"Hợp đồng, "
"Đã xem qua."
Giọng nói bị tạp âm che lấp, đứt quãng có chút khó nghe.
Có lẽ bọn họ không chú ý có người trong lối đi, nên không cố ý thấp giọng, cũng có thể là bởi vì quá ồn ào, hạ thấp giọng thì không nghe được.
Úc Ninh đứng từ đây có thể nhìn thấy một trong số họ, nhưng người đó đang đeo khẩu trang.
Một lúc sau, náo nhiệt ở cổng trước dần biến mất.

Úc Ninh ôm balo, bất đắc dĩ nép vào góc tường.
"Phúc lợi của đội bọn tôi rất tốt, hi vọng cậu có thể cân nhắc."
"Ở trong TVT, cậu mãi mãi sẽ bị lu mờ."
"Các điều kiện đưa ra cho cậu gần như là tốt nhất trong ngành, điều đó đủ cho thấy chúng tôi coi trọng cậu như thế nào."
Úc Ninh sững người lại, cậu không phải người thích nghe lén, nhưng lúc này không có cách nào quang minh chính đại đi ra ngoài.
Chẳng qua cậu không hiểu tại sao lại lựa chỗ này để nói chuyện cơ chứ?
Không cảm thấy rất nguy hiểm sao?
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nhìn người đeo khẩu trang kĩ một chút.

Đối phương thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn.
Nhưng, TVT...?
Úc Ninh nhíu mày.
"Cảm ơn, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ." Giọng nói của người còn lại rất khẽ, nghe có vẻ trẻ trung.
"Tôi phải về, chỉ xin nghỉ mấy tiếng."
"Hi vọng chúng ta có cơ hội ở chung một đội."
Hai người rời đi không bao lâu, Dịch Kim từ cửa sau vọt vào, ôm trong tay một cái bàn phím cơ, "Anh à! Bạn em tặng cho em nè!"
Úc Ninh tém lại suy nghĩ của mình, cúi đầu nhìn bàn phím cơ trong lòng Dịch Kim.

Không có vỏ bên ngoài, thoạt nhìn hẳn là đã dùng qua, nhưng Úc Ninh nhận ra thương hiệu này, rất mắc tiền.
"Anh ấy hi vọng em có thể trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử xuất sắc trong tương lai!"
Đèn ở lối đi màu cam nhạt, ánh sáng chiếu vào đôi mắt Dịch Kim, khiến nó trở nên sáng rỡ lạ thường.
Trái tim Úc Ninh nhất thời cơ thắt lại.

Cậu khẽ cười, "Trước khi trở thành game thủ xuất sắc, em phải làm xong bài tập đã."
Dịch Kim: "..."
Dịch Kim lập tức ủ rũ đi trông thấy.
Nhìn Dịch Kim lên taxi rồi, Úc Ninh vẫn còn lấn cấn đoạn đối thoại ban nãy của hai người nọ.


Nếu cậu nhớ không lầm, sau vòng loại trực tiếp là kỳ chuyển nhượng vào giữa năm.
Mỗi năm vào thời điểm này, nhân sự của các đội ít nhiều sẽ có biến động.

Nhưng Úc Ninh chưa từng nghĩ TVT sẽ có bất kỳ sự thay đổi nhân sự nào, hơn nữa nếu có chuyển nhượng hẳn đã sớm tiết lộ một ít thông tin ra ngoài, nhưng TVT đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì.

Trong lòng cậu lăn tăn chuyện này, nhưng không thể trực tiếp hỏi Lục Quyện trong đội các anh có người muốn chuyển nhượng sao được, như vậy rất giống một kẻ lắm chuyện.

"Sao trông mày như có tâm sự nặng nề thế? Bộ thằng nhóc Dịch Kim gây họa hả?" Tống Triệu nằm úp sấp trên sofa chơi vương giả, trong điện thoại di động không ngừng truyền đến âm thanh của trò chơi.
Úc Ninh đi ra đi vào phòng bếp mấy lần, nghe Tống Triệu hỏi thế thì dừng lại.

"Tống Triệu, mày có để ý dạo này có chiến đội nào thay đổi thành viên không?" Úc Ninh dứt khoát ngồi xuống sofa.

Cậu rũ mắt, lông mày khẽ nhíu lại.

Tống Triệu nói, "Tao để ý mấy cái đó chi? Mày định làm gì hả?"
"Đcm! Vậy mà mày còn chối không mập mờ với Lục Quyện nhá! Mày bắt đầu quan tâm chuyện trong vòng từ khi nào!"
Úc Ninh cụp mắt.
Đúng là cậu có vẻ để tâm quá mức, nhưng có lẽ là do trước đây Lục Quyện đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
"Bọn tao không có mập mờ." Úc Ninh ôm gối nện lên người Tống Triệu, đè xuống cảm giác kì lạ trong lòng, "Bọn tao quang minh chính đại."
Tống Triệu: "...???" Tống Triệu sửng sốt ngẩng đầu nhìn Úc Ninh.
"Còn nữa, mày sắp bị đi rừng của đối thủ bắt rồi kìa." Giọng điệu của Úc Ninh rất bình tĩnh.
Tống Triệu: "..." Gút chóp em, bây giờ tao đã tin tụi mày không hề gian díu mập mờ, chẳng qua là muốn gạt tao, làm tổn thương tâm hồn bé bỏng của tao mà thôi.

Bị Tống Triệu chen ngang, nỗi lo lắng của Úc Ninh giảm đi rất nhiều, cậu không còn đi loanh quanh trong phòng khách nữa mà quay về phòng bắt đầu đọc sách.
Nghiêm túc đọc giáo trình được nửa tiếng, Úc Ninh chuẩn bị đi ngủ, bỗng điện thoại bên cạnh gối sáng lên.

Lục Quyện gửi cho cậu một tin nhắn.
Từ cái ngày Úc Ninh nhờ Lục Quyện giúp đỡ, hai người không nhắn tin qua lại nữa.

Đột nhiên Lục Quyện lại gửi tin nhắn cho cậu, Úc Ninh tưởng mình đang mơ.

Lục Quyện: [ Hôm nay đến xem thi đấu à? ]
Úc Ninh ngơ người.
Sao Lục Quyện biết được?

Cậu vừa định trả lời đúng, đột nhiên nhớ ra tay Lục Quyện bị đau, lúc trước có nói không tiện gõ chữ lắm.

Có lẽ vì ngày hôm đó cậu nói nhỏ quá, Lục Quyện tưởng lầm cậu ngại nên mới không voice chat.
Úc Ninh do dự một lúc, vẫn nhấn vào ghi âm.

Úc Ninh: "Đúng, hôm nay đi xem thi đấu."
Lục Quyện đang ngồi trên sofa, vẻ mặt nhàn nhã lướt điện thoại.

Nam Bắc và Tần Kỳ chúi đầu xem weibo ở bên cạnh.

"Sao hot search nhiều cái vô bổ thế nhỉ?" Nam Bắc nheo mắt quan sát sắc mặt đội trưởng, lúng túng nói với Tần Kỳ.

Tần Kỳ cười gượng, "Bây giờ lắm kẻ có tiền là mua được mà ha ha!"
Nói xong, anh nhéo Nam Bắc một cái, nháy mắt liên tục.

Nam Bắc: "..." Mọe! Còn không phải do ông anh lướt weibo trúng ảnh của streamer nhỏ kia à! Lại còn buộc miệng khen người dễ thương!
Có dễ thương hay không làm gì đến lượt ông nói!
Hai người gay gắt trao đổi ánh mắt, người đàn ông vốn đang tập trung vào điện thoại đột nhiên quay sang.
Lục Quyện rất đẹp trai, nhưng ánh mắt hắn lạnh lẽo, vẻ mặt khó ở, cả người toát ra khí chất lạnh nhạt, nhất là khi lông mày nhíu lại, trong mắt không có chút cảm xúc nào, khi nhìn người khác luôn gây ra chút áp lực.

Nam Bắc và Tần Kỳ tức thì rợn tóc gáy.

Tại sao bọn họ lại muốn ăn đêm.

Tại sao lại lướt weibo.
Cơm khô thì kệ cơm khô, hà cớ gì phải đòi hỏi như vậy chứ.
"Gửi ID của blogger đấy cho anh." Lục Quyện nói xong, rũ mắt xuống, khóe môi mím thành một đường thẳng.
Trên màn hình điện thoại hiển thị một tấm ảnh.

Là ảnh của Úc Ninh.
Bức ảnh rõ ràng là bị chụp trộm, khung cảnh xung quanh là một địa điểm rộng lớn với khá nhiều người.
Tấm đầu tiên là góc nghiêng của đối phương.
Úc Ninh yên lặng ngồi trên khán đài, chăm chú nhìn màn ảnh lớn.

Cậu mặc sơ mi trắng, hơi ngẩng cằm lên.
Trên đầu...!còn đeo một chiếc băng đô hồng nhạt.

Ngón tay Lục Quyện hơi cuộn lại, tiếp tục lướt xuống.
Tấm thứ hai chụp chính diện không rõ mặt, nhưng cho dù khoảng cách khá xa, hiệu quả vẫn rất tốt.
Nam sinh mặc áo sơ mi trắng khẽ mím môi, khóe môi cong lên, phối hợp với chiếc băng đô lông xù.

Dường như tạo thành một loại tác động thị giác mạnh mẽ.

Lục Quyện khựng lại, đầu ngón tay miết trên màn hình hai lần.
Nam Bắc ngồi bên cạnh càng thêm rét run.

Nam Bắc ló nửa đầu ra từ sau lưng Tần Kỳ, "Đội trưởng, em gửi rồi."
Lục Quyện không lên tiếng, bấm vào ID của blogger để tìm tài khoản chính.

Có lẽ là do ngẫu nhiên đăng lên, độ phổ biến của Weibo này không quá cao, nhưng đã có rất nhiều bình luận và lượt repost.
【 U chu choa đáng yêu quá hà! 】
【 Thiếu niên sơ mi trắng! Chà chà chà em trai mấy tuổi rồi nè! 】
【 Nam sinh bên cạnh cũng đẹp trai ghê! Hai người đi cùng nhau chứ gì, mấy bà xem tay em trai đặt trên cánh tay người kia kìa! 】
【 Đây là streamer Dã Báo phải không? Người thật còn đẹp hơn lúc livestream nữa! 】
【 Tiểu ca ca streamer đẹp như thế nhất định phải hot! 】
【 Trước tui còn ăn dưa của người ta, không ngờ gặp được chủ vựa dưa ở đây luôn 】
Lục Quyện hơi nhướng mày.
Bấm vào mấy tấm ảnh khác.
Blogger này tiện tay chụp lén không ít.

Có những tấm Dịch Kim nắm tay Úc Ninh, vô cùng hào hứng nghiêng sang nói chuyện với cậu.

Ánh mắt hai người trong bức ảnh như đang nhìn nhau say đắm.

"Cái kia...!Đội trưởng? Vậy em với A Kỳ về phòng tập trước đây?" Nam Bắc hết sức hoài nghi, nếu cậu ta mở mồm xin đi ngủ, chắc chắn sẽ bị đội trưởng hủy thi diệt tích mất.
Lục Quyện không đáp lại.
Nam Bắc và Tần Kỳ liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể ngượng ngùng dính trên sofa, không dám lộn xộn.
Lục Quyện đọc bài viết mới của blogger trên weibo.

Dường như người này không có chút tự giác vì chụp lén người khác, trái lại thấy bài viết của mình được nhiều người bình luận và repost thì tiếp tục đăng thêm một bài.

【 Hi vọng anh trai nhỏ sẽ không tức giận! Anh trai nhỏ thật sự quá xinh đẹp, tui không nhịn được mới chụp trộm chia sẻ! Tui đề cử mấy bà phòng livestream của anh trai nhỏ nha! 】
Bên dưới bài này, thậm chí có người còn bình luận: Anh trai nhỏ nhất định sẽ không tức giận đâu! Dù sao anh trai cũng là streamer mà! Blogger coi như đang pr cho ảnh rồi!
Lục Quyện cười khẩy.

Lướt Weibo vài phút, hắn lập tức thoát ra gửi tin nhắn cho Úc Ninh.
Úc Ninh trả lời rất nhanh.
Nhưng Lục Quyện không ngờ đối phương sẽ gửi voice chat cho mình.

Sắc mặt vốn có chút khó coi bỗng giãn ra ít nhiều.

Hắn không chần chờ bấm vào đoạn voice chat.
"Đúng, hôm nay đi xem thi đấu."
Lục Quyện mở loa to hơn.
Giọng nói trong trẻo của Úc Ninh vọng ra từ điện thoại.
Hai đồng đội sắp trở thành chim cút lập tức quay sang nhìn đội trưởng nhà mình.

Nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ lo đội trưởng phát hiện hai bọn họ vẫn còn ở đây.
Thế là cả hai trơ mắt nhìn vẻ mặt đội trưởng từ bão táp mưa sa trở thành mưa vừa và nhỏ.

Ngay sau đó, Lục Quyện bấm vào đoạn voice chat thứ hai.

"Anh đau tay không? Chúng ta voice chat nhé?"
Nam Bắc và Tần Kỳ: "...???" Ai đau tay cơ?
Đội trưởng của bọn họ á? Đôi bàn tay ngọc ngà trân quý mà giám đốc hận không thể trói bác sĩ vật lý trị liệu ở căn cứ để kiểm tra tay mỗi ngày ư!
Đau thế đéo nào được!
Thật vậy thì bao nhiêu công sức của giám đốc hóa công cốc cả rồi.

Nhưng sự tồn tại của hai người thực sự đã bị Lục Quyện lãng quên, hoặc có thể hắn vẫn luôn không để ý đến ở đây còn hai người nữa.

Mặt mày Lục Quyện thả lỏng, thần sắc cũng nhu hòa hơn.
Hắn khẽ bật cười.
Sau đó là đoạn voice chat thứ ba.

"Anh Lục Quyện, sao anh biết hôm nay em đi xem thi đấu thế?"
Động tác chuẩn bị ghi âm của Lục Quyện khựng lại, vẻ mặt lần nữa lạnh đi.

Nam Bắc và Tần Kỳ ôm lấy nhau: "..."
Mẹ nó, phải gọi là ông cố nội trong làng trở mặt.
"Ừm, tôi nhìn thấy ảnh của em ở hội trường." Giọng Lục Quyện đều đều, mang theo một chút cảm giác xa cách.
Như thể hắn không phải là cái người sáng nắng chiều mưa buổi trưa tà tà vừa rồi.
Nam Bắc lẳng lặng móc điện thoại ra, vỗ vỗ* giám đốc trong nhóm chat, [ Giám đốc, bây giờ em đổi thành không thể theo đuổi có còn kịp không QAQ]
(*) Một chức năng của Wechat
Phàm là ai nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu vừa rồi, à không, để anh dâu nhìn thôi, thì bây giờ anh còn độc thân sao anh hai?.