghịch, độ dài của cái đầm này cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại của cô. Nhà tạo mẫu bới mái tóc dài của cô lên, để một vài lọn tóc xuống hai bên mặt, bên cạnh đó còn tô điểm cho cô thêm tí má hồng, nhìn rất thiếu nữ và tinh nghịch.

Lúc Lưu Vĩnh nhìn thấy cô cũng nhịn không được ngây người một chút, nhưng giây tiếp theo liền cung kính cúi đầu mở cửa xe ra cho cô.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia buổi đấu giá từ thiện, lúc ngồi trên xe cô vẫn có chút khẩn trương, nhịn không được cứ chà sát nhẹ lá thư mời trong tay.

Mục Xuyên chỉ gởi lá thư mời này cho cô thôi, có thể là sợ cô sẽ không được tự nhiên nên cũng không có đề nghị sẽ đi chung với cô, việc này khiến cho cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dù sao thì hai người cũng chỉ mới gặp nhau một lần mà thôi, nếu như thực sự phải đối mặt với Mục Xuyên thì có khả năng cô sẽ không được tự nhiên thật.

Một tiếng sau, xe của Hà Nguyệt Tâm dừng lại trước cổng vào hội trường buổi tiệc đấu giá từ thiện.

Hà Nguyệt Tâm đưa lá thư mời trong tay cho nhân viên phục vụ tại cổng, trên mặt của nhân viên đó lộ ra vẻ kinh ngạc, cậu đánh giá Hà Nguyệt Tâm một lúc rồi ân cần mở miệng: "Hay là tôi dẫn quý cô đến phòng riêng của Mục tiên sinh ạ."

Hà Nguyệt Tâm vội nói: "Không cần đâu anh. Anh tìm cho em chỗ gần nơi dễ quan sát vật đấu giá là được rồi ạ."

Nhân viên phục vụ được huấn luyện rất tốt, cũng không có hỏi thêm gì cả, chỉ chỉ đường cho Hà Nguyệt Tâm đến tầng 1 tìm chỗ ngồi thôi."

Đại sảnh hội trường buổi bán đấu giá từ thiện rất rộng lớn, được sắp xếp theo dạng vòng tròn, chính giữa là sân khấu lớn dùng để giới thiệu các vật bán đấu giá, tầng 1 và tầng 2 đều là những chỗ ngồi riêng lẻ, tầng 3 là phòng riêng, từ bên ngoài không thể nhìn rõ được người trong phòng riêng được.

Sau khi Hà Nguyệt Tâm ngồi xuống, thì đánh giá xung quanh một vòng, cô thở phào một hơi, chỗ này đích thực là cách chỗ giới thiệu vật đấu giá rất gần, có thể nhìn thấy rõ hơn một chút, dù sao thì cũng là mua quà cho anh cả và anh tư mà, làm sao có thể qua loa được!

Từ lúc Hà Nguyệt Tâm ngồi xuống, thì xung quanh liền có những ánh mắt như có như không nhìn về phía cô, không ít người đang bàn tán về cô.

Giới hào môn nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ngay cả trong buổi đấu giá này thì cũng có không ít gương mặt quen thuộc trong giới rồi. Người xuất hiện lần đầu trong trường hợp này như Hà Nguyệt Tâm thì cũng khó tránh khỏi việc khiến người ta chú ý. Tuy rằng trước đây chuyện Hà Nguyệt Tâm được đón về nhà họ Hà từng lên qua hotsearch, nổi bão trên mạng, nhưng chuyện trên mạng xem qua rồi cũng rất nhanh quên mất, rất nhiều người nhất thời cũng không nhớ ra được cô là ai.

Nhân viên đưa sách giới thiệu vật đấu giá đến trước mặt Hà Nguyệt Tâm: "Đây là sách giới thiệu các vật đấu giá trong ngày hôm này, mời Cô xem thử."

Hà Nguyệt Tâm hiếu kỳ lật ra xem thử, vật đấu giá trong buổi bán đấu giá được chia ra làm 2 loại, vật rao bán trước đều là vật hạng thường, vật rao bán sau là vật hiếm có, càng về sau thì giá bán ban đầu sẽ càng cao.

Hà Nguyệt Tâm vừa lật xem vừa châm chước xem nên mua cái nào hợp với sở thích của anh cả và anh tư. Kế hoạch ban đầu của cô là mua quà dựa trên sở thích của anh cả và anh tư, sau đó lén lút đặt vào trong phòng bọn họ, ghi người gửi là tên của đối phương, viết rõ ra là quà đền tôi. Như vậy thì mâu thuẫn giữa anh cả và anh tư chắc là có thể hòa hoãn hơn!

Chủng loại được bán đấu giá hôm nay rất phong phú, đồ cổ, tranh chữ, trang sức, muốn có thứ gì là có thứ đó.

Cô đang ngồi nghiên cứu thì có một người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh Hà Nguyệt Tâm, giọng điệu cô ta tràn đầy bất mãn.

"Tại sao lại sắp tôi ngồi đây chứ?"

Nhân viên có chút khó xử: "Vị trí trên lầu đều đã được an bài hết rồi ạ, thành thật xin lỗi."

Tề Nhã Thu ăn mặc tinh tế, một thân đầm đen, môi tô son đỏ nhìn rất yêu nghiệt, hai cặp lông mày được vẽ tinh xảo của cô ta đang nhíu chặt lại.

Nhân viên không ngừng xin lỗi.

Nhân viên đi rồi, cơn tức giận của cô ta vẫn có chút không nguôi. Trước đây khi cô ta tới đây thì tệ lắm cũng sẽ ngồi ở vị trí tầng 2, nhưng bây giờ thế nhưng lại an bài cô ta ngồi ngay đại sảnh tầng 1. Không phải chỉ là Tập đoàn Tề thị gần đây đang bị thẩm tra thôi sao, mấy người này chưa gì đã bắt đầu mắt chó khinh người rồi?

Cô ta liếc xéo Hà Nguyệt Tâm đang ngồi bên cạnh một cái, ánh mắt đột nhiên khựng lại.

Người con gái này cô ta từng gặp qua Hồ Sơn. Nếu như vẻ ngoài tầm thường thì nói không chừng cô ta nhìn qua rồi cũng quên ngay thôi, nhưng cô ta luôn có ấn tượng sâu sắc với những người con gái đẹp. đặc biệt còn là người đẹp hơn mình.

Cô vốn đang quạo, bây giờ ánh mắt nhìn Hà Nguyệt Tâm cũng nhịn không được tràn đầy soi mói, nhớ tới sợi lắc tay trên tay Hà Nguyệt Tâm nhìn thấy lúc trước, sợi lắc đó cô ta từng nhìn thấy trên tạp chí nói đó là đồ hiếm có, giá hơn mười triệu, người trong giới hào môn bình thường như cô ta đây cho dù có mua được thì cũng không dám đeo một cách huênh hoang ra đường như vậy được.

Cô ta nhịn không được trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói: "Đồ quê mùa."

Còn là đồ quê mùa xài đồ giả nữa.

Trước đây cô ta chưa từng gặp qua Hà Nguyệt Tâm trong giới này, bây giờ Hà Nguyệt Tâm lại xuất hiện ở đây, chỉ có một khả năng thôi, đó chính là được đàn ông dẫn vào nhìn cho biết.

Nhìn góc nghiêng khuông mặt khi Hà Nguyệt Tâm nghiêm túc lật sách giới thiệu, cô ta bĩu nhẹ môi, nhìn nghiêm túc như vậy, làm như bản thân mua nổi ấy, bộ lát hồi định dẹo cho kim chủ mua tặng nó à?

Cô ta tự nhận bản thân cao hơn người khác một bậc, thân phận hào môn của cô ta đã đem đến không ít đặc quyền mà thường dân bá tánh không có. Cái loại người dựa vào đàn ông để chen chân vào giới này, cô ta rất khinh bỉ.

Tầm mắt cô ta lén nhìn lên phòng riêng phía cuối cùng bên trái trên tầng 3, đó là phòng riêng thường dùng của Mục Xuyên. Tuy rằng Mục Xuyên lấy công ty của ba cô ta ra để cảnh cáo cô ta không được xuất hiện trước mặt anh nữa, nhưng cô ta căn bản không tin là Mục Xuyên lại nhẫn tâm đến như vậy được, Mục Xuyên cứu vớt cô ta từ tay của Mục Hoài, nếu không phải có ý với cô ta thì còn có thể là gì nữa?

Mục Xuyên khẳng định là có lý do nên mới không muốn gặp cô ta. Nếu như cô ta là nữ chủ nhân của nhà họ Mục thì bây giờ cô ta đã ở trong phòng riêng xa hoa của Mục Xuyên rồi chứ không phải ngồi dưới tầng 1 với con quê mùa này rồi.

Nghĩ tới đây thì tâm tình cô lại càng tệ hơn nữa.

Hà Nguyệt Tâm đang lật xem sách giới thiệu, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh của Tề Nhã Thu bên cạnh. Cô nhìn trúng một chai rượu vang đỏ hàng đầu La Romanee-Conti năm 1945 và một chiếc Ferrari 250GTO thập niên 60 của thế kỉ 20. Anh cả thích uống rượu nho cũng thích sổ tay, trong nhà còn có một kho rượu để cất giữ rượu nho nữa. Chai rượu vang đỏ này nhìn trong sách giới thiệu thì thấy rất cao sang quyền quý và hiếm có, anh cả nhất định sẽ thích. Anh tư thích xe, chiếc Ferrari cổ này là xe nổi tiếng và truyền kỳ, là loại xe được bình chọn là xe muốn được cất giữ nhất trên toàn cầu.

Giá khởi điểm của 2 món này đều không rẻ, giá khởi điểm của rượu là 8 triệu tệ, giá khỏi điểm của xe là 10 triệu tệ.

Cô sờ cái túi đeo có thẻ ngân hàng trên người, mím nhẹ môi. Tuy rằng rất đắc, nhưng sau khi mua nhà xong thì trong thẻ của cô vẫn còn hơn 100 triệu lận, 2 thứ này cô vẫn có thể mua nổi!

Vật bán đấu giá hôm nay rất nhiều, những món bán trước Hà Nguyệt Tâm đều không có hứng thú, cô chỉ nhìn người ta báo giá một cách đầy hứng thú thôi.

Phòng riêng của Mục Xuyên trên lầu không có động tĩnh gì cả. Hà Nguyệt Tâm cũng không để tâm lắm, chỉ nghĩ là chắc Mục Xuyên cũng giống như anh cả cô vậy, vẫn chưa đến.

Tề Nhã Thu trong khoảng thời gian đó cũng có ra tay 1 lần, mua được một viên ngọc xanh Tổ Mẫu trị giá 6 triệu. Trong khoảnh khắc cô ta mua được những người xung quanh đều nhìn cô ta với ánh mắt hoặc hiếu kỳ hoặc ngưỡng mộ, khiến cô ta tâm tình thư thái hẳn ra, đặc biệt còn nhận được ánh mắt kinh ngạc không chút che giấu trên mặt Hà Nguyệt Tâm nữa.

Khi cuộc bán đấu giá tiến hành được một lúc thì đương nhiên Hà Nguyệt Tâm cũng có chú ý tới Tề Nhã Thu ngồi bên cạnh mình, nhớ đến duyên gặp mặt một lần ở Hồ Sơn, thấy Tề Nhã Thu mua ngọc xanh thì cô cũng nhịn không được có chút kinh ngạc. Bỏ ra 6 triệu để mua một viên bảo thạch cho mình, cũng quá xa xỉ rồi đi!

Nếu đổi thành cô cho dù là mua thứ khác thì cũng sẽ không mua cái lại trang sức nhìn được chứ không thực dụng đó đâu.

Đợi những sản phẩm bán với giá thấp đã bán hết rồi, là đến lượt những sản phẩm có giá khởi điểm trên 5 triệu.

Hà Nguyệt Tâm ngồi thẳng người dậy, lúc vào cổng thì nhân viên có đưa cho cô một tấm bảng, bên trên có viết số, nếu muốn tham gia đấu giá thì chỉ cần giơ bảng lên là được.

Tề Nhã Thu thấy Hà Nguyệt Tâm đột nhiên ngồi thẳng người dậy thì nhìn như không để tâm mà liếc nhìn cô một cái, ánh mắt tràn đầy sự trào phúng. Quả nhiên là tấm chiếu chưa trải mà.

"Vật bán đấu giá lần này là rượu vang đỏ hàng đầu được chưng cất từ năm 1945, đến từ trang trại rượu nho hàng đầu La Romanee-Conti. Giá khởi điểm là 8 triệu!"

Giá khởi điểm 8 triệu được tính là rất cao rồi, giá vừa được nêu ra thì bên dưới vang lên hàng loạt tiếng hít hơi lạnh.

Qua một lúc sau, mới có một ít người giơ bảng lên.

"8 triệu!"

"9 triệu! 9 triệu lần một!"

"10 triệu!"

"12 triệu!"

"12 triệu lần một!"

Giá đang dần tăng lên chút một, người nâng giá càng về sau càng ít.

Đợi lúc giá bán tăng lên đến 17 triệu thì người tranh đấu giá chỉ còn lại 2 người, hai người này đều là khách quen của những cuộc bán đấu giá, đều nổi danh vì ra tay hào phóng.

Giọng MC tràn đầy kích động: "17 triệu lần một! Người ra giá cao thì được! Còn có ai ra giá cao hơn nữa không!"

Hà Nguyệt Tâm giơ tấm bảng trong tay lên.

"Quý cô đây ra giá 18 triệu!"

Sau khi cô giơ bảng lên thì có không ít người nhìn cô với ánh mắt rada. Thấy là gương mặt lạ chưa từng gặp qua thì trong nhất thời cả hội trường đều vang lên tiếng thảo luận.

"Cô ta là ai vậy?"

"Chưa từng gặp qua, lạ mặt lắm. Là nhà nào dẫn đến vậy?"

"Lần đầu tiên gặp. Ra tay hào phóng như vậy, kim chủ dẫn vào à? Hay là nhà giàu mới nổi mới nào đó vậy?"

Tiếng thảo luận của những người xung quanh truyền đến tai Hà Nguyệt Tâm, cô nhíu nhẹ mày lại, cô bất quá chỉ là tham gia đấu giá một món đồ mà thôi, tại sao phản ứng của những người xung quanh lại lớn như vậy chứ?

Tề Nhã Thu thấy Hà Nguyệt Tâm giơ bảng thì vẻ chấn động trên mặt vẫn chưa kịp thu về.

Người phụ nữ này giơ bảng rồi? Nó rốt cuộc có lai lịch gì vậy, kim chủ tốt với nó tới vậy ư, thứ cả chục triệu cứ thế mà để nó mua à?

Đợi xoay mặt lại thì trên mặt cô ta đều tràn ngập vẻ hoài nghi nhân sinh. Đối với cô ta mà nói, thì những món đồ tầm mấy triệu đến mười triệu thì cô ta có thể mua nổi, nhưng những món trên 20 triệu thì cô ta cũng không dám mua đại, hơn nữa bây giờ nhà cô ta đang trong thời kỳ đặc biệt, tiêu nhiều tiền quá về nhà chắc chắn sẽ bị giáo huấn.

Đợi chấn động kinh ngạc xong thì cô ta nghiến nhẹ răng, trong mắt đều là sự ngưỡng mộ không chút che giấu, cô ta ngưỡng một đến nổi tim có chút đau luôn rồi.

Đồ quê mùa gì chứ, quê mùa nhưng cũng có tiền hơn cô ta!

Ánh mắt cô ta nhìn Hà Nguyệt Tâm không còn sự khinh thường nữa, ngược lại tràn ngập cảnh giác, người phụ nữ này rốt cuộc có lai lịch gì đây?

Đợi mọi người xôn xao xong, thì cuộc bán đấu giá vẫn tiếp tục, một người tham gia hồi nãy khi giá nâng lên tới 20 triệu thì đã từ bỏ rồi, chỉ còn một người đàn ông vẫn đang kiên trì chưa bỏ.

"Quý ông đây, 22 triệu! 22 triệu lần một!"

Ánh mắt MC lướt sang bên Hà Nguyệt Tâm mang ý hỏi dò.

Trong phòng riêng trên lầu, Mục Xuyên đang lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trong tay, một cánh tay khác đang gõ nhẹ ngón tay lên thành ghế thể hiện sự sốt ruột trong lòng anh.

Hai đầu lông mày của Mục Xuyên nhíu chặt lại, nếu như có thể, anh thật muốn mua hết những món đồ mà Hà Nguyệt Tâm muốn mua tặng cho cô. Nhưng với mối quan hệ mới là bạn mới quen của hai người họ thì nếu ân cần quá thì sẽ dọa Hà Nguyệt Tâm sợ mất, sau này muốn tiếp cận Hà Nguyệt Tâm nữa thì sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Hà Nguyệt Tâm từng nói với anh, đó là quà cô muốn mua để tặng người khác, nếu như anh ra tay thì tính chất món quà sẽ biến chất ngay.

Nói không chừng Hà Nguyệt Tâm sẽ còn vì vậy mà ghét bỏ anh nữa.

Nhưng thấy Hà Nguyệt Tâm ra giá thì anh lại nhịn không được muốn ra tay.

Cuối cùng anh nhịn không được sự nóng lòng trong lòng mà đứng dậy, đi lại gần cửa sổ, nhìn chằm nhất cử nhất động của đại sảnh bên dưới.

Bồi Nghị đứng bên cạnh nhìn rõ mọi cử động của Mục Xuyên, hôm đó Mục Xuyên hỏi cậu làm thế nào để theo đuổi con gái, lúc đó cậu kinh ngạc tới nổi cằm muốn rớt xuống đất luôn.

Mục Xuyên thế nhưng lại theo đuổi con gái ư? Không phải đều là con gái theo đuổi ngược lại Mục Xuyên sao?

Nhưng cậu đã quan sát nhiều ngày như vậy rồi, giờ đã không còn thấy lạ nữa rồi.

Bộ dạng thấp thỏm bất an, cảm xúc lên xuống này của Mục Xuyên, 100% là đã lúng sâu vào rồi.

Hà Nguyệt Tâm không có phát hiện ra ánh mắt trên lầu, thấy MC nhìn cô với ánh mắt hỏi dò, cô cắn răng, tiếp tục tăng giá!

Nói không đau ví đó là điều không thể nào, đây là lần đầu tiên cô tiêu nhiều tiền như vậy trong một lần đấy. Nhưng mua cho anh cả, đáng! Anh cả tốt với cô như vậy, cô chỉ tặng cho anh cả một một món quà mà thôi, đắc bao nhiêu cũng đáng cả.

"25 triệu lần một! 25 triệu lần hai!"

MC dùng giọng nói kích động hét lên, giọng đều khàn cả luôn rồi.

Vị tiên sinh lúc này đấu giá chung với Hà Nguyệt Tâm cũng lắc lắc đầu, ông coi như là gặp phải thứ dữ rồi, còn là thứ dữ rất có tiền nữa. Giây lát sau, ông thở dài một hơi, không giơ bảng lên nữa.

"25 triệu lần ba! Thành giao!"

"Chức mừng quý cô đây đã mua được chai rượu vang đỏ được chưng cất vào năm 1945 của trang trại rượu nho hàng đầu La Romanee-Conti với giá 25 triệu!"

Trên mặt Hà Nguyệt Tâm rốt cuộc cũng lộ ra ý cười, cô nhịn không được thở phào nhẹ nhõm. Quà cho anh cả đã xong rồi!

Trong lúc vui mừng cô hoàn toàn không có thời gian chú ý tới những ánh mắt đánh giá và tiếng bàn tán rôm rả xung quanh.

Tề Nhã Thu ngồi ở bên cạnh, kéo lại áo khoác khoác hờ trên vai, ánh mắt nhìn Hà Nguyệt Tâm của cô ta đã hoàn toàn thay đổi rồi, trong sự kinh ngạc còn mang chút nể trọng.

25 triệu đó! Nói mua là mua, chị em cô thật quá giầu mà!

Cô ta không còn mấy tin Hà Nguyệt Tâm có kim chủ nữa rồi, có thằng kim chủ nào chịu móc tiền ra để cho mỹ nhân mua cái thứ đó chứ? Lại nói cô ta đã ngồi cạnh Hà Nguyệt Tâm lâu như vậy rồi, có thấy thằng đàn ông nào nói chuyện với Hà Nguyệt Tâm đâu chứ.

Sân khấu giới thiệu sản phẩm nhấn công tắc mở ra, chiếc xe Ferrari 250GTO truyền kỳ được nâng lên trên cao.

Ánh mắt Hà Nguyệt Tâm sáng lên, lại lộ vẻ mặt muốn có được, Tề Nhã Thu thấy bộ dạng này của Hà Nguyệt Tâm thì phật luôn rồi.

Người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?

Mua xong một cái rồi còn mua nữa à??