Đoàn Lệ kể tóm gọn bí mật nhà họ Đoàn, sau đó nhìn Kỳ Vô Quá: “Cậu… thấy sao?”

Kỳ Vô Quá nhìn ra chút thấp thỏm trên mặt hắn, cười nói: “Anh đang lo tôi chê anh là người không có hộ khẩu hay sợ tôi cảm thấy anh già quá?”

“…”

Kỳ Vô Quá nói: “Con người tôi ghét nhất là quy củ, không có hộ khẩu cũng không quan tâm, còn tuổi thì…”

Kỳ Vô Quá quan sát Đoàn Lệ hồi lâu, ánh mắt quỷ dị khiến Đoàn Lệ đứng ngồi không yên. Đoàn Lệ thấy Kỳ Vô Quá dùng biểu cảm kỳ lạ đánh giá mình, hơn nữa không nói gì, rốt cuộc không nhịn được nói: “Nếu tính theo tuổi hồn phách, chỉ sợ cậu còn lớn hơn tôi nhiều.”

“…”

Kỳ Vô Quá phát hiện mình vừa tự đào cho bản thân cái hố rất lớn. Đoàn Lệ nói không sai, nếu tính tuổi hồn phách, cậu lớn hơn Đoàn Lệ không biết bao nhiêu tuổi.

Kỳ Vô Quá cười mỉa: “Bây giờ chúng ta đang sống trên dương thế, nhập gia tùy tục, tất nhiên phải tính theo tuổi cơ thể rồi.”

Nói tới đây, Kỳ Vô Quá chợt nhớ tới một việc.

“Hồn phách của anh không vào luân hồi, vậy sao lại ký hợp đồng đi vào không gian quỷ vực?”

Theo lý mà nói, việc này đúng là rất kỳ quái. Những người đi vào không gian quỷ vực đều chết ngoài ý muốn, trước lúc chết cũng là lúc ký hợp đồng với không gian. Bọn họ có thể sống, cái giá phải trả là đi vào trò chơi luân hồi bên trong không gian quỷ vực.

Nhưng với bí mật của Đoàn Lệ, mọi chuyện không còn hợp tình hợp lý nữa. Hồn phách của hắn không đi vào luân hồi, vì vậy không có cớ gì để ký hợp đồng vào không gian quỷ vực.

Kỳ Vô Quá nghĩ có lẽ Đoàn Lệ cũng giống mình, đi vào không gian quỷ vực bằng con đường không bình thường.

Đoàn Lệ nói: “Vụ tai nạn xe cộ trước đó chỉ là cái cớ mà thôi. Lý do tôi vào không gian là vì một quẻ tượng.”

“Quẻ tượng?” Kỳ Vô Quá hỏi.

“Quẻ tượng này do tôi để lại, hoặc là Đoàn Lệ trong quá khứ để lại.” Đoàn Lệ nói, “Tuy tôi không vào luân hồi, nhưng thật ra không có nhiều ký ức lắm.”

Kỳ Vô Quá gật đầu: “Hiểu rồi, hồn phách tải quá nhiều thứ sẽ dễ xảy ra vấn đề.”

Đây cũng là lý do âm phủ cần cho linh hồn uống canh Mạnh Bà trước khi chuyển thế, bởi vì linh hồn con người có thể ví như chiếc máy tính, có dung lượng lưu trữ hữu hạn. Nếu tồn trữ quá nhiều dữ liệu sẽ dễ dàng xảy ra lỗi, những lỗi này cũng sẽ ảnh hưởng tới cơ thể con người, tạo ra rất nhiều phiền toái không cần thiết.

“Đoàn Lệ kia tinh thông thuật bói toán, quẻ tượng hắn để lại có liên quan tới không gian quỷ vực.”

Kỳ Vô Quá ngạc nhiên, nói: “Trước kia anh từng đi vào không gian rồi à? Vậy có khác nào muốn tiêu diệt môi giới đen giới thiên sư huyền môn đâu?”

Đoàn Lệ câm nín hồi lâu, nói: “Sự tồn tại của không gian không ảnh hưởng nhiều tới giới thiên sư, quẻ tượng kia chỉ nói cho tôi biết đi vào không gian sẽ nhận được đáp án vì sao linh hồn tôi không vào luân hồi.”

Không vào luân hồi, tức vi phạm với nguyên tắc của Thiên Đạo, vì sao Đoàn Lệ trong quá khứ lựa chọn không vào luân hồi?

Kỳ Vô Quá hỏi: “Chẳng lẽ thiên sư Đoàn trong quá khứ không để lại lý do vì sao không vào luân hồi à? Ví dụ như vì để truyền thừa vĩnh viễn cho nhà họ Đoàn chẳng hạn.”

Đoàn Lệ lắc đầu, nói: “Hắn không biết đáp án, nhưng chắc chắn không phải vì nhà họ Đoàn.”

Kỳ Vô Quá nghe đến đó, trong đầu đột nhiên lóe lên. Cậu chỉ vào mũi mình, nói: “Chẳng lẽ vì tôi?”

Cậu vốn chỉ nói giỡn, không ngờ Đoàn Lệ lại nhìn cậu chằm chằm, nói: “Có lẽ tôi quanh quẩn nhân gian, không vào cõi luân hồi là vì cậu.”

Đột nhiên được tỏ tình khiến Kỳ Vô Quá cảm thấy hơi xấu hổ, cậu nói: “Thế cũng hơi vô lý, tôi vốn là quỷ sai dưới âm phủ, phải xuống âm phủ đi luân hồi mới tìm được tôi, không vào luân hồi sao nhìn mặt tôi được?”

Dù thế nào đi nữa, cả hai vì duyên phận mà trở thành bạn bè, cuối cùng còn phát triển thành mối quan hệ thân mật hơn.

Kỳ Vô Quá cảm thấy cậu và Đoàn Lệ có thể xem như ông trời se duyên.

Sau khi cả hai bàn bạc xong, Kỳ Vô Quá đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Cậu che miệng ngáp dài, nói: “Không được rồi, tôi muốn đi ngủ, mai còn phải tới hiệp hội Thiên Sư gì đó, nghĩ thôi đã thấy nhức cả đầu.”

Đoàn Lệ đi tới, cúi xuống hôn nhẹ lên môi Kỳ Vô Quá: “Ừ, ngủ ngon.”

Kỳ Vô Quá đứng dậy, nói: “Anh cứ thoải mái dùng đồ bên phòng cho khách, mai nhớ gọi tôi.”

Đoàn Lệ gật đầu, đứng đó nhìn bóng lưng Kỳ Vô Quá, đột nhiên cảm thấy hơi bất an.

“Chờ chút.”

Tiếng gọi của Đoàn Lệ mang theo ý nôn nóng. Kỳ Vô Quá quay đầu, thấy đối phương đang cau mày như gặp chuyện, hỏi: “Sao thế?”

“Tôi luôn cảm giác mình vẫn còn bí mật gì đó.” Đoàn Lệ ngập ngừng: “Có lẽ bí mật này sẽ ảnh hưởng tới tôi và cậu.”

Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, quay lại nói: “Anh cũng không nhớ à?”

Đoàn Lệ gật đầu: “Cứ mơ hồ biết nhưng không nhớ nổi, có lẽ liên quan tới việc linh hồn không vào luân hồi.”

Kỳ Vô Quá gật gù, nói: “Chẳng lẽ anh còn người tình kiếp trước, hẹn ước ở bên nhau cùng đầu thai gì đó?”

“…”

Đoàn Lệ im lặng một lát, cảm thấy có lẽ mình không nên nói ra suy đoán này. Với trí tưởng tượng hơi quá đà của Kỳ Vô Quá, có lẽ cậu sẽ kéo đề tài không biết đến phương nào.

“Không có.”

Cuối cùng Đoàn Lệ chém đinh chặt sắt nhả ra hai chữ.

Vốn dĩ Kỳ Vô Quá chỉ định chọc ghẹo hắn, nhưng khi thấy Đoàn Lệ tỏ ra nghiêm túc để ý chuyện này bèn giơ tay vỗ vai đối phương.

“Anh yên tâm, dù sao tôi cũng là người đã sống mấy ngàn năm, gặp không ít chuyện, tôi sẽ không vì chuyện gì đó mà hoàn toàn phủ nhận anh đâu.”

Cậu hơi dừng một lát: “Dù có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ giữ lại tiền đề suy đoán của mình, nghe anh giải thích.”

Đoàn Lệ nghe vậy, nỗi bất an trong lòng nhạt đi, nói: “Được, cậu phải nhớ kỹ những lời này đấy. Còn nữa, dù tôi có bí mật gì mà chính mình cũng không biết, tấm lòng tôi vẫn sẽ không thay đổi.”

Sau khi Kỳ Vô Quá quay về phòng, cậu nhanh chóng ngủ mất. Trong lòng Đoàn Lệ vẫn rất bất an, cứ như có một quả bom bị chôn sâu nơi hắn không thấy, một khi xử lý không tốt sẽ nổ tung những điều tốt đẹp thành mảnh vụn.

Đến nửa đêm, Đoàn Lệ mở to mắt. Hắn đứng dậy, sau đó ngón tay hơi động, mở cánh cửa ngăn cách trong phòng cùng nơi khác ra.

“Tôi nói rồi, không có việc gì đừng tìm tới tôi.”

Khưu Lương vừa ra khỏi cửa đã bị đại ca Đoàn đe dọa, suýt nữa quay người bỏ chạy. Cậu ta bỗng có linh cảm lúc này tâm trạng của Đoàn Lệ lúc này cực kém, không chừng sẽ giơ tay chặt phăng cổ cậu ta đi.

Đoàn Lệ giơ tay lên, ra hiệu cho Khưu Lương im lặng, hắn nhẹ chân đi ra, sau đó lặng lẽ đẩy cửa phòng Kỳ Vô Quá.

Người nằm trên giường vẫn đang say ngủ, hơi thở đều đặn, cứ như không phát hiện Khưu Lương đã đến. Lúc này Đoàn Lệ mới yên tâm quay về phòng cho khách. Trong lòng hắn không khỏi sợ hãi, cảm thấy mình đã tự đào cho mình cái hố to vì hành động phong ấn ký ức của mình.

Chỉ là với nồng độ âm khí trong hồn phách hắn, nếu không phong ấn hoàn toàn phần linh hồn này, cơ thể thiên sư sẽ bị nổ tung. Cho nên trước khi đi Đoàn Lệ đã đưa một bức thư cho Khưu Lương, trên đó là vật dẫn hắn để lại. Khi Khưu Lương cầm “vật dẫn” trong tay đến là có thể đánh thức phần ký ức bị phong ấn sâu nhất trong linh hồn. Lúc đó chỉ có ký ức thức tỉnh trong thời gian ngắn, không tạo thành thương tổn đối với cơ thể này. Nhưng dù có “vật dẫn”, kích hoạt ký ức cũng cần phải có thời gian, bằng không cơ thể sẽ không chịu nổi.

Khưu Lương biết việc này, cho nên không có việc quan trọng sẽ không đến tìm hắn.

“Nói.”

Đoàn Lệ cẩn thận đóng cửa lại, lúc này mới nhỏ giọng nói.

Khưu Lương dán người vào trong góc, nhỏ giọng nói theo: “Bên quản lý Huyền tự có người báo cáo về mảnh ác ý, toàn bộ số liệu trong tiểu không gian đều bị che mắt, phía bên tôi không theo dõi được dị thường.”

Khưu Lương rất am hiểu về thói quen của Đoàn Lệ, lúc báo cáo chỉ tập trung nói trọng điểm, nếu có thể dùng một câu báo cáo xong tuyệt sẽ không sang câu thứ hai.

“Tôi vừa đi từ đó ra.” Đoàn Lệ nói, “Việc này liên quan đến vấn đề mở rộng không gian.”

Khi Đoàn Lệ chuẩn bị ra khỏi không gian, sự kiện mảnh ác ý đã kích hoạt ký ức của hắn. Hắn vốn định tìm cơ hội qua về xử lý chuyện này, chỉ là sau khi ra ngoài lại xảy ra những chuyện kia với Kỳ Vô Quá, khiến cơ thể lẫn linh hồn hắn đắm chìm vào những cảm xúc chưa bao giờ trải qua, kế hoạch cũ bị chệch hướng.

Khưu Lương nghe xong, ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại đột nhiên nhìn mặt Đoàn Lệ. Vừa mới nhìn thấy, toàn bộ quỷ hồn cậu ta chấn kinh.

Cậu ta thấy gì?

Trên miệng đại ca Đoàn có vết thương ư?

Là người cắn? Không không không, không thể nào.

Vậy thì bị thương trong tiểu không gian? Càng không thể, những kẻ có khả năng khiến anh Đoàn bị thương trong không gian đều sẽ chết.

Khưu Lương bị suy đoán của mình dọa sợ gần chết, cho nên mãi mà không chịu lên tiếng.

“Cậu nhìn gì?”

Đoàn Lệ cau mày, cảm thấy ánh mắt Khưu Lương rất kỳ lạ.

Khưu Lương trả lời theo phản xạ: “Vết thương trên miệng anh.”

Đoàn Lệ nâng tay sờ vào, lúc này mới phát hiện môi mình bị Kỳ Vô Quá cắn rách. Nghĩ đến cảnh vừa rồi, khuôn mặt hắn dịu đi, khóe môi hơi nhếch lên.

“!”

Khưu Lương kinh hãi lui liền vài bước, suýt nữa ôm đầu rụt vào góc run bần bật.

Anh Đoàn vậy mà cười, không gian quỷ vực sắp loạn rồi! Lần trước khi quản lý Hoàng tự nổi loạn, anh Đoàn cười lạnh một tiếng, sau đó một tay đánh tan các quản lý Hoàng tự phản loạn.

Chết đến nơi rồi.

Khưu Lương thở dài, chỉ nghĩ mình đã chọc giận Đoàn Lệ chỗ nào, đành nhắm mắt chờ chết.

“Về không gian quỷ vực đã.”

“Hả?”

Khưu Lương chớp mắt, cảm thấy không tin nổi vào tai mình. Cậu… cậu ta không chết, còn quay về được?

Đoàn Lệ thấy Khưu Lương ngơ ngơ ngác ngác, giơ tay mở một cánh cửa trên không, thô bạo xách Khưu Lương đi vào.

Sau khi làm xong mọi thứ, Đoàn Lệ lại khẽ mở cửa nhìn tình hình trong phòng. Tuy hắn biết Kỳ Vô Quá đang ngủ rất khó đánh thức, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất an. Tiếc rằng nếu lần này hắn không rời khỏi đây quay về không gian quỷ vực, cơ thể sẽ không chịu nổi. Chỉ khi cơ thể có thể thừa nhận ký ức tiếp theo, hắn mới có thể nói hết cho đối phương. 

Sau đó Đoàn Lệ âm thầm rời khỏi đây, hắn tranh thủ thời gian, vội vàng quay về trước khi trời trở sáng.

***

Cánh cửa vừa khẽ khép lại, Kỳ Vô Quá liền mở mắt.

Cậu trở mình, giơ tay sờ phía sau phần eo. Vừa rồi trong lúc ngủ mơ, vết bớt sau eo bỗng nóng lên, cơn đau khủng khiếp kéo Kỳ Vô Quá tỉnh lại khỏi cơn ngái ngủ. 

Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Kỳ Vô Quá là Đoàn Lệ đã gặp chuyện. Khi cậu chuẩn bị nhảy xuống giường, cửa bị đẩy ra. Hơi thở quen thuộc giúp Kỳ Vô Quá nhận ra người đi vào là Đoàn Lệ.

Dường như hắn chỉ vào xem tình huống bên này, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Kỳ Vô Quá không tùy tiện đứng dậy, cậu nhớ tới những lời trước đó Đoàn Lệ đã nói, đó là bí mật chính hắn cũng không biết. Cậu cảm nhận được sự tồn tại của một người khác trong phòng, nói đúng hơn là một con quỷ khác. Con quỷ kia âm khí rất nặng nhưng không có ác ý, có vẻ nó tới tìm Đoàn Lệ, mục đích hẳn có liên quan tới bí mật của hắn.

Kỳ Vô Quá cứ vậy nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà đen kịt, cũng không có ý muốn nghe lén. Cậu luôn tin tưởng Đoàn Lệ, hắn có bí mật mà không nói ngay chỉ vì thời cơ chưa chín muồi mà thôi. Kỳ Vô Quá nghĩ mình không cần phải truy tận gốc, ai cũng đều là người hơn trăm ngàn tuổi, dù gặp chuyện vẫn phải chín chắn chút mới ổn.

Sau khi Đoàn Lệ đóng mở cửa lần nữa, Kỳ Vô Quá xoay người ngáp một cái, chuẩn bị rơi vào giấc ngủ. Nhưng đêm nay là một đêm không an ổn, trong phòng Kỳ Vô Quá lại nghênh đón thêm một vị khách.

Tạ Tất An đứng bên giường, bị Kỳ Vô Quá trừng đến mức chột dạ.

Lúc bị đánh thức lần thứ hai, Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy sợi gân trên huyệt Thái Dương đập thình thịch: “Có gì nói nhanh.”

Tạ Tất An thấy thế, nói: “Mảnh ác ý xảy ra vấn đề, Thôi Giác nói tốt nhất cậu nên đi một chuyến.”

Kỳ Vô Quá quyết đoán từ chối, nói: “Không được, có khi xuống rồi về không được nữa, cậu đừng hòng lừa tôi quay về đi làm.”

Tạ Tất An hiểu rất rõ vướng bận của Kỳ Vô Quá, dù sao linh hồn cậu cũng cần phải tốn rất nhiều công sức mới có thể áp chế luồng âm khí nồng đậm để đầu thai chuyển thế.

Người bình thường xuất hồn đi đến âm tào địa phủ một chuyến khi về đều sẽ xui xẻo một thời gian do dính phải âm khí ở đó. Vấn đề của Kỳ Vô Quá lại càng nghiêm trọng, sau khi dính phải âm khí, sự cân bằng trong cơ thể cậu sẽ bị phá vỡ ngay, đến lúc đó còn quay về được hay không cũng là cả một vấn đề.

Tạ Tất An hơi bất đắc dĩ, móc một món đồ ra khỏi trường bào, nói: “Thôi Giác biết cậu không chịu, bảo tôi đưa thứ này tới.”

Kỳ Vô Quá nhận lấy, không khỏi ngạc nhiên. Thứ mà Tạ Tất An đưa tới là một chiếc áo choàng. Đây không phải là áo choàng bình thường mà là một món pháp khí của Bắc Âm Đại Đế, người mặc áo có thể tha hồ hành tẩu giữa hai giới âm dương mà không bị ảnh hưởng. Nói một cách đơn giản là mặc áo này vào sẽ có thể dùng cơ thể người sống xuống âm phủ.

“Thôi Giác dám mang cả cái áo này tới, xem ra chuyện nghiêm trọng thật.”

Kỳ Vô Quá không nói thêm nữa, cầm áo choàng đứng lên.

Tạ Tất An thấy thế, đang định dẫn đường, chợt nghe Kỳ Vô Quá nói: “Không biết chuyến này phải đi mấy ngày, tôi phải nói với Đoàn Lệ đã.”

Tạ Tất An nghe xong suýt nữa trợn lọt tròng mắt. Phải biết rằng khi Kỳ Vô Quá còn tại vị Sát Tra Tư ở âm phủ đã khét tiếng vô tổ chức vô kỷ luật, thích làm bừa. Khi cậu hứng lên sẽ bỏ việc chạy biến, ngao du dương thế mấy chục đến mấy trăm năm. Mặc dù Diêm La Vương đích thân đi tìm cũng rất khó thấy cậu. Mấy ngàn năm trôi qua, chưa có ai từng thấy cậu đi đâu sẽ báo cáo với người khác. Không ngờ thời thế thay đổi, bây giờ mới chỉ đi mấy ngày, Kỳ Vô Quá lại muốn đi báo cho tên thiên sư Đoàn Lệ một tiếng.

Tạ Tất An khiếp sợ đi theo sau Kỳ Vô Quá, nhìn cậu gõ cửa căn phòng bên cạnh.

Một hồi sau, bên trong vẫn không có tiếng trả lời.

Kỳ Vô Quá cảm thấy hơi lạ, Đoàn Lệ là người ngủ nông, chỉ cần có chút tiếng động sẽ tỉnh lại. Cậu gõ cửa to như vậy, thế mà bên trong không có tiếng động, vậy chỉ có một lý do.

Kỳ Vô Quá nắm tay nắm mở cửa phòng.

Quả nhiên bên trong không có ai.

Kỳ Vô Quá không ngạc nhiên cho lắm, vừa rồi có quỷ tới chơi, Đoàn Lệ biến mất hẳn vì phải đi xử lý việc của mình.

Tạ Tất An thấy trong phòng không có người, hỏi: “Không thấy à? Thế cậu có thể đi luôn được rồi.”

Kỳ Vô Quá dạo một vòng trong phòng, thấy di động của Đoàn Lệ đặt trên tủ đầu giường không mang theo.

Cậu nhớ tới thói quen không thích dùng di động của Đoàn Lệ, bèn bỏ lại một mẩu giấy, ghi lại nơi đi của mình, sau đó mới rời đi cùng Tạ Tất An.

Tác giả có lời muốn nói: Yên tâm, không máu chó cũng không ngược.