Một đêm trên con thuyền ma trôi qua rất yên bình.

Nó chỉ như một con thuyền bỏ ngỏ, không còn lại bao nhiêu đồ đạc.

Khi Giản Thần nhìn thấy ánh mặt trời ban mai mọc lên còn khó mà tin nổi. Rõ ràng những nơi như thuyền ma ở trong phim thường là nơi nguy hiểm nhất, vậy mà lại không có chuyện gì.

Cái này không hợp lý chút nào, anh ta ghé vào lan can, trong lòng trăm mối cảm xúc.

Vị trí hiện tại của bọn họ là khoang hạng nhất, đêm qua sau khi dạo một vòng những nơi quan trọng, Kỳ Vô Quá tìm khoang xa hoa nhất trên thuyền ngủ như cậu đã nói.

Vì sự an toàn của chính mình, Giản Thần mặt dày bám theo cả hai chạy vào phòng dưới ánh mắt rét lạnh của Đoàn Lệ.

Tuy con thuyền này khá xa hoa, nhưng nó cũng chỉ có một cái giường đôi mà thôi.

Giản Thần rất biết nhìn, kết quả tất nhiên sẽ là Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ ngủ giường, anh ta ngủ sofa.

Giản Thần trằn trọc khó mà ngủ được, lần nào cũng bật dậy đầy lo lắng. Vào lần cuối cùng bật dậy, anh ta nghe thấy giọng Đoàn Lệ vang lên, âm thanh rất nhỏ, dường như không muốn đánh thức người kia dậy.

“Nếu không muốn bị tôi đá ra ngoài thì nằm im.”

Giản Thần nghe ra sự uy hiếp trong đó, đồng thời anh ta cũng không muốn bị ném ra khỏi phòng, một mình lang thang trên con thuyền ma đáng sợ. Cuối cùng anh ta đành quyết định nằm trên sofa trợn mắt hết một buổi tối.

Mãi cho tới hừng đông, anh ta mới lén lút ra khỏi phòng, chạy lên boong tàu hít thở bầu không khí tươi mới.

“Anh Giản này, chúng tôi đã thu lưới, thu hoạch được kha khá đấy, chúng ta có thể quay về rồi.”

Ngư dân nói cho Giản Thần biết trên thuyền ma không có gì cả. Chuyến đi này chỉ như một chuyến đánh cá bình thường mà thôi.

***

Chuyến du lịch trên thuyền ma kết thúc một cách thuận lợi, khi ba người Kỳ Vô Quá quay về hải đảo thì đã gần chạng vạng.

Đây cũng là lúc ăn cơm tối, tất nhiên cả ba sẽ quay về quán cơm của Giản Thần. Không ngờ vừa vào nhà ăn, cả nhóm đều không khỏi ngơ ngẩn.

Quán cơm vô cùng hỗn loạn, hơn nữa không có một bóng người.

Đây vốn là khoảng thời gian tốt để làm ăn, không biết vì sao lại thành ra như thế.

Ngay khi Giản Thần đang luống cuống tay chân thì có một cái đầu thập thò ở phía bên kia lối ra vào, đó là Cung Thụy.

Cung Thụy thấy nhóm Kỳ Vô Quá đã về, biểu cảm hoảng hốt trên mặt tan đi một ít, sau đó nói với phía sau gì đó rồi mới đi ra.

Thạch Nhụy, Nhạc Phỉ Vân và cả người làm trong nhà ăn đều theo sau cậu ta đi ra.

Giản Thần chia việc cho người làm dọn cái bàn ra trước, sau đó mấy người ngồi xuống.

Bây giờ quán cơm là tài sản của Giản Thần, tổn thất nhiều như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thành tích.

Giản Thần vô cùng đau lòng, cũng may phần lớn tiền công thuê ngư dân ra biển đánh cá đã được Kỳ Vô Quá giảm bớt, bằng không chờ vài hôm sau du khách rời đi, chắc chắn anh ta sẽ bị đánh trượt cuộc khảo hạch.

“Chuyện gì thế này?” Giản Thần nghiến răng hỏi.

Nhóm Cung Thụy nhìn nhau, trong mắt còn có chút sợ hãi.

Chuyện xảy ra trước khi nhóm Giản Thần về không lâu, lúc ấy tình cảnh còn vô cùng hỗn loạn. Người gây sự vẫn là thiếu niên mặt sứ hôm trước, cậu ta theo lời hứa hẹn một ngày trước đó mà dẫn cả nhà tới chờ ăn cá.

Người làm trong quán biết du khách đều sợ nhà thiếu niên mặt búp bê, vì vậy sắp xếp cho họ một góc yên tĩnh không ai chú ý, hơn nữa còn bảo bọn họ đây là chỗ ngồi của khách VIP.

Khó khăn lắm mới dỗ gia đình thiếu niên mặt sứ, vậy mà vài phút sau, du khách đeo vòng vàng trước kia làm loạn ở sòng bạc Cung Thụy cũng đến.

Du khách kia nghênh ngang ngồi xuống bàn bên cạnh, vừa mở miệng đã đòi ăn cá.

Lúc này nhóm Giản Thần còn đang trên đường quay về từ biển, tất nhiên trong bếp không thể biến ra cá cho gã ăn được. Du khách đeo vòng vàng lại là loại côn đồ không nói lý, lật bàn đòi phá phách.

Kết quả thiếu niên mặt sứ ngồi góc khuất lập tức vọt ra, đánh thẳng vào du khách đeo vòng vàng.

Thạch Nhụy nói tới đây thì cau mày, nói: “Cũng không biết vì sao mà du khách đeo vòng vàng kia trông rất cường tráng, nhưng lại bị đấm ngã sóng soài ra đất, hình như hắn có vấn đề thì phải.”

Tình huống về sau càng thê thảm.

Du khách đeo vòng vàng vất vả lắm mới lấy lại tinh thần, dồn chút dũng khí muốn phản kháng, lại bị chị em nhà thiếu niên mặt sứ mỗi người mỗi đấm lăn quay trên đất.

Nói tới đây, Thạch Nhụy chợt che kín miệng như đang điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Giản Thần cũng không hối thúc, từ khi quay về đến giờ, nhìn vào dáng vẻ hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch của mấy người chơi kia là biết bọn họ nhìn thấy cảnh tượng không được ổn cho lắm.

Bây giờ kể lại tình huống lúc đó cũng phải nhớ lại, phải điều chỉnh lại tâm trạng là chuyện tất nhiên.

Nhưng chuyện kế tiếp Thạch Nhụy kể lại khiến Giản Thần dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cũng thiếu chút nữa nôn ngay tại chỗ.

Gia đình nhà thiếu niên mặt sứ sau khi đánh du khách đeo vòng vàng ngất xỉu thì phanh bụng gã ra, móc lấy một đống nội tạng. Thiếu niên xinh đẹp vui vẻ cười nói: “Lâu rồi không ăn gan, hôm nay tạm thời không ăn cá vậy! Chúng ta đi thôi.”

Sau đó nhà bọn họ cứ vậy mà nghênh ngang rời đi, để lại quán cơm trống vắng không một bóng người.

Khách ăn đã sớm bỏ chạy toàn bộ từ khi thiếu niên mặt sứ lao ra đánh du khách đeo vòng vàng rồi, người chơi và người làm trong quán cũng lén lút trốn ra sau bếp.

Nhạc Phỉ Vân cắn môi nói: “Lúc người nhà kia phanh thây du khách đeo vòng vàng đã dùng răng… Ọe…”

Cô vừa nói đến đây liền che miệng chạy ra ngoài nôn mửa, trông có vẻ bị đả kích không nhỏ.

Kỳ Vô Quá lại hỏi: “Nếu bọn họ chỉ mang gan đi, vậy thi thể của gã đeo vòng vàng kia đâu?”

Cung Thụy nói: “Người nhà kia vừa rời khỏi, đội bảo an đã tới chở thi thể đi rồi.”

Thạch Nhụy cau mày nói: “Bọn họ dọn dẹp hiện trường có vẻ rất chuyên nghiệp, hơn nữa trong thành tích khảo hạch có nhắc đến chỉ tiêu tử vong, liệu có phải kỳ nghỉ phép nào cũng xảy ra chuyện vậy không?”

Mấy người chơi dày dặn kinh nghiệm nhìn nhau, cho ra một kết luận sởn tóc gáy.

“Chẳng lẽ những du khách đó đều là quái nhân, đây vốn không phải trò chơi kinh doanh gì mà là trò chơi sinh tồn giữa một đám quái nhân chém giết lẫn nhau?”

Giản Thần nghe xong cũng không biết mình có nên cảm thấy may mắn vì không tận mắt nhìn thấy hay không. Bằng không cứ xem tình trạng thê thảm của những người này mà xem, nói không chừng cơm còn không ăn nổi.

Nhưng anh ta lại nghĩ tới đống hàng hóa hư thối thấy trên thuyền ma, cảm thấy dù không thấy cảnh ấy thì có lẽ mấy ngày nay anh ta cũng chẳng nuốt nổi được gì.

Giản Thần nghĩ một lát, theo bản năng đưa mắt nhìn Kỳ Vô Quá cầu cứu: “Cậu thấy sao?”

Quả nhiên Kỳ Vô Quá trông rất bình tĩnh, thậm chí trong ánh mắt còn trộn lẫn chút hứng thú.

Giản Thần không khỏi cảm khái: Không hổ là người từng trải.

Kỳ Vô Quá gật gù, nói: “Quả nhiên không khác với tôi đoán là mấy, các người đi biển đã từng gặp cá voi chưa?”

“Hả?”

Người chơi anh nhìn tôi tôi nhìn anh, hoàn toàn không hiểu Kỳ Vô Quá có ý gì.

“Lúc đi biển tôi từng gặp cá voi rồi, khi ấy khá may nên được chứng kiến cảnh cá voi sát thủ săn cá mập trắng.”

Dường như Kỳ Vô Quá không thèm để ý đến cái nhìn kỳ lạ của mọi người, cứ vậy mà bắt đầu tự thuật màn ngắm cá voi của mình.

Cá voi sát thủ và cá mập trắng đều là những tay săn mồi cừ khôi giữa biển rộng, nhưng khi chúng nó phải đối chọi nhau, cá voi sát thủ sẽ chiếm thế thượng phong.

Cá mập trắng có một nhược điểm trí mạng, chỉ cần nếu nó nằm ngửa sẽ bị tê cứng cơ thể, không thể hô hấp, cuối cùng chết đuối trong nước. Cá voi sát thủ có IQ rất cao, gặp cá mập trắng cũng không cần cắn xé, đâm thẳng vào hông cá mập trắng là được. Khi đó cá mập trắng sẽ bị lật mình, về sau không thể phản kháng được nữa.

Kỳ Vô Quá nói tới đây, cười nói: “Chuyện đặc sắc nhất là sau khi cá voi sát thủ húc chết cá mập trắng sẽ chỉ ăn gan cá nhiều dinh dưỡng nhất.”

Giản Thần hỏi: “Ý… ý cậu nói thiếu niên mặt sứ kia là cá voi sát thủ, còn du khách đeo vòng vàng là cá mập trắng?”

Kỳ Vô Quá còn chưa trả lời đã nghe Thạch Nhụy lên tiếng: “Không phải chứ, trò chơi này còn có yêu quái à?”

Nhạc Phỉ Vân nói: “Dù có yêu quái thật cũng không nhiều tới vậy chứ?”

Kỳ Vô Quá rũ tay: “Tôi cũng không biết, chờ xác nhận lại đã, nếu tôi đoán không nhầm thì lát nữa sẽ tiếp tục có chuyện.”

Cậu vừa dứt lời, chỉ thấy một NPC vọt vào cửa, dáo dác nhìn xung quanh, trông có vẻ rất lo lắng.

Nhạc Phỉ Vân vừa thấy nhân viên kia liền đứng lên, cô bỏ lại một câu: “Là nhân viên tiệm tôi.”

Sau đó cô ra khỏi cửa, nghe nhân viên kia nói mấy câu liền vội vàng rời đi.

Giản Thần im lặng một hồi lâu, nhìn Kỳ Vô Quá nói: “Có phải ở thế giới thực cậu là thầy bói không?”

Kỳ Vô Quá cười nói: “Đoán theo logic mà thôi, còn có chuyện gì thì chờ cô ấy quay về sẽ biết.”

Khách sạn là sản nghiệp của Nhạc Phỉ Vân, nếu đối phương không nói gì thêm, người chơi khác cũng sẽ không nhúng tay vào, chỉ nén cơn tò mò xuống rồi ăn cơm tối.

Vừa ăn được nửa bữa, Nhạc Phỉ Vân đã quay lại.

Lúc cô bước vào nhà ăn, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Giản Thần vừa nhìn đã hiểu, rõ ràng sắc mặt này của Nhạc Phỉ Vân là đang tiếc tiền.

Cô đi đến ngồi xuống, thở dài một hơi, không chờ mọi người đặt câu hỏi đã nói: “Trong khách sạn của tôi có mấy vị khách bỏ chạy rồi, chưa trả tiền đã chạy.”

“Chạy… chạy á?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Kỳ Vô Quá, ai nấy đều có vẻ chắc cú cậu biết nguyên nhân.

Kỳ Vô Quá cũng không lập lờ làm gì, nói: “Điều này chứng minh cho suy đoán vừa rồi của tôi, lúc cá mập chết sẽ phóng ra một loại sóng, những con cá mập trong vùng nước đó đều sẽ nhận được loại sóng truyền tin này.”

“Sau đó toàn bộ cá mập trong vùng đó sẽ chạy trốn, thậm chí mười mấy năm sau cũng chưa quay lại.” Cậu nói, “Du thuyền vẫn còn ở bờ biển, du khách lại chạy, trừ việc nhảy xuống biển bỏ trốn thì không còn cách nào khác.”

Cho nên những du khách bỏ chạy khỏi khách sạn của Nhạc Phỉ Vân đã chứng thực phỏng đoán của Kỳ Vô Quá, quả nhiên du khách trên thuyền đều không phải người.