Tất nhiên mấy đệ tử nhà họ Đoàn sẽ không lùi bước, tất cả đều đảm bảo mình sẽ quan sát tình huống, nếu có gì bất thường là rời đi ngay. Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, biết có người này ở đây rồi sẽ không để lớp sau nhà họ Đoàn xảy ra chuyện.

Cửa dẫn lên sân thượng chỉ là mấy tấm ván gỗ ghép lại, lúc Kỳ Vô Quá đẩy ra thì thấy nó nặng ngoài ý muốn, phải tốn chút sức mới mở ra được.

Cả nhóm bước qua cửa sân thượng, khi bước vào, bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên khác đi. Trên mặt đất sân có một tầng sương mỏng bao phủ, ở những nơi gần, sương có màu nhạt như không có. Cách cửa càng xa, màu sương càng đậm, hơn nữa phạm vi cũng lớn, thậm chí giống như một lớp màn che kín phần giữa sân sấu.

Kỳ Vô Quá quay lại hỏi: “Lúc ấy các cậu đi lên cũng giống thế này à?”

Đoàn Thường Lâm lắc đầu, nói: “Bọn tôi chưa lên được sân thượng, vừa đẩy cửa ra đã gặp phải quỷ đánh tường.”

Sân thượng hiện tại có vẻ thực sự tồn tại. Sàn nhà xi măng, rác rưởi bày bừa khắp nơi, hẳn không thuộc về không gian quỷ vực.

Kỳ Vô Quá đi tới nơi có mức sương dày đặc, sau đó cảm thấy lòng bàn tay bị bóp chặt. Cậu cúi đầu nhìn, thấy Đoàn Lệ nắm lấy tay mình, nghi hoặc nhìn hắn.

Ánh mắt Đoàn Lệ vẫn luôn tập trung ở trung tâm sương mù, chỉ nói: “Chú ý an toàn, các cậu tự nắm lấy nhau.”

Nhóm Đoàn Thường Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu ý Đoàn Lệ. Trên sân thượng có sương mù bao phủ, không biết trong đó có yêu ma quỷ quái gì không. Tuy mọi người đều không phải người thường không có năng lực phản kháng, nhưng tốt hơn hết vẫn đừng nên để bị tách nhau ra.

Chưa đi được mấy bước, Kỳ Vô Quá đã lờ mờ thấy có bóng người phía xa. Từ vị trí bóng người có thể xác định hẳn là bên cạnh sân thượng. Chỉ là bây giờ sương mù ngập tràn, nơi mắt nhìn được chỉ là một khoảng trời hư ảo. Mà màu xám của sương càng khiến sân thượng như trở thành một không gian khác.

Đoàn Thường Sâm nhỏ giọng hỏi: “Người kia muốn làm gì?”

Đoàn Thường Lâm lại nhìn cậu ta, nói: “Cậu xác định đó là người à?”

Bọn họ vẫn còn trẻ, nhưng dù sao cũng được nhà họ Đoàn nuôi lớn, từ nhỏ đi theo người lớn tiếp xúc không ít thứ. Tuy không thể một mình đảm đương một phía, nhưng tuyệt sẽ không xúc động trong tình huống như vậy.

Đoàn Thường Sâm nói: “Em có ngốc đâu, chỉ nói đại thôi.”

Kỳ Vô Quá cau mày nói với Đoàn Lệ: “Qua đó nhìn thử đi, trông bóng người này quen quá.”

Càng tới gần, cái bóng càng trở nên rõ hơn. Không chỉ riêng Kỳ Vô Quá, đến cả nhóm Đoàn Thường Lâm cũng cảm thấy bất thường. Vào đúng lúc này, người nọ quay đầu lại.

Đoàn Thường Sâm cả kinh, buột miệng bật thốt: “Sao thế này?”

Rõ ràng người đứng bên kia sân thượng là Kỳ Vô Quá. Người nọ quay đầu nhìn lướt qua, khuôn mặt đờ đẫn, hai mắt vô hồn. Sau đó gã cử động, không do dự nhảy thẳng xuống. 

Rõ ràng người nọ nhảy vào làn sương xám vô tận, nhưng mọi người đột nhiên cảm giác có thể nhìn thấy toàn bộ những gì gã phải trải qua tiếp qua. Tay chân gã banh ra giữa không trung, từng phần tách ra rồi rồi dập nát. Trong quá trình này, bộ não của gã vẫn còn sống, cảm nhận nỗi đau khổ tới tận khi rơi xuống đất mới chìm vào bóng tối vô tận.

Đoàn Thường Lâm chỉ cảm thấy giác quan của mình như bị cảnh tượng này ảnh hưởng, bản thân cũng biến thành người nhảy xuống từ sân thượng. Trong khoảng mờ mịt ấy, cậu ta đột nhiên nghe thấy có người búng tay bên tai mình. Đoàn Thường Lâm giật nảy mình, tỉnh táo lại.

Kỳ Vô Quá thu tay, nói: “Đừng để bị ảnh hưởng.”

“A.” Lúc này nhóm Đoàn Thường Lâm mới phát hiện sân thượng này hoàn toàn khác với những oan hồn lệ quỷ bọn họ từng gặp. Họ cứ tưởng mình là thiên sư tâm trí vững vàng, dù hôm nay gặp nguy hiểm như thế nào vẫn có thể tự bảo vệ mình. Không ngờ mới chỉ một bóng người mờ ảo mà đã suýt nữa khiến họ mắc mưu. Rốt cuộc là thứ gì mà lại hung hiểm như vậy?

Sự chú ý của Đoàn Thường Sâm lại khác, cậu ta hỏi: “Anh, anh Kỳ à, bóng người vừa rồi là gì thế?”

Kỳ Vô Quá nhướng mày, nói: “Cậu gọi tôi như vậy làm tôi cảm thấy Đoàn Lệ được hời rồi, cứ gọi tên tôi là được.”

Nói xong, cậu còn nói thêm: “Cậu cảm thấy người nọ là tôi thật à?”

Đoàn Thường Sâm lắc đầu, nói: “Chắc chắn không phải anh, nhưng vì sao con quỷ kia lại dùng mặt anh?”

Đoàn Thường Lâm tiếp lời: “Chẳng lẽ vì để dễ dàng ảnh hưởng tới chúng tôi? Cũng không đúng, nếu muốn ảnh hưởng thì dùng mặt người nhà hay bạn bè sẽ dễ hơn.”

Kỳ Vô Quá cười nói: “Các cậu nghĩ sai hết rồi, con quỷ kia dùng mặt thật đấy. Các cậu nghĩ lại xem, đó là mặt tôi thật ư?”

Tầm mắt trên sân thượng không tốt lắm, hơn nữa sự xuất hiện của người nọ lại vô cùng quỷ dị. Tất nhiên mấy thiếu niên nhà họ Đoàn nhìn không được rõ, hiện tại có Kỳ Vô Quá nhắc nhở, nhớ lại một chút mới phát hiện chỗ sai. Quả là người nọ trông rất giống Kỳ Vô Quá, nhưng nếu nhớ kỹ thì lại thấy không giống lắm.

Đoàn Thường Lâm gật đầu nói: “Nếu nhớ lại thì có vẻ anh với gã là hai người hoàn toàn khác nhau.”

Kỳ Vô Quá quay qua nhìn, bóng người kia lại xuất hiện. Cậu bình thản nói: “Nếu xét về mặt huyết thống, có thể xem nó là em trai song sinh của tôi.”

Đoàn Thường Lâm hỏi: “Hả? Vậy anh chớ đau buồn, anh đến đây để điều tra về cái chết của em mình à?”

Kỳ Vô Quá chưa bao giờ để bụng người ta nghĩ gì về cậu, cho nên nói không kiêng nể gì: “Xét về mặt quan hệ xã hội, nó không liên quan gì tới tôi, tôi không quan tâm nó sống hay chết, tới đây vì mấy thứ này thôi.”

Kỳ Vô Quá không hề nhìn người đứng đầu kia sân thượng thêm cái nào, đi vào nơi có sương mù dày nhất.

Mấy thiếu niên nhà họ Đoàn muốn đi theo, lại bị Đoàn Lệ nhìn lướt qua, nói: “Các cậu chờ ở đây, đừng chạy lung tung.”

Đoàn Thường Sâm làm nhanh hơn nghĩ, chưa kịp thu chân, một chân vừa bước vào sương mù đã có biến hóa. Một cơn ớn lạnh lan tỏa từ lòng bàn chân, sau đó xoay quanh ùa lên. Phản ứng của Đoàn Thường Sâm rất nhanh, nhảy bật về phía sau, sau đó vươn tay dán một lá bùa lên chân mình. Chờ làm xong mọi thứ, cậu ta mới sợ hãi vỗ ngực: “Sương mù này kinh khủng thật…”

“…”

Không ai đáp lại. 

Cậu ta ngẩng đầu, thấy Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá đã sóng vai đi vào bên trong. Lớp sương mù dày nặng dưới chân bọn họ chỉ như sương mù bình thường, không thể khiến họ bị thương. Càng lạ hơn là, hai người đi đến đâu, sương mù còn uốn lượn tránh hai người đến đó.

Chờ cả hai đi vào, sương mù khép lại hoàn toàn nuốt chửng bóng dáng hai người, không còn nhìn rõ tình huống bên trong nữa.

Sau khi Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ bước vào trong sương mù, cảnh tượng mà hai người nhìn thấy hoàn toàn khác với các thiếu niên nhà họ Đoàn bên ngoài. Đủ loại âm thanh vang lên bên tai, có nam có nữ, có già có trẻ, giọng điệu không giống nhau, nội dung cũng thế. Điểm tương đồng duy nhất là đều có cảm xúc oán trái, từ tiếng hét thảm thiết đến tiếng nỉ non, tạo ra đau khổ hỗn loạn vô tận.

Những âm thanh này lọt vào tai Kỳ Vô Quá không khác gì tạp âm bình thường, dưới mười tám tầng địa ngục có rất nhiều tiếng hét còn thảm thiết hơn bây giờ.

Cậu bước lên trước một bước, bên tai đột nhiên có giọng nói vang lên.

“Anh ơi.”

“…”

Kỳ Vô Quá chợt khựng lại, trông như bị dọa sợ. Đoàn Lệ thấy thế, nghi ngờ nhìn cậu hỏi: “Có gì à?”

“Tôi nghe Kỳ Hãn Dật gọi mình là anh.”

Đoàn Lệ nhớ ra mối quan hệ khắc nghiệt giữa hai người, đang định an ủi Kỳ Vô Quá vài câu, lại thấy cậu tỏ ra chán ghét.

“Nghe xong tự nhiên thấy bẩn tai.” Kỳ Vô Quá xoa tay: “Hừ, dùng ảo giác dọa người ta thì tốt xấu gì cũng phải điều chỉnh chút đi chứ, nghe Kỳ Hãn Dật gọi tôi là anh chỉ thấy tởm chứ chẳng có tác dụng gì.”

Cậu vừa nói xong, trừ sự im lặng của Đoàn Lệ ra, đám sương vặn vẹo xung quanh cũng hơi khựng lại.

Kỳ Vô Quá nói: “Đi tiếp thôi, xem cái thứ này còn làm ra trò gì được nữa.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, những âm thanh quỷ dị đó dừng lại, thay vào đó là từng hình ảnh hiện ra. Kỳ Vô Quá thấy Kỳ Hãn Dật nhảy từ trên cao xuống, cơ thể bị chia thành từng miếng, sau đó đập lên mặt đất. Những mảnh thi thể sau khi rơi xuống còn uốn éo vặn vẹo, dường như muốn chắp vá cơ thể lại.

Kỳ Vô Quá cau mày, nói: “Lạ nhỉ, theo lý mà nói, dù có nhảy lầu, cơ thể cũng sẽ không vỡ thành như vậy.”

Đoàn Lệ gật đầu, nói: “Có lẽ cậu ta muốn truyền lại tin tức nào đó.”

Kỳ Vô Quá đi tiếp: “Liên quan gì tới tôi, có vẻ tên này chết rồi cũng không thông minh cho lắm, dám tìm tới tôi.”

Hai người đi băng qua đống hình ảnh trôi nổi, tiến vào chỗ sương mù dày nhất. Từ sau khi bước vào đây, thính giác, thị giác lẫn khứu giác đều cảm nhận được cảm xúc tiêu cực nhất.

Chính giữa là một miếng vải rách nát.

Đoàn Lệ nhìn một lát, từ hoa văn bên trên có thể thấy nguồn gốc của nó: “Đó là phướn dẫn hồn nhà họ Chu.”

Kỳ Vô Quá nghe xong, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái. Lá phướn dẫn hồn đã rách thành như thế, vậy mà âm khí tỏa ra còn dày hơn so với lúc không hao tổn gì. Toàn bộ sương mù đều đến từ lá phướn rách nát này.

Luồng ác ý bị đánh tan thành mảnh nhỏ tụ thành xoáy nước màu đen, chuyển động xung quanh lá phướn. Kỳ Vô Quá lại phát hiện trên phướn còn có nếp uốn, hình thành một khuôn mặt.

Cậu đi lên trước vài bước, cẩn thận quan sát, phát hiện đó không phải ảo giác mà là một khuôn mặt thật.

Là mặt của Kỳ Hãn Dật.

Kỳ Vô Quá cau mày, nói: “Tuy Kỳ Hãn Dật chỉ là đồ ăn trộm, nhưng thấy một khuôn mặt giống mình trên miếng vải rách vẫn làm tôi thấy khó chịu.”

Đoàn Lệ nói: “Đốt đi là được.”

Hắn vừa dứt lời, đầu ngón tay chợt sáng lên, chim lửa đỏ vàng bay về phía lá phướn rách nát.