Úc Ninh rũ tầm mắt, trông thấy yết hầu của Lục Quyện khẽ lăn, ban nãy vừa lục lọi trong túi nên đồng phục của hắn có hơi xộc xệch, khóe kéo của áo khoác trượt xuống ngực, buông thõng lỏng lẻo.

Úc Ninh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Lục Quyện, đột nhiên cảm thấy thật may vì ban đêm trong nhà thờ có bật đèn, bằng không thì không thể thấy được.

Cũng không thể phát hiện đôi tay của Lục Quyện lúc này có chút run rẩy.

Úc Ninh không nhịn được nữa.

Cậu trực tiếp giựt lấy hộp nhẫn mà Lục Quyện đang cầm, không nói một lời, cúi xuống nâng cằm Lục Quyện lên, buộc hắn ngẩng đầu, môi lư/ỡi dây dưa.

Bình thường Úc Ninh luôn ở thế bị động, nhưng lần này cậu mở to mắt, muốn nhìn thật kỹ dáng vẻ của Lục Quyện, cậu thấy Lục Quyện có chút ngây ngốc, khóe mắt và vành tai hắn một màu đỏ lựng, sau đó hé miệng tùy cậu đòi hỏi.

Lục Quyện cũng không đổi khách thành chủ.

Hôn môi ở nơi linh thiêng và giành để tổ chức lễ cưới như nhà thờ khi không có ai vào buổi tối là một điều đẹp đẽ mà kí;ch thích.

Úc Ninh không nỡ nhắm mắt bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của Lục Quyện, nhưng tư thế này có chút mỏi với cả hai.

Khi Úc Ninh cảm thấy khó thở, cậu cắn môi Lục Quyện rồi mới lùi lại một bước, li/ếm vệt nước không biết là của ai trên môi, lồng n/gực vẫn phập phồng kịch liệt, giọng nói có phần không khống chế được, "Cái nào là của anh?"

Có lẽ hai chân Lục Quyện tê rần vì nửa quỳ, cho nên khi đứng lên, vẻ mặt hắn có hơi nhăn lại, chỉ là ánh mắt vẫn dừng lại trên môi Úc Ninh.

Dưới ánh đèn, đôi môi Úc Ninh ẩm ướt.

Không thể không thừa nhận, nụ hôn vừa rồi giống như một liều thuốc xoa dịu, một liều thuốc cảm ứng.

Lục Quyện nuốt khan, "Mặt trong khắc tên, có viết Lục Quyện là của em."

"Hửm?" Úc Ninh sờ soạ;ng mặt trong nhẫn, nương theo ánh sáng nhìn thử, quả thật là có khắc tên, ngoài ra còn có hình bông cúc nhỏ, "Sao ở đây lại khắc hoa cúc thế?"

Úc Ninh rất thích hoa cúc nhí, đến nỗi cả dù lẫn chăn mền của cậu cũng có hoa văn bông cúc trên đó. 

Nhưng chuyện này cậu chưa từng nhắc đến với Lục Quyện.

Lục Quyện nhìn chằm chằm vào ngón tay đang cầm chiếc nhẫn.

Bàn tay Úc Ninh trắng trẻo, đeo nhẫn chắc chắn sẽ rất đẹp.

Lục Quyện ậm ừ, "Thấy đẹp nên khắc."

Úc Ninh bật cười, không nghi ngờ gì, đeo chiếc nhẫn ghi tên Lục Quyện lên ngón áp út, có hơi rộng.

"Sao lại đeo ngón áp út?" Lục Quyện nhíu mày lại, nếu vậy không phải sẽ sai kích thước ư? Hắn bí mật đo ngón giữa của Úc Ninh từ lâu rồi.

Chẳng phải trên mạng nói ngón giữa tượng trưng cho đính hôn và đang trong mối quan hệ tình cảm, còn ngón áp út đại biểu người này đã kết hôn sao?

"Sao vậy?" Úc Ninh cuộn ngón tay lại để tránh rơi nhẫn, lấy chiếc nhẫn còn lại nắm tay Lục Quyện, mặc cho phản ứng của hắn, giúp Lục Quyện đeo nhẫn vào ngón áp út.

"Em thấy đeo ngón áp út sẽ đẹp hơn."

Bàn tay của Lục Quyện đẹp như tạc, Úc Ninh chưa bao giờ nhìn thấy bàn tay nào đẹp đẽ đến vậy, ngón tay dài, các khớp xương rõ ràng, trắng trẻo, có thể nói trời sinh đã hợp với thể thao điện tử, chiếc nhẫn xỏ vào đôi bàn tay này lại càng thêm bắt mắt.

Lục Quyện "À" lên một tiếng, khóe môi cứ cong lên rồi lại ép xuống nhiều lần, thiếu chút nữa Úc Ninh đã cười phá lên.

Ngang ngược kiêu ngạo trước kia đã đi đâu về đâu rồi ta.

Chưa kịp lên tiếng, Lục Quyện đột ngột bắt lấy tay trái của cậu, coi bộ muốn tháo chiếc nhẫn ra, Úc Ninh nuốt vội những lời cảm động mà cậu nghĩ đến xuống, giật mình rụt tay lại.

"Lục Quyện?"

"Rộng quá, chờ về nước sẽ đổi cái vừa hơn cho em." Lục Quyện nhíu mày, vụt tắt nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, "Tay em nhỏ quá rồi đấy? Cả eo cũng vậy, gầy quá ôm chẳng thấy thịt đâu, có cảm giác anh có thể bẻ..."

Chữ "gãy" chưa nói ra, Úc Ninh vội mấy một tay bịt miệng, đẩy lưng hắn: "Em đói rồi, chúng ta đi ăn thôi, ở đây lạnh quá đi mất."

Trong nhà thờ không có cửa chắn gió.

Huống hồ nếu còn tiếp tục nói nữa, bầu không khí lãng mạn ắt sẽ bị Lục Quyện phá tanh bành.

Vừa nghe vậy, Lục Quyện cũng không nhiều lời nữa, kéo cậu ôm vào lòng để chắn bớt gió.

Nhìn thời tiết thế này, có vẻ mai trời sẽ đổ mưa.

Chỉ là trên đường về, Lục Quyện vẫn để mắt tới chiếc nhẫn trên tay Úc Ninh như hổ rình mồi, dường như vẫn còn lăn tăn chuyện kích cỡ.

Ăn xong, Úc Ninh ra sức an ủi hắn: "Khi nào về nước mình cùng đi đổi sang size nhỏ hơn."

"Bây giờ nhẫn đã ở trên tay em rồi, anh có muốn lấy em cũng không trả đâu." Úc Ninh cắn m/ôi dưới, cùng Lục Quyện vào phòng.

Làm gì có ai tặng nhẫn rồi còn muốn xin lại đổi size chứ?

Không biết Lục Quyện có nghe vào không, hắn quăng túi của mình lên sofa, không nói lời nào đã nhíu mày nắm lấy cánh tay Úc Ninh kéo về phía mình.

Úc Ninh đang chăm chú đọc tin nhắn của Tống Triệu, dù sao mai cậu cũng về nước rồi, Tống Triệu cần phải kiểm tra xem cậu đã mua đủ đồ hay chưa.

Bị mất cảnh giác, Úc Ninh gần như lao thẳng vào vòng tay của Lục Quyện.

Cũng may Lục Quyện kịp thời ôm eo cậu, nhưng cái hôn cũng rơi xuống.

Cái hôn này khác với nụ hôn vừa rồi trong nhà thờ, Lục Quyện có chút hung dữ cắn môi cậu, dán vào môi cậu nỉ non: "Không được từ chối."

Úc Ninh ngây ngẩn cả người, nhưng không kịp có thời gian thích ứng lại bị cái hôn của Lục Quyện nhấn chìm.

Sau khi kết thúc thi đấu, Lục Quyện không cần nhẫn nhịn nữa.

Vòng eo của Úc Ninh quả thực rất nhỏ nhắn, nhưng điều mà Lục Quyện thích nhất là làn da trên eo cậu, khi hắn dùng đầu ngón tay lướt qua, Úc Ninh sẽ túm lấy quần áo của hắn và gọi tên hắn, âm thanh mềm mại hơn bình thường một chút.

Úc Ninh vỗ lưng Lục Quyện, khẽ đá hắn, mập mờ nhắc nhở: "...Tắm trước đã."

Màn hình điện thoại rơi trên sofa sáng lên mấy lần.

- Mày đâu?

- Hello Ninh Ninh?

- Sót một món!!! Sót một món!! Mày còn làm ở đó hong ta?

- Ok tôi hiểu rồi, tạm biệt, chúc bạn mãi mãi hạnh phúc, chỉ có tôi buồn là đủ rồi bạn ạ, chú ếch rơi lệ.jpg

Sáng hôm sau, mọi người tập trung chuẩn bị ra sân bay, ai cũng mọc thêm quầng thâm dưới mắt.

Cả đám rủ nhau đi tiệc tùng bay lắc cả đêm, căn bản chắc biết ngủ nghê là gì, lúc này ai cũng uể oải ngồi trên sofa dưới sảnh khách sạn, Trần Kiết và Tần Kỳ tự ôm túi hành lý ngáp ngắn ngáo dài, Nam Bắc thì ngửa đầu ra mà ngủ, chỉ có Giang Lâu và Từ Mính ở giữa là bình thường nhất, tuy cũng có ngáp một hai cái nhưng tinh thần vẫn có vẻ sáng láng.

So với huấn luyện cả đêm, rõ ràng ăn chơi thâu đêm suốt sáng còn khiến họ kiệt sức hơn nhiều.

Từ Mính liếc nhìn thời gian: "Còn chưa chịu xuống nữa? Trễ thêm xíu nữa là máy bay đi luôn rồi."

Giang Lâu liếc nhìn cửa thang máy: "Anh gọi cho Lục Quyện chưa?"

"Còn phải nói? Không gọi thì có mà bò dậy nổi ấy." 

Giang Lâu gật đầu: "Úc Ninh đâu?"

Nhắc đến chuyện này, Từ Mính lại tức điên, "Chắc chắn là ngủ chung với hắn, vừa rồi anh nghe được tiếng Úc Ninh trong điện thoại."

Nhưng mà giọng có hơi khàn.

Giang Lâu "À" lên một tiếng, chưa kịp nói đoạn sau, điện thoại Từ Mính bỗng đổ chuông.

Từ Mính sờ lên đỉn"h đầu thưa tóc của mình, mí mắt giật giật khi nhìn thấy người gọi là Lục Quyện.

"Nghỉ phép, hoãn vé về giùm em một ngày." Giọng Lục Quyện có chút mệt mỏi và lười nhác.

"..." Từ Mính thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Sao vừa nãy chú không nói? Má, làm bọn anh ở dưới sảnh đợi chú cả năm phút!"

Lục Quyện không trả lời anh, Từ Mính chợt nghe thấy dường như hắn đang dỗ em người yêu, nhỏ giọng nói một câu: "Không có gì đâu em, ngủ tiếp đi."

Từ Mính: "..."

Từ Mính trực tiếp cúp điện thoại: "Rồi, chúng ta đi thôi, ngày mai bọn họ về sau, để anh đặt cho hắn hai vé cái đã."

Ngoài miệng hùng hổ thế thôi, tay vẫn thuần thục đổi vé cho họ.

Giang Lâu: "..."

Không biết nhớ tới chuyện gì, khóe môi Giang Lâu cong lên, rồi lại đè xuống rất nhanh, nói với Từ Mính: "Không sao, để bọn họ nghỉ dưỡng thêm một ngày vậy."

Đoán chừng là Úc Ninh không dậy nổi rồi.

Nghe Lục Quyện và Từ Mính nói chuyện điện thoại xong, Úc Ninh lại lẩn vào trong chăn.

Nhưng bây giờ cậu động một tí cũng thấy đau nhức cả người, rõ là vừa rồi còn mơ mơ màng màng, lúc này lại tỉnh táo hẳn.

Nếu không phải vì thật sự ngồi không nổi, Úc Ninh đã không đồng ý để Lục Quyện dời ngày về.

Cũng may hai tuần này chương trình học khá thưa, có thể tranh thủ nghỉ ngơi.

Đến tận bây giờ mặt Úc Ninh vẫn đỏ chót, không nhịn được hít một hơi sâu vì quá đau khi lỡ nhúc nhích.

Lục Quyện cúp điện thoại, ấn chăn, nhíu mày nhìn cậu: "Đau lắm hả em?"

Trong giọng nói khó nén khỏi tự trách.

Úc Ninh núp trong chăn không nói lời nào, Lục Quyện hôn trán cậu cách một lớp chăn, hứa với cậu: "Lần sau nhất định không mạnh như vậy nữa."

Úc Ninh: "..." Úc Ninh không còn sức nói chuyện, chỉ có thể ừm một tiếng: "... Em ngủ tiếp đây."

Vừa phát ra âm thanh liền cảm thấy mất mặt.

Giọng cậu khản đặc như bị cảm, Úc Ninh đã không còn nhớ rõ tối qua mình kêu rê/n dữ dội và xấu hổ đến nhường nào.

Rõ ràng vừa bắt đầu Lục Quyện chỉ được hai phút, cậu mới ghẹo có một tí mà hắn đã không thèm tha cho cậu nữa.

(*) Biết thế nào là lễ hội chưa em =)))

Lục Quyện không ngủ tiếp, nhưng vẫn nhịp nhàng vỗ lưng cậu để xoa dịu tâm trạng.

Vì buồn ngủ, không bao lâu, Úc Ninh lại lần nữa thiếp đi.

Đến khi tỉnh giấc, ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa, trên bệ cửa sổ mưa rơi tí tách, nhiệt độ trong phòng dần hạ xuống.

Nơi nào đó phía sau truyền đến cảm giác the the, Úc Ninh giật nhẹ thân thể... Hẳn là vừa bôi thuốc, vẫn còn mùi thuốc thoang thoảng.

Nhưng cậu ngủ say như chết, không có ấn tượng gì.

Lục Quyện dựa vào sofa xem video, không mở tiếng cũng không đeo tai nghe.

Ngay khi Úc Ninh chống khuỷu tay ngồi dậy, Lục Quyện lập tức quay đầu lại, vội thả máy tính bảng xuống.

"Còn đau phải không?" Lục Quyện nhăn mặt, biểu cảm nghiêm túc.

Úc Ninh bị dáng vẻ ấy làm cho dở khóc dở cười, nhìn như thể chính hắn là người đả thương cậu vậy.

Tuy rằng... nói thế cũng đúng, nhưng lại mang nghĩa khác.

Úc Ninh lắc đầu: "Cũng bình thường... Có nước nóng không?"

Khi nói chuyện giọng vẫn rất khàn.

Lục Quyện rót nước cho cậu, trên mặt vẫn lộ vẻ lo lắng, đắn đo một lúc mới nói, "...Hay là sau này không làm nữa."

Úc Ninh có đau thật, mặt sau thì sướng lắm nhưng khóc đến lợi hại, tuy Lục Quyện rất thích dáng vẻ ấy của cậu, nhưng không nỡ để cậu kêu đau...Nếu lần nào cũng như vậy, chi bằng cứ như trước... 

Nếu không phải về sau Úc Ninh cầm tay hắn nói không cần dừng, Lục Quyện đã không nỡ lòng tiếp tục.

Trên thực tế, mấy thao tác xem từ video hoàn toàn khác những gì Úc Ninh trải nghiệm, cuối cùng Úc Ninh thậm chí còn không thể nói được mà chỉ có thể khóc nấc trong lòng hắn.

Đôi mắt bây giờ sưng húp, trông rất tội nghiệp.

Úc Ninh uống nước nóng, thiếu chút nữa bị sặc, tưởng mình nghe lầm, còn hỏi một lần: "Cái gì cơ?"

Lục Quyện không đáp.

Úc Ninh dở khóc dở cười nắm cổ tay hắn, rõ ràng mình mới là người đau, tại sao lại như Lục Quyện chịu thiệc vậy cà?

"Em không sao mà."

Lục Quyện tặc lưỡi, tỏ rõ không nghe lọt tai.

Tầm mắt hắn rơi lên vết tích tràn lan khắp nửa thân trên Úc Ninh, nơi nào cũng có.

Yết hầu khẽ lăn, cảm xúc vất vả lắm mới nhịn được lại rục rịch trồi lên.

"Em quá chặt, lại còn khóc thảm như vậy." Lục Quyện dời ánh mắt, giải thích với Úc Ninh: "Anh có thể nhịn."

Lúc nói chuyện, vành tai hắn ửng hồng lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, Úc Ninh không biết nên bịt miệng Lục Quyện hay nên khuyên bảo hắn nữa.

Úc Ninh nghẹn một hồi: "Lục Quyện... Anh nghiêm túc sao?"

"Vậy sau này anh..."

Dường như Lục Quyện nhớ ra gì đó, "Chờ đã, em ngủ thêm đi." Hắn nhíu mày, ngũ quan sắp châu thành một chụm, rõ là vẫn còn canh cánh chuyện mình làm người yêu bị thương trong lòng. 

Nói xong thì lấy tuýp thuốc từ tủ đầu giường, muốn xốc chăn Úc Ninh lên: "Bôi thêm ít thuốc."

Úc Ninh: "..."

Úc Ninh sống chết túm chăn lại, "Em khỏe rồi mà...lành rất nhanh."

Trước khi díu mắt lại, cậu nghĩ một chút rồi nói, "Chuyện này thật ra rất bình thường."

Da mặt cậu không đủ dày để giải thích với Lục Quyện rốt cuộc tại sao mình lại khóc.

Không chờ Lục Quyện trả lời nữa, Úc Ninh duỗi một tay ra khỏi chăn: "Anh, lấy điện thoại giúp em với, à em đói bụng rồi, muốn ăn món gì thanh đạm."

Tối hôm qua quên mất Tống Triệu.

Sau khi Lục Quyện rời phòng, Úc Ninh mới mở điện thoại lên.

Nhìn thấy tin nhắn của Tống Triệu, Úc Ninh trở tay xoa xoa eo của mình.

~~~

"Cho nên đến hôm nay mới về?" Tống Triệu gục mặt xuống bàn, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Úc Ninh im lặng một lúc, nếu không quyết liệt ngăn cản, cậu thậm chí còn hoài nghi Lục Quyện định để cậu "dưỡng thương" ở đó một tuần nữa.

Cậu nào có yếu ớt như vậy.

Úc Ninh xếp gọn đồ đạc đợi giảng viên lên lớp, chương trình học của tuần này không quá căng thẳng, ghi chép cũng không nhiều.

Dọn được phân nửa, cậu đột nhiên nhớ đến một chuyện, quay đầu nhìn Tống Triệu, "...Mày với Giang Lâu có chuyện gì đúng không?"

Tống Triệu vốn đang săm soi chiếc nhẫn trên tay Úc Ninh, nghe vậy thì sửng sốt, theo bản năng phủ nhận: "Không hề...không phải tao nói với mày rồi à?"

"Tao với anh ta có thể có quan hệ gì."

Úc Ninh "À" lên một tiếng.

"... Nhưng người này trông vậy mà không phải vậy đâu." Tống Triệu cắn răng, "Mấy người chơi game giỏi, tâm thâm như đít nồi ấy."

Úc Ninh dừng một chút, nhớ lại ngày hôm đó Lục Quyện lo được lo mất, sợ cậu bị thương, trái lương tâm gật đầu.

Làn gì có vụ đó chứ, tâm hồn Lục Quyện nhà cậu thuần khiết như trẻ nhỏ vậy.

Buổi chiều không có lớp, Úc Ninh về nhà tranh thủ bù giờ phát sóng trực tiếp.

Bà ngoại vẫn còn ở chỗ bà nội Lục, bảo tạm thời không về, nếu có nhờ bà thì ghé nhà bà nội Lục thăm.

Úc Ninh thấu hiểu tình bạn của hai cụ, chỉ là trong nhà bỗng lại yên tĩnh như trước.

Trước khi phát sóng trực tiếp, hiếm khi Úc Ninh lên Weibo thông báo trước một tiếng.

Lần này cậu nghỉ phép hơi dài, có khi nhiều người đã quên lãng cậu rồi.

Nhưng tình hình lại tốt hơn so với dự đoán của cậu, có lẽ vì chuyện với Lục Quyện, lượng người theo dõi trên Weibo của cậu ngày càng nhiều, chỉ một lời thông báo cũng đủ khiến nhiệt độ trong phòng livestream ở mức ổn định.

Vừa bật camera lên, Úc Ninh vội điều chỉnh góc máy một chút.

【 Hình như tui thấy trên cổ bảo bối có gì đó 】

【 A a a a a a tui cũng thấy nữa, cmn đừng nói là nó nha? Không phải mới bị chụp ảnh với Quyện thần sao? 】

【 Fans CP mừng như điên!!! A a a a a a đừng dịch cam xuống mà! Có cái gì mà mama không thể xem sao? 】

【 Huhu có chị em nào chụp ảnh màn hình không? 】

【 Câu này tui biết: Lục Quyện sẽ nói, "Đứa nào nhìn em, tôi mắng đứa đó" 】

Úc Ninh nhìn lướt màn đạn, vô thức sờ lên cổ.

Da cậu trắng mịn, có mỗi một dấu nhỏ nhưng hai ngày cũng chưa tan.

"Có gì đâu mà xem." Úc Ninh giữ bình tĩnh, khởi động trò chơi.

Hôm nay, máy ảnh được điều chỉnh hướng vào bàn tay và bàn phím của cậu, vậy mà mọi người vẫn đổ dồn sự chú ý lên dấu hôn vô tình lọt vào khung hình một tí.

Sau khi vào trận được một lúc.

【 Ủa mà sao hôm nay bảo bối quay bàn tay dạ? 】

【 Mlem mlem tay đẹp quá, aish chết tiệt cái tên chóa Lục Quyện giỏi chiếm tiện nghi này!! 】

【 Tiện nghi gì đó? Lầu trên khai thông cho tui xíu được không? 】

【 Đm ngón tay bên trái đeo nhẫn kìa! Có phải nhẫn không hay tui nhìn lầm? 】

【!!! Móa, camera để lâu vậy mà giờ tui mới phát hiện!!! À lý do chỉnh hướng máy quay đây đúng không? 】

【 Tui bị người ta thồn cơm chóa rồi!!! Cứu tui cứu tui, sao đột nhiên lại phát cơm chóa thế này!!! 】

Úc Ninh đang ngắm bắn, thoáng nhìn qua màn đạn kích động, khẽ cười, "Mấy bà khoải, tui đây không hề khoe nhé, chỉ là chiếc nhẫn thôi mà? Đổi hướng ống kính là do hôm nay tui mệt, mắt gấu trúc nên không quay mặt thôi."

【 Chị im đi!! Tại sao lại cố ý xoay nhẫn!! Aish tình yêu chết tiệt!!! 】

【 Phiền chết rồi, có thể ngưng bán hủ không!!! Sao thời buổi này không có ai chơi game bình thường hết vậy? 】

【...Lầu trên đi lộn tiệm hả? Có cần tui phổ cập khoa học thế nào là bán hủ không ta ơi? Người ta là một cặp rồi còn bán làm gì nữa cha? 】

"Tui không cố ý xoay nhẫn, chỉ là thói quen." Úc Ninh vừa nói vừa giấu ngón đeo nhẫn đi để chứng tỏ mình thực sự không cố ý, nhưng nụ cười treo trên môi đã tỏ rõ tâm trạng vui sướng của cậu, "À há, đầu người đầu tiên trong ngày, 98K lợi hại ghê!"

Trong lúc nói chuyện, Úc Ninh hạ được một người.

【 Bảo bối lúc trước có chơi bắn tỉa hả ta? 】

【 Đây chính là gần mực thì đen... 】

Úc Ninh loot hòm, "Cái gì gần mực thì đen? Tui không chơi bắn tỉa hồi nào chứ? Nòng giảm thanh thơm phức."

【 Cảm ơn, cảm ơn, mọi người đều bị đút kẹo, ngọt chết tui rồi 】

【 Fans Lục Quyện rất khó chịu... Đây là thừa nhận rồi? 】

【 Người dùng Juan tặng mười du thuyền, đã là ông chủ VIP cao cấp nhất phòng livestream! 】

【 Người dùng Juan tặng mười du thuyền, đã là ông chủ VIP cao cấp nhất phòng livestream! 】

【... 】

Lục Quyện vừa ra trận đã chiếm liên tiếp mười cái thông báo, quét sạch màn đạn.

Động tác điều khiển nhân vật của Úc Ninh ngừng lại: "Cảm ơn quà của ông chủ Juan nhé."

"Chúc ông chủ may mắn phát tài."

Lục Quyện không trả lời lại trên màn đạn.

Úc Ninh đoán có lẽ hắn đập quà xong thì cũng offline ngay, bên chiến đội còn bao việc. Bọn họ mang chức vô địch Australia về nước, khoảng thời gian này nhất định rất bận rộn.

【 Ông chủ gì?? Lúc trước không phải cưng kêu người ta là ông xã hả??? 】

【 Hiểu rồi, dưới giường ông chủ trên giường ông xã 】

【 Quá đáng quá đáng!!! Quá đáng yêu! Một ngày nào đó hai người xuất hiện chung một ống kính, tui sẽ livestream chổng ngược ăn mì!!! 】

【 Chị yêu ơi, chúc mong ước của chị sẽ thành hiện thực vào một ngày không xa! 】

【 Giờ thì tui hiểu tại sao hai người này yêu nhau được rồi, lúc trước tui cứ lăn tăn với tính cách của bảo bối sao có thể coi trọng Lục Quyện, hiện tại thì rõ rồi he, cmn cái hành động khoe nhẫn thật sự quá là chóa 】

【 Nói không chừng cậu ta tự biên tự diễn hihi 】

【 Fans cuồng biến ngay cho chụy, phiền quá phiền quá phiền quá, phòng livestream của Lục Quyện không phải ở đây 】

Úc Ninh ho khan, không thấy bình luận kick war ở màn đạn, "Đừng nói bừa, ông xã nào, tui gọi ông xã hồi nào?"

"Mấy người làm quá lên là tui gọi quản lý phòng kick mấy người ra hết bây giờ." 

【 Quản lý duy nhất chính là Quyện thần còn gì QAQ 】

Không khí buổi phát sóng trực tiếp hôm nay thoải mái hơn mọi khi rất nhiều.

Vì đã nghỉ khá lâu nên Úc Ninh phải cố kéo dài livestream đến năm tiếng đồng hồ.

Trước khi đóng nền tảng phát sóng trực tiếp, Úc Ninh kiểm tra tin nhắn bên ban quản lý nền tảng gửi cho cậu.

- Xin chào Bạn học Purin, chúc mừng bạn thông qua sự kiện phỏng vấn chiến đội của tháng ~ đây là nhóm liên lạc chung của sự kiện ~

Có lẽ vì Úc Ninh ký hợp đồng dưới danh nghĩa TVT nên không có người đại diện chuyên nghiệp, phía nền tảng bèn liên hệ trực tiếp với cậu.

Úc Ninh không hề do dự, chọn yêu cầu vào nhóm.

Có lẽ quản trị viên luôn online, vài giây sau đã đồng ý thêm cậu vào.

Thành viên trong nhóm không nhiều, đâu đó khoảng mười người. Nghe nói lần này chiến đội đăng kí tham gia cũng ít, mặc dù có kha khá đội ngũ livestream trên nền tảng Dã Báo, nhưng không phải đội nào cũng sẵn sàng cho các streamer thiếu kinh nghiệm đến thăm quan và phỏng vấn.

Chủ yếu đều là những đội nhỏ.

Những streamer trong trong nhóm đều là những người có ngoại hình ưa nhìn trong bảng nhan sắc, những streamer đình đám hơn thì lại không quan tâm đến hoạt động này, phỏng vấn đội ngũ nhỏ cũng chẳng có ích lợi gì.

Úc Ninh vào nhóm đúng khi mọi người đang thảo luận chuyện gì đó.

- Nghe nói TVT cũng tham gia

- Tôi muốn bốc trúng TVT quá, đảm bảo sẽ kiếm được nhiều

- Ách, không phải cậu bạn trai kia của Quyện thần cũng tham gia sao? Có khi ưu tiên người nhà rồi đó

- Yêu cầu không nói chuyện, nhóm lập ra không phải để tán gẫu

Có lẽ là phát hiện ra Úc Ninh cũng có mặt, tất cả mọi người vội lảng sang chuyện khác.

Úc Ninh cũng đã tập mãi thành quen với những việc này, chỉ xem lướt một lượt các thông báo.

Thời gian phỏng vấn được ấn định vào tuần sau, không phải muốn đến đội nào là đến đội đó mà phải bốc thăm, mỗi đội sẽ tương ứng với một số, việc đánh số do ban quản lý nền tảng xác định ngẫu nhiên.

Nói cách khác, hoàn toàn dựa vào vận may.

Úc Ninh nghĩ kĩ, vẫn không nói thật cho bọn họ biết TVT không tham gia.

Cậu không có thói quen tâm sự cùng người lạ.

Thấy ban quản lý có vẻ không định thông báo gì vào lúc này, Úc Ninh cũng không xem nữa.

Lục Quyện gửi tin nhắn cho cậu.

- Tối nay có tiệc

- Không phải phỏng vấn ạ?

- Ừm, hẹn đại ngôn

Úc Ninh có hơi kinh ngạc, không phải đội Lục Quyện chẳng bao giờ để ý đến việc này sao?

Còn chưa hỏi gì, Lục Quyện lại nhắn tiếp một tin nữa.

- Nếu không thì không có tiền nuôi vợ

Úc Ninh: "..."

Cho nên Lục Quyện thật sự lén lút đọc bình luận đúng không?

Bởi vì Lục Quyện đang ăn tiệc, khó mà chơi điện thoại liên tục, hai người trò chuyện không lâu lắm, Úc Ninh quyết định đi đọc sách.

Đến tối, Úc Ninh được @ trong nhóm.

Quản trị viên thông báo mọi người bắt đầu chọn số.

Đây là lần đầu tiên Úc Ninh tham gia loại hoạt động này, nhìn có vẻ không giống sự kiện lớn của nền tảng, mà cũng đúng thôi, nếu là sự kiện lớn thì phần thưởng nào có chuyện keo kiệt như vậy, có lẽ hoạt động này chủ yếu là để thu hút các đội gia nhập nền tảng. 

Không phải chiến đội nào cũng tự phất lên được.

Úc Ninh là người chọn cuối cùng, bởi vì trước đó mọi người đều đã chủ động chọn hết, cuối cùng chỉ dư lại con số 4.

Úc Ninh không mấy lo lắng về chuyện sẽ là chiến đội nào.

Chờ mọi người chọn xong, quản trị viên không lập tức công bố danh sách đội, có lẽ là để đảm bảo sự bất ngờ cho buổi phát sóng trực tiếp.

Ngay lập tức, Úc Ninh nhận được tin nhắn riêng từ quản trị viên.

Là quy trình của buổi phỏng vấn lần này, các câu hỏi đã được gửi trước cho phía đội ngũ, cậu chỉ được chọn một vài trong số những câu hỏi này, cố gắng không đề cập đến những điều khác hoặc những thứ liên quan đến sự riêng tư của tuyển thủ.

Đồng thời, vào ngày phát sóng trực tiếp, phòng livestream của cậu sẽ được đề cử trên trang chủ, đây cũng là một phúc lợi của hoạt động này.

Cuối cùng, quản trị viên mới thông báo kết quả cho cậu.

- À phải, tôi quên nói, bạn bốc được chiến đội TVT, chúc mừng bạn nha!

- Không hổ là một đôi khà khà khà, hữu duyên quá, tôi rất yêu thích hai bạn!

- Mong đợi tới ngày phát sóng trực tiếp nè ~

Úc Ninh: "..."

???

Không phải Lục Quyện nói đội bọn họ không tham gia sao?

____^_^____

Tác giả có lời muốn nói:

Úc Ninh lúc trước: Lục Quyện thuần khiến! Vô tà! Đáng yêu! Vô địch!

Úc Ninh sau này: Cho phép em nói lại cái lời em nói lộn