Đoàn Lệ nói: “Bắt đầu từ phướn dẫn hồn của nhà họ Chu, bọn chúng càng lúc càng liên quan nhiều tới không gian quỷ vực.”

Hắn tạm dừng một lát, hàng mày hơi nhăn: “Chẳng qua tôi luôn cảm thấy chỉ với bản lĩnh của nhà họ Chu thì không làm được mấy thứ này.”

Kỳ Vô Quá lấy làm lạ vì giọng điệu chắc nịch của Đoàn Lệ, hỏi: “Vì sao?”

“Thế hệ của nhà họ Chu càng về sau càng tụt, bây giờ cả tộc đã là phế vật, nếu không phải phía sau có người chống lưng… hừ.”

Đoàn Lệ hiếm có khi cười lạnh, giọng nói cũng tràn đầy khinh thường với nhà họ Chu. Thật ra đây là lần đầu Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Lệ thể hiện sự khinh thường với ai đó một cách rõ ràng như vậy, cho nên cậu càng thêm tò mò.

“Có phải trừ quá khứ giữa nhà họ Chu và nhà họ Đoàn, anh còn lén gây thù oán với nhà họ Chu không? Tôi hiếm khi thấy anh bộc lộ cảm xúc như thế.”

Đoàn Lệ nhìn Kỳ Vô Quá, nói: “Có thù oán vì cậu.”

Kỳ Vô Quá kinh ngạc, biết Đoàn Lệ đang nhắc đến chuyện nhà họ Chu giăng bẫy cậu, chỉ là những lời này nghe có vẻ hơi mờ ám. Cậu mất tự nhiên đảo mắt đi chỗ khác, ánh mắt vừa vặn dừng trên màn hình.

Trên màn hình hiển thị tám giờ tối, lúc này đã là giờ tan tầm, vậy mà lại có một bé trai đi vào thang máy. Trên lưng đứa bé đeo cặp sách, có vẻ vừa tan học nên tới tìm phụ huynh tăng ca.

Kỳ Vô Quá thấy đứa bé kia rất quen mắt, hình như là đứa bé bóng bay đã từng xuất hiện trước đó. Dù như thế nào, sự xuất hiện của đứa bé chứng minh cốt truyện đang chuẩn bị hoàn thiện.

Tòa nhà cao tầng này rất cao, bé trai hơi chán nên đi lòng vòng quanh thang máy, sau đó như tìm được món đồ chơi mới. Cậu bé đi đến một góc rồi ấn nút loạn xạ.

“…” Kỳ Vô Quá quan sát cảnh tượng trên màn hình, nói: “Thằng bé này…”

Thang máy sau mấy lần dừng lại đột nhiên mất kiểm soát, rơi đến một tầng nhất định rồi kẹt cứng ở nửa tầng lửng. Bé trai hoảng hốt nhìn khắp nơi xung quanh, thậm chí còn bám víu vào cửa thang máy.

Sau một hồi lâu, thang máy lại chạy, khi xuống đến tầng một, cửa thuận lợi mở ra, đứa bé hoảng hốt lảo đảo chạy ra ngoài.

Thang máy lại chạy lên trên, bên trong không có ai, hẳn là tầng trên có người muốn đi xuống. 

Một lúc sau, một nhân viên mặc vest đi đến. Anh ta hồn nhiên không biết chuyện xảy ra trước đó trong thang máy, ấn vào nút bấm, kết quả thang máy chạy được nửa tầng thì dừng lại. Người đàn ông khá bình tĩnh, anh ta tiến lên ấn vào nút cầu cứu khẩn cấp. Nhưng sau khi ấn vào, anh ta lại trở nên nóng nảy. Từ biểu cảm có thể thấy hẳn là không được đáp lại.

Anh ta lấy di động ra, ấn sáng màn hình rồi lại càng sốt ruột. Anh ta gọi điện vài lần, lại giận dữ cúp máy, xem ra không có tín hiệu.

Sau vài lần ấn vào nút khẩn cấp, người đàn ông không nhịn được đập vào cửa thang máy, trông như đang lớn tiếng cầu cứu. Thế nhưng con số hiển thị trên màn hình vẫn không thay đổi, thang máy bị kẹt ở giữa tầng không hề nhúc nhích.

Người đàn ông thở dài, từ từ bình tĩnh lại, xem ra phải chuẩn bị tinh thần ở lại thang máy cả đêm rồi. Chờ sáng hôm sau có người đi làm, hẳn là sẽ phát hiện.

Kỳ Vô Quá chỉ vào lịch hiển thị bên dưới, nói: “Ngày ba mươi tháng chín, thời gian nghỉ kéo dài.”

Tuy rằng đối với các tòa cao ốc văn phòng, dù có là thời gian nghỉ kéo dài cũng sẽ có bảo vệ trực ban, hơn nữa phần lớn sẽ có nhân viên tới tăng ca. Chẳng qua nếu là không gian quỷ vực lệ quỷ lộng hành thì tất nhiên kết quả sẽ như vậy.

Bảy ngày trôi qua mà không ai phát hiện ra người đàn ông bị nhốt trong thang máy. Anh ta cứ tuyệt vọng mà chết đói chết khát bên trong. Sau khi màn hình camera kết thúc lại không tối đi mà biến thành trạng thái nhiễu sóng, hệt như TV loại cũ không bắt được tín hiệu vậy.

Khi màn hình chiếu hình ảnh quay được từ camera thì không có tiếng, nhưng bây giờ lại có. Tiếng tạp âm ồn ào quẩn quanh không gian chật hẹp, Đoàn Lệ bỗng nói: “Có người đang nói chuyện.”

Kỳ Vô Quá cẩn thận lắng nghe, quả nhiên phát hiện ra chỗ bất thường. Âm thanh ồn ào dường như lẫn lộn những tiếng động hỗn loạn không giống nhau. Tiếng động ấy rất nhỏ, gần như bị tạp âm che mất.

Kỳ Vô Quá nói: “Có thể là manh mối giải mã.”

Nói xong, cậu đi qua sờ vào dưới màn hình, tìm thấy nút điều khiển âm lượng. Sau khi phóng lớn âm thanh, tạp âm nhiễu phóng đại tới mức khiến người khác khó chịu, chẳng qua âm thanh lẫn trong tạp âm trở nên rõ ràng hơn.

Đó là tiếng một người đàn ông đang hát. 

Kỳ Vô Quá nghiêng tai lắng nghe, phát hiện kia là một bài đồng dao khá lâu đời. Bài đồng dao có dai điệu vui tươi, nhưng trong tình cảnh như thế này lại khá đáng sợ.

Giọng hát của người đàn ông rất nhẹ, hát một cách đứt quãng, hát xong câu trước đã không còn sức hát tiếp câu sau.

Kỳ Vô Quá nghe xong, nói: “Đây là bài người đàn ông kia hát trong ngày cuối cùng.”

Vừa rồi trong camera giám sát, vào ngày cuối người đàn ông đã từ bỏ hi vọng, nằm trong một góc, miệng vẫn luôn khép mở. 

Xem ra anh ta đã hát bài đồng dao này.

Đoàn Lệ không có hứng thú gì với cách thức thể hiện tình cảm ấy, hỏi thẳng: “Ở đây có manh mối gì không?”

Kỳ Vô Quá nhún vai, nói: “Không biết, nghe tiếp đã.”

Sau một hồi lâu, giọng hát càng lúc càng rõ, mà tiếng tạp âm dần dần lắng xuống. Cuối cùng trong thang máy chỉ còn lại tiếng hát.

Người đàn ông vẫn cứ hát một cách đứt quãng, dường như đang nhớ về thời thơ ấu của mình. Cuối cùng, giọng hát ngừng lại, một giọng nói tràn ngập oán hận vang lên.

“Tôi đói, tôi đói lắm, các cậu cho tôi ăn gì đó được không?”

Kỳ Vô Quá thản nhiên hỏi: “Được, anh ở đâu?”

Giọng nói kia ngừng một lát, nói: “Tôi vẫn luôn ở phía sau cậu.”

Người bình thường nghe thế đều sẽ theo phản xạ quay người lại, thế nhưng Kỳ Vô Quá thì không, cậu chạy sang phía Đoàn Lệ nấp, sau đó nói: “Ra tay đi!”

Khi cơ thể Kỳ Vô Quá vừa cử động, Đoàn Lệ đã sớm xoay người chắn cho Kỳ Vô Quá. Mà khi cậu vừa cất tiếng, tay hắn cũng đã vói vào trong túi quần.

Quả nhiên khi hai người quay hẳn qua, lập tức thấy trong góc thang máy có một người đang lơ lửng gần camera. Anh ta thấy cả hai xoay lại liền nhào ập tới. Chỉ trong thoáng chốc, con quỷ bay từ camera xuống đã bị Đoàn Lệ đè chặt lên nút bấm thang máy, vô cùng thê thảm.

Kỳ Vô Quá mỉm cười ngồi xuống: “Manh mối.”

Con quỷ kia vẫn còn rất cứng đầu, nói: “Tôi đói, chưa cho tôi no tôi sẽ không nói gì hết.”

Kỳ Vô Quá tỏ vẻ âu sầu, nói: “Tôi với giám đốc vừa tăng ca chuẩn bị về nhà, làm gì mang theo đồ ăn vặt?”

Nam quỷ cười gằn, nói: “Không sao, tôi đây ăn ít, chỉ cần một chân là no.”

Kỳ Vô Quá chợt tỉnh ngộ: “Thì ra anh muốn ăn chân.”

Con quỷ nhìn hai người có quan hệ khá tốt trước mắt, trong lòng thầm đắc ý. Tuy rằng anh ta bị khống chế, nhưng chỉ cần ở trong buồng thang máy này, anh ta sẽ không biến mất. Ở trong không gian hẹp lâu khiến áp lực con người càng lúc càng lớn. Anh ta đang chờ hai người bạn kia trở mặt thành thù, đó sẽ là hình ảnh đẹp nhất.

Kỳ Vô Quá đứng lên nhìn Đoàn Lệ, nói: “Anh ta muốn ăn một chân, đây là điều kiện trao đổi.”

Đoàn Lệ gật đầu: “Biết rồi.”

Sau đó trong tay hắn có một thanh kiếm gỗ cỡ nhỏ xuất hiện, chiều dài bằng một con dao. Trước đó Kỳ Vô Quá đã được chiêm ngưỡng nó, thanh kiếm này cũng được khắc từ gỗ đào trăm năm, tuy không mạnh lắm nhưng lại tiện mang theo.

Đoàn Lệ tiến lên một bước, nam quỷ cảm thấy áp lực gấp bội: “Anh, anh muốn làm gì…”

Anh ta còn chưa dứt lời đã thấy một chân xuất hiện trên mặt đất.

Chiếc chân gầy gò khô quắt, trông rất quen.

Nam quỷ khó tin vươn cổ ra nhìn, sau đó thấy cơ thể khiếm khuyết của mình.

“Anh dám chặt chân tôi?”

Đoàn Lệ không buồn nói chuyện, Kỳ Vô Quá lại nhiệt tình giải đáp nghi ngờ của nam quỷ: “Một chân đổi chìa khóa, chân của anh cũng là chân.”

Nói xong, cậu ra hiệu cho Đoàn Lệ: “Làm đi.”

Nam quỷ chỉ cảm thấy có lẽ hai chữ “làm đi” ấy không tốt đẹp cho lắm, vừa rồi sau khi nghe xong, anh ta đã bị ghì lên tay vịn thang máy. Còn lần này thì anh ta bị ép phải nuốt chân của mình.

Kỳ Vô Quá nhìn nam quỷ nuốt xong cẳng chân rồi hỏi: “No chưa?”

Nam quỷ gật đầu liên tục, nói: “No rồi no rồi.”

Sao anh ta dám không no cho được? Từ đôi mắt hiền lành của thanh niên xinh đẹp mà tàn nhẫn kia là có thể thấy, nếu anh ta dám nói không no, có lẽ tiếp theo sẽ được đút thêm một chân nữa.

Không cần hỏi cũng biết chắc chắn là chân anh ta.

“Điều kiện trao đổi xong rồi, manh mối đâu.”

Kỳ Vô Quá xòe tay, huơ qua huơ lại trước mặt nam quỷ.

Nam quỷ nói: “Này, anh mau thả tôi xuống.”

Kỳ Vô Quá ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý, hiện tại nam quỷ bị Đoàn Lệ nhốt trên tay vịn thang máy, dù có muốn lấy chìa khóa cũng không có tay làm.

Sau khi thả nam quỷ xuống, anh ta lại há miệng nhổ một cái nút vào lòng bàn tay Kỳ Vô Quá, sau đó hóa thành làn sương đen trốn vào camera.

“…”

Kỳ Vô Quá mân mê cái nút trong tay, im lặng một lát, cậu nhìn Đoàn Lệ, cảm thấy xấu hổ khi bị một con quỷ lừa.

“Cũng may quỷ không có nước miếng, bằng không rất tởm.”

Kỳ Vô Quá nói xong, đi qua lắp cái nút lên. Nút dùng để lên tầng mười tám, quả nhiên không thể xuống thẳng tầng một, nhưng đây cũng nằm trong suy đoán của Kỳ Vô Quá nên cậu không thất vọng cho lắm.

Còn việc lắp nút vào có ảnh hưởng đến mạch điện thang máy hay không lại không nằm trong phạm vi cần quan tâm.

Chủ tuyến không gian quỷ vực này chủ yếu là chạy trốn khỏi mật thất, đây là quy tắc cơ bản, không cần băn khoăn quá nhiều về tính khoa học vật lý.

Kỳ Vô Quá lắp nút vào, nút bấm sáng lên. Cuối cùng thang máy cũng hoạt động, vững vàng di chuyển, sau đó dừng ở tầng mười tám.