Chiếc yếm quỷ dị xuất hiện rất đột ngột, ít nhất Kỳ Vô Quá có thể xác định trước khi đi ngủ, thứ này vẫn chưa có mặt. Nếu đổi thành người chơi khác, có lẽ phản ứng sẽ là lui liền vài bước, lông gà lông vịt thi nhau nổi lên. Nhưng Kỳ Vô Quá lại khác, cậu nhớ đến những lời vừa rồi của Đoàn Lệ. Đổi thành một khung cảnh khác, nếu cậu nhìn thấy Đoàn Lệ ngồi trên giường, cổ có vệt đỏ, trên giường còn có yếm sót lại, chắc cũng sẽ ghen tuông bừa bãi.

Loại cảm xúc này không liên quan gì đến lý trí hoặc suy luận yếm từ đâu mà ra, chỉ đơn giản là nối liền với tình cảm của mình mà thôi.

Để ý, yêu thương người kia, tất nhiên trong lòng sẽ nảy sinh ham muốn độc chiếm, không thể để người khác động chạm mờ ám vào hắn.

Kỳ Vô Quá mỉm cười, đột nhiên giơ tay đặt lên vai Đoàn Lệ, hôn cái chụt lên sườn mặt hắn, nói: “Được rồi, ghen là cảm xúc giữa những người yêu nhau, chứng minh mình rất quan tâm người còn lại.”

Đoàn Lệ nhìn cậu, ánh mắt thâm sâu: “Tôi biết rồi.”

“…”

Kỳ Vô Quá có cảm giác mình đã nói đến điều gì đó cấm kỵ, nhưng bây giờ đánh trống lảng lại không hợp lý lắm, đành phải tránh ánh mắt đối phương, tiến lên cầm lấy chiếc yếm.

Chất vải may yếm rất tốt, là tơ lụa, hoa văn thêu trên đó cũng rất tinh xảo. Chỉ là khi nhìn phần chỉ đen thêu trên đôi chim uyên ương, Kỳ Vô Quá luôn cảm thấy bất thường.

Ngón tay cậu khẽ chạm vào phần chỉ đen, đôi mày cau lại. 

Đoàn Lệ hỏi: “Âm khí trên yếm quá nặng, hơn nữa tụ lại không tan, có vẻ phát ra từ đó.”

Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Hình như đống chỉ đen này là tóc người.”

Trừ cái này ra, chiếc yếm không còn chỗ nào lạ, Kỳ Vô Quá tìm một ngăn kéo thả yếm vào. Sau khi làm xong mọi thứ, cậu nhìn thoáng qua giường mình, nói: “Hay là qua phòng anh ngủ đi, chiếc giường này lạ lắm.”

Tuy chỉ là ảo giác, không thể tạo thành thương tổn, nhưng nửa đêm cứ bị quấy phá giấc ngủ cũng khiến người khác khó chịu.

Đoàn Lệ nhìn Kỳ Vô Quá không nói gì, cậu nhướng mày cười nói: “Bây giờ anh là vợ bé, không thể từ chối yêu cầu của tôi đâu.”

Đôi mắt Đoàn Lệ ánh lên ý cười, nói: “Tôi cũng không muốn từ chối.”

Hắn đột nhiên ghé vào tai Kỳ Vô Quá, nhỏ giọng nói: “Được cậu chủ yêu thương, cầu mà không được.”

“…”

Một đêm yên giấc.

Sang ngày hôm sau, Kỳ Vô Quá mở mắt, khó có khi nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của Đoàn Lệ. Tổng thể hình dáng mặt hắn rất đẹp, cứng cáp sắc nét, lớp lông mi dày rủ xuống, khi nhắm mắt lại sẽ hòa tan bớt sắc bén thường ngày.

Kỳ Vô Quá ngồi dậy, đang định ngắm nghía hình ảnh người đẹp say ngủ, lại sờ thấy một thứ đáng ra không nên xuất hiện ở đây.

Tạm bỏ qua sự xuất hiện quỷ dị của nó, thứ này khi xuất hiện bên cạnh Đoàn Lệ đang ngủ thật khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Bên cạnh gối của hắn có một chiếc yếm màu đỏ tươi, hoa văn uyên ương hí thủy, đúng là chiếc yếm hôm qua đã xuất hiện trên giường cậu.

Kỳ Vô Quá ngồi dậy, xoa xoa giữa mày.

Rõ ràng đêm qua cậu đã cất chiếc yếm trong căn phòng kia, sao bây giờ nó lại xuất hiện trong phòng Đoàn Lệ, hơn nữa còn nằm ngay ngắn một bên, khiến người ta có cảm giác như quần áo đã được giặt sạch, mang tới chuẩn bị sẵn cho chủ phòng.

Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ rồi lại nhìn chiếc yếm bên cạnh, trong đầu bỗng hiện lên dáng vẻ mặc yếm đỏ của hắn. Cậu giơ tay che mắt, nghĩ trí tưởng tượng bay xa của mình đúng là đáng sợ, hình ảnh cay mắt trong đầu có lẽ sẽ đọng lại ở ký ức cậu một thời gian.

Kỳ Vô Quá thả tay, cứ nhìn thấy mặt Đoàn Lệ lại không nhịn nổi cười.

Đoàn Lệ mở mắt, chỉ tốn vài giây để tỉnh táo hoàn toàn, hỏi: “Cậu cười gì?”

Kỳ Vô Quá chỉ yếm đỏ bên gối, thản nhiên nói: “Con quỷ kia tặng yếm cho anh đấy, tôi đang tưởng tượng hình ảnh anh mặc yếm.”

Đoàn Lệ ngồi dậy nhìn lướt qua chiếc yếm bên cạnh, cau mày nói: “Nếu nói là tặng cho tôi, không bằng nói nó đang bám theo cậu.”

Kỳ Vô Quá nghĩ nghĩ, cảm thấy câu này rất hợp logic. Hôm qua cậu ngủ trong phòng cậu chủ, nửa đêm chiếc yếm này xuất hiện trên giường cậu, hơn nữa còn dùng cách vô cùng ám muội. Sau khi đổi sang phòng Đoàn Lệ, chiếc yếm cũng bám sang đây.

Kỳ Vô Quá thẳng tay cầm yềm lên, nói: “Để tôi tìm người hỏi xem đã từng thấy thứ này chưa.”

Đoàn Lệ hơi chần chờ, nói: “Đây là thứ mặc trên người phụ nữ thời trước, cậu có chắc sẽ có người thấy không?”

Kỳ Vô Quá nghe xong, cảm thấy Đoàn Lệ nói rất có lý, cậu ngẫm nghĩ một lát, nói: “Nếu nói vậy, người có thể gặp loại đồ lót như thế này chỉ có nha hoàn phòng giặt thôi.”

Hôm qua mợ Tuệ vừa chết thảm, tất nhiên Kỳ Vô Quá sẽ đi tìm nha hoàn báo tin thăm hỏi. Nha hoàn đó tên Hạnh Nhi, khi cô đi vào còn tươi cười rạng rỡ, trông không giống người lo lắng quá mức vì cái chết của mợ Tuệ.

Kỳ Vô Quá bỗng thấy lạ, dù sao hôm qua khi chạy đến báo tin, Hạnh Nhi tỏ ra rất nôn nóng, thậm chí còn vì cậu chủ ruồng rẫy mợ Tuệ mà trộm lườm Đoàn Lệ.

Cậu hỏi: “Hình như cô không buồn lắm nhỉ?”

Thiết lập của cậu chủ là thanh niên được tiếp thu nền giáo dục tiên tiến của phương tây, bình thường đối xử với người hầu hẳn rất hòa nhã dễ gần. Từ thái độ của bà vú trước đó và Hạnh Nhi hiện tại là có thể nhìn ra.

Hạnh Nhi nói: “Thưa cậu, mỗi một mợ cậu cưới về đều do em hầu hạ, mợ Tuệ mới đến chưa được một năm, tất nhiên em sẽ không có tình cảm gì đặc biệt rồi.”

Kỳ Vô Quá nghe xong, càng cho rằng Hạnh Nhi là NPC chủ chốt. Cậu lấy yếm ra, hỏi: “Cô biết cái yếm này không?”

Khuôn mặt Hạnh Nhi thoắt cái trở nên vi diệu. Cô nói: “Đây… đây là yếm của mợ Tuệ mà, sao nó lại ở đây?”

“Mợ Tuệ?” Kỳ Vô Quá nói, “Cô chắc chứ?”

Thật ra đáp án của Hạnh Nhi không nằm ngoài dự đoán của Kỳ Vô Quá, quả thật mợ Tuệ vừa chết thảm hôm qua rất hợp để làm nữ quỷ nửa đêm bò lên giường.

Nhưng câu nói kế tiếp của Hạnh Nhi lại khiến cậu hơi bất ngờ.

Hạnh Nhi gật đầu, sau đó lắc đầu: “Không đúng, cũng không thể nói là của mợ Tuệ được, thật ra mỗi lần cậu cưới một mợ đều sẽ kèm theo chiếc yếm như vậy, em còn tưởng cậu thích tặng yếm cũ cho người mới đấy…”

Kỳ Vô Quá bị Hạnh Nhi dùng ánh mắt quỷ dị soi mói nên cảm thấy không được tự nhiên. Cậu có cảm giác mình như tên biến thái, mỗi lần cưới thêm một vợ đều phải tặng chiếc yếm cũ người trước đã từng mặc.

Cậu nói: “Sao cô biết là cùng một chiếc yếm?”

Hạnh Nhi lật chiếc yếm qua, nói: “Em nhớ rõ từng đường kim chỉ thêu trên vải, vả lại yếm này rất kỳ lạ, rõ ràng những chỗ bung chỉ em đều may lại rồi, vậy mà vẫn cứ rách.”

Kỳ Vô Quá gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, cô đi làm việc đi.”

Không ngờ Hạnh Nhi không rời đi ngay mà nhìn Kỳ Vô Quá, trông hơi do dự.

Kỳ Vô Quá nói: “Sao thế?”

Hạnh Nhi lại nhìn qua Đoàn Lệ, ấp úng nói: “Bây giờ mợ Tuệ đi rồi, dựa theo lệ thường, có phải em nên theo hầu mợ chín không?”

“Mợ chín?” Kỳ Vô Quá vẫn chưa hiểu ra sao.

“Vâng.” Hạnh Nhi nói tiếp, “Nhưng dù sao mợ chín vẫn là đàn ông, cậu xem có nên tìm một chân sai vặt đến hầu để hợp lẽ hơn không?”

“…”

Khuôn mặt Kỳ Vô Quá tức khắc trở nên vặn vẹo, tuy thiết lập nhân vật của Đoàn Lệ là vợ bé của cậu, nhưng gọi bằng mợ chín thì hơi…

“Cậu chủ?”

“Không cần cô hầu.” Đoàn Lệ trầm giọng nói.

Hạnh Nhi không phục, đang định nói gì đó, liền thấy Đoàn Lệ quét mắt qua. Cô bỗng run cầm cập, sau đó gật đầu: “Vâng, vậy em đi làm việc đây.”

Sau khi Hạnh Nhi rời đi, Kỳ Vô Quá mới bụm mặt cười to, một hồi sau mới ngừng lại được. Cậu nói: “Mợ chín, ha ha ha, nghe hợp với anh lắm.”

Đoàn Lệ nói: “Tôi thấy không hợp.”

Kỳ Vô Quá cười nói: “Sao hả, không phải trong màn trước anh ngắm tôi mặc váy ngủ đã con mắt rồi còn gì, đến phiên anh lại không vui à?”

Đoàn Lệ nhìn cậu, khuôn mặt lạnh lùng không buồn không vui: “Không phải nguyên nhân này.”

“Vậy là?”

“Tôi không làm mợ chín, người của tôi tất nhiên sẽ chỉ có mình tôi.”

Kỳ Vô Quá không khỏi cạn lời, lại phát hiện máu độc chiếm của Đoàn Lệ rất cao, hoàn toàn khác với vẻ ngoài lãnh đạm. Dưới vỏ bọc lạnh lùng của hắn cất giấu cảm xúc cực kỳ mãnh liệt.

Trước đó Kỳ Vô Quá chỉ có cảm giác mơ hồ, sau khi xác định mối quan hệ, Đoàn Lệ lại càng không thèm che giấu nó. Nhưng Kỳ Vô Quá không thấy có gì không ổn, hai người ở bên nhau vốn phải thẳng thắn với nhau mới có thể bền được.

Cậu đứng dậy vỗ vai Đoàn Lệ: “Tất nhiên rồi, ngày mai tôi sẽ phong chính thất cho anh, Đoàn phu nhân, chúng ta đến phòng mợ Tuệ xem chứ?”

***

Kỳ Vô Quá tìm cớ sai gã sai vặt dẫn mình đến phòng mợ Tuệ. Dường như nơi ở của mợ Tuệ rất hẻo lánh, Kỳ Vô Quá đi theo sau gã sai vặt, càng đi càng thấy bất thường. Hoặc là nói cậu có cảm giác cảnh này rất quen mắt. Rõ ràng con đường này chính là con đường mợ cả đã đi trong sơ lược cốt truyện.

Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ, hắn khẽ gật đầu, ý bảo mình cũng phát hiện việc này.

Quả nhiên gã sai vặt dừng lại trước cánh cửa.

Sau khi đẩy cửa ra, cảnh trong viện không giống những gì đã tưởng tượng. Bố cục trong sân rất giống với sơ lược cốt truyện, điểm khác biệt duy nhất là giữa sân không có giếng.

Kỳ Vô Quá dừng lại, hỏi: “Không phải ở đây có một chiếc giếng sao?”

Gã sai vặt ngạc nhiên, nói: “Làm gì có, có phải cậu nhớ nhầm rồi không, nơi này chưa từng có giếng.”

Kỳ Vô Quá thấy vẻ mặt kinh ngạc của gã không giống đang giả bộ. Hơn nữa theo quy tắc của không gian quỷ vực, nếu động tới từ mấu chốt, NPC sẽ không nói dối.

Xem ra trong viện này chưa từng có giếng. Ít nhất trong phạm vi hiểu biết của gã sai vặt thì không có.

Kỳ Vô Quá phất tay, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ vào đó dọn dẹp ít đồ, cậu chờ trước cửa đi.”

Gã sai vặt nghe lời đứng chờ trước cửa sân, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ xoay người đi vào căn phòng mợ Tuệ ở. Cách bài trí trong sương phòng không khác mấy so với nơi cho phụ nữ ở vào thời này. Điều khác biệt duy nhất có lẽ là những bức ảnh chụp đặt trên bàn.

Chụp ảnh vào thời này là một việc xa xỉ, vậy mà trong phòng mợ Tuệ lại có không ít ảnh chụp. Từ những bức ảnh kia có thể thấy trước đó cậu chủ rất yêu thương mợ Tuệ. Trong ảnh có không ít bức ảnh chụp riêng mợ Tuệ, cũng có ảnh chụp chung với cậu chủ.

Ảnh chụp thời này có độ sắc nét không cao, dù vậy cậu vẫn có thể nhìn ra điểm khác biệt giữa các tấm ảnh chụp.

Rõ ràng mợ Tuệ trong ảnh có một đôi mắt hoa đào quyến rũ, nhưng mợ Tuệ hôm qua trong viện tuy tóc tai rối bù, nhưng Kỳ Vô Quá vẫn nhớ mắt cô ta là mắt hạnh.

Thời đại này vẫn chưa có phẫu thuật thẩm mỹ, rốt cuộc chuyện này là do ảnh chụp hay do mợ Tuệ đây?

Kỳ Vô Quá thả ảnh xuống, xoay người mở tủ quần áo mợ Tuệ.

Tủ quần áo vừa mở ra, cậu lập tức sửng sốt.

Trong tủ treo một bộ đồ cưới đỏ tươi, bộ đồ cưới này tuyệt đối không phải là của mợ Tuệ. Phận thiếp thời đại này không được mặc đồ đỏ, lúc cưới về cũng sẽ không có các nghi thức phức tạp như cưới vợ cả.

Kỳ Vô Quá quan sát kỹ bộ quần áo kia, không có cách nào xác định đó có phải bộ đồ mà mợ cả mặc trong sơ lược cốt truyện hay không. Dù sao trong sơ lược cốt truyện trời đang tối, mợ cả đến mặt mũi còn nhìn không ra, huống chi là các hoa văn thêu trên váy cưới.

Kỳ Vô Quá vươn tay lấy bộ váy cưới xuống, tay cảm nhận được cơn lành lạnh. Màu áo cưới đỏ đến mức khiến người ta khó chịu. Màu đỏ này không giúp người nhìn liên tưởng đến bất cứ thứ gì ấm áp, ngược lại còn khiến người ta thấy lạnh lẽo không thoải mái.

Đột nhiên có một đôi tay thò ra khỏi áo cưới, vươn về phía cổ Kỳ Vô Quá.

Kỳ Vô Quá phản xạ rất nhanh, khi đôi tay quỷ cách cổ cậu chỉ còn khoảng mười cm, cậu lập tức ném mạnh bộ đồ cưới vào góc tường. Không phải cậu sợ đôi tay quỷ kia, cậu chỉ không muốn Đoàn Lệ chịu kích thích thêm mà thôi.

Đoàn Lệ đang lục lọi ngăn tủ bên kia nghe thấy tiếng động, đi tới hỏi: “Sao thế?”

Kỳ Vô Quá chỉ vào bộ đồ cưới trong góc tường, nói: “Con quỷ hôm qua lại xuất hiện, sao nó cứ thích dán vào người khác thế nhỉ, thói quen xấu quá.”

Đoàn Lệ nhìn về phía kia, sau đó lấy ra một lá bùa. Hắn khẽ rung bùa, một tia lửa lóe sáng. Chim lửa trong tay bay lên, sau đó dừng trên áo cưới. Bộ váy nhanh chóng bén lửa, biến thành một vật dẫn cháy.

Chẳng qua chỉ là một bộ váy, vậy mà phải tốn rất nhiều thời gian để đốt. Ban đầu chỉ có mùi vải khét bốc lên, nhưng về sau, mùi cháy càng lúc càng bất thường.

Kỳ Vô Quá cau mày, nói: “Thối quá.”

Mùi thối này giống mùi thịt heo ngâm trong hồ nước mấy ngày, khiến người ta không khỏi buồn nôn.

Đoàn Lệ thấy Kỳ Vô Quá tỏ ra khó chịu, trên tay lại sáng lên, thêm nhiều chim lửa lao vào váy cưới. Thế lửa lập tức bùng lên, bộ váy kia nhanh chóng bị lửa hoàn toàn cắn nuốt, đến cả tro cũng không còn.

**************