"......" Úc Ninh dừng bước, quay đầu nhìn Lục Quyện, "Cậu lại đây."

Lục Quyện cười hì hì sấn đến.

Úc Ninh thảy chiếc khăn tắm trong tay lên mặt hắn, "Nói lung tung nữa thì tối nay ngủ dưới đất nhé."

Lục Quyện mới c ởi đồ được một nửa, vòng eo săn chắc cứ chao qua chao lại trước tầm mắt Úc Ninh.

Vài giây sau, vành tai Úc Ninh ửng hồng, đóng sầm cửa phòng tắm.

Lục Quyện lau tóc, bật cười khanh khách.

Tuy hai đứa thường dính lấy nhau, song chưa từng ở riêng với nhau trong ký túc xá vào đêm hôm như thế này.

Bên ngoài trời mưa rả rích, thậm chí còn có xu hướng nặng hạt hơn.

Úc Ninh ngáp dài, chăm chỉ ngồi làm bài tập, nghe thấy tiếng mở cửa phòng tắm thì quay đầu nhìn xem.

Quả nhiên Lục Quyện không mặc vừa quần áo của cậu, áo có hơi kích, nhưng may là quần vẫn xỏ vào được.

"Cậu làm bài tập chưa?" Úc Ninh không dám nhìn tiếp.

Lục Quyện ngồi lên giường cậu, "....Chưa."

Cả ngày hắn chỉ mải nghĩ xem khi nào Úc Ninh mới về, đào đâu ra thời gian làm bài tập.

Úc Ninh thở dài, nhưng Lục Quyện không mang sách vở đến đây, cậu cũng hết cách.

Trái lại Lục Quyện không có ý định quấy rầy cậu, tự mình trèo lên giường trước nằm chơi điện thoại.

Hiếm khi cả phòng chỉ có mỗi hai đứa, ký túc xá im ắng đến kỳ lạ, vọng tiếng mưa rơi lộp độp trên kính cửa sổ.

Ngoại trừ phòng họ, cả tòa nhà đều chìm trong bóng tối, ngay cả đèn đường cũng tắt ngúm.

Không biết đã qua bao lâu.

Dường như Lục Quyện chơi game mãi cũng mỏi, bèn hỏi, "Chưa đi ngủ sao?"

Úc Ninh hẵng đang giải đề, non nửa phút sau mới phản ứng lại: "Mấy giờ rồi?"

"10 rưỡi." Lục Quyện vừa nói vừa vỗ lên giường, "Làm ấm giường cho cậu rồi nè."

Úc Ninh: ".....Cậu lại xem cái gì bậy bạ đúng không?"

Lục Quyện cứng người, có hơi chột dạ cắm đầu nhìn giao diện trên điện thoại, sau đó thoăn thoắt đổi qua giao diện game.

Không có.

Chỉ là tò mò tìm kiếm một vài thứ trên mạng thôi.

Thời buổi này, đồng tính luyến ái cũng đã dần được phổ cập rộng rãi, nhưng dưới dạng văn học nhiều hơn là khoa học.

Lục Quyện ho nhẹ.

Úc Ninh cau mày, chợt nhớ đến đống truyện mà các nữ sinh cùng lớp thậm thụt đọc suốt buổi. Cậu đi đến cạnh giường, ngập ngừng hỏi, "Kiểu như tổng tài bá đạo và cục cưng bỏ trốn của hắn à?"

Lục Quyện, ".......Cái gì cơ?"

Vẻ mặt Lục Quyện như bị sét đánh.

Úc Ninh thấy thế thì nhịn cười, "Không có gì, cậu nằm xích vào."

Từ sau lần Lục Quyện phát sốt, hai người không ngủ chung với nhau lần nào nữa.

Nhưng hoàn cảnh khi ấy không giống bây giờ, cậu chỉ cần gắng gượng chợp mắt độ khoảng chừng nửa tiếng là được.

Còn hôm nay là ngủ cả đêm, thật ra Úc Ninh có hơi lo lắng mình sẽ làm ra hành động gì kì quái trong lúc ngủ, dù sao chỉ một câu nói của Lục Quyện cũng đã đủ khiến cậu nằm mơ suốt mấy hôm liền...

Quả là tuổi trẻ sung mãn.

Úc Ninh đưa lưng về phía Lục Quyện, chưa kịp điều chỉnh vị trí nằm thì một chân Lục Quyện đã quặp lên người cậu.


Úc Ninh sững người, "Bỏ chân xuống coi."

Lục Quyện vừa lắc đầu vừa nghịch điện thoại, "Không á, nằm thế này mới thoải mái, giường thì nhỏ mà chân tôi dài quá."

Không biết là vô tình hay đang cố ý khoe khoang.

"Nặng chết." Úc Ninh không dám quay đầu lại.

Lần trước Lục Quyện quấn lấy cậu, cậu có thể dùng lý do Lục Quyện bị bệnh để trấn an bản thân, nhưng lần này rõ ràng hắn còn rất tỉnh táo, chẳng lẽ đã quên mất chuyện cậu thích đàn ông rồi sao?

Đã thế, cậu càng phản đối thì Lục Quyện lại càng ôm chặt, cảm giác làn da gắt gao dính vào nhau rất kỳ lạ.

Úc Ninh bỗng thấy hối hận vì mặc đồ ngủ ngắn.

Đang là mùa lạnh, nhưng cậu lại đầm đìa mồ hôi, căn bản không cần lo ngày mai sẽ bị cảm.

Hiệu quả hơn cả uống trà gừng ấm.

Lục Quyện như thể cố ý nhích lại sát hơn, Úc Ninh có thể cảm nhận được đầu hắn dựa vào ót mình.

"Nặng hả?" Lục Quyện rung chân, cọ bắp chân cậu hai cái, "Tôi mới sụt cân đấy, cậu không nhận ra sao?"

Úc Ninh nín thở, "Không, tớ có nhìn cậu mỗi ngày đâu mà biết."

"Bây giờ cậu chẳng thèm quan tâm đ ến tôi nữa." Lục Quyện thở dài, buồn bã nói, "Ngày nào cũng đi với cái cậu gì đấy trong lớp."

"Ai?" Úc Ninh đẩy tay hắn khỏi eo, "Khuất Du?"

"Làm gì có, chẳng qua là do chuyện đội tuyển."

"Lục Quyện, đừng có cọ!"

Úc Ninh sắp sửa nổi điên rồi.

Lục Quyện là thật sự vô tri hay cảm thấy mình tuyệt đối an toàn?

Hắn áp sát vào lưng cậu, hơi thở của hắn phả vào gáy cậu.

Mà gáy là điểm rất nhạy cảm của Úc Ninh.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cậu thật sự đã nảy sinh phản ứng dưới sự trêu chọc ấy của hắn.

"Đúng, Khuất Du."Lục Quyện làm lơ lời giải thích của cậu, giọng nói đã thấm mệt.

Nhưng cơ thể thì cứ cố sống cố chết dựa vào nhau.

Úc Ninh nhìn chằm chằm khoảng không tối mịt, một lúc sau thì thở dài, quyết tâm đối mặt, trong phòng tối đến độ cậu không thể thấy rõ mọi thứ, chỉ mơ hồ nhận ra dáng vẻ Lục Quyện.

Úc Ninh xích lại một chút, để hai người hoàn toàn chạm vào nhau: "Câu có cảm nhận được không? Lục Quyện à, tớ thích đàn ông."

"Cậu chạm vào tớ, đến gần tớ như vậy..."

Còn chưa dứt lời, Úc Ninh chợt cảm nhận được xúc cảm từ đầu gối.

Bàn tay Lục Quyện mò mẫm dưới chăn, "Muốn tôi giúp không?"

"Đây chẳng phải phản ứng bình thường sao?"

Úc Ninh: "......"

Con mẹ nó, phát điên lên mất.

Không phải cậu điên thì là Lục Quyện điên.

- --

Sáng hôm sau, khi Úc Ninh tỉnh giấc, trong phòng chỉ còn một mình cậu.

Bất ngờ là ngoài trời vẫn đổ mưa lớn, mực nước dâng lên.


Úc Ninh ngơ ngẩn ngắm ván giường.

Phải chăng tối qua cả hai đã mất trí rồi, cậu lại dám để Lục Quyện dùng tay giúp mình.

Đầu giường có một tờ giấy nhớ Lục Quyện để lại --- "Trong nhà có việc nên tôi đi trước, bữa sáng để sẵn trên bàn", ở cuối còn vẽ một mặt cười nom rất ghẹo gan.

Trên bàn bày sẵn bánh kếp và sữa đậu nành thơm phức.

Úc Ninh cẩn thận giữ lại mảnh giấy, giấu chúng xuống dưới gối.

Lại một tuần mới.

Buổi trưa Tống Triệu bận việc nên không thể cùng Úc Ninh đi ăn được, chỉ có Úc Ninh và Khuất Du rủ nhau xuống căn tin.

"Hôm nay cậu không đi với bạn à?" Khuất Du hoang mang gãi đầu.

Úc Ninh sửng sốt: "Không, cậu ấy có việc, thôi đi nhanh lên, tôi muốn ăn xong sớm về làm bài."

Khuất Du mau chóng đồng ý.

Úc Ninh thoắt cái đã xong bữa.

Khi Lục Quyện xuống đến căn tin thì cậu đã sớm lủi mất, đến tận lớp cũng không thấy người đâu.

Khuất Du nhìn Úc Ninh đang từ nhà vệ sinh quay về phòng học, quái gở hỏi, "Có phải cậu đang tránh mặt người ta không?"

Hành vi trốn tránh Lục Quyện của Úc Ninh quá rõ ràng.

Hai người họ ngày nào chẳng kè kè lấy nhau, nhưng mấy hôm nay Úc Ninh cứ cố tình làm xáo trộn thời gian chung của họ, bất kể là giờ ăn hay giờ tự học tối.

Sau khi về phòng, Úc Ninh còn nhờ bạn cùng phòng khóa cửa lại, dặn bọn họ nếu thấy Lục Quyện đến kiếm thì cứ bảo rằng cậu vẫn chưa về.

Ngay cả Tống Triệu cũng phát giác ra sự kỳ lạ này.

Chưa kể đến việc tránh mặt Lục Quyện khiến Úc Ninh và Tống Triệu cũng khó có cơ hội gặp mặt.

"Tôi không biết thật mà anh trai!" Vẻ mặt Tống Triệu nhăn nhúm, Lục Quyện không tóm được người thì lại chạy đến bắt nạt cậu, "Tôi đến tận lớp còn không gặp được nữa là."

Tống Triệu không có lý do gì để gạt Lục Quyện, quả thật cậu từng tạt ngang qua lớp Úc Ninh đôi ba lần nhưng đều không thấy mặt Úc Ninh đâu, ngay cả trong nhà vệ sinh cũng chẳng thấy, không rõ cậu ấy đã đi đâu rồi.

Lục Quyện đang rất mất kiên nhẫn.

Dăm ba hôm đầu Úc Ninh có tránh mặt hắn cũng là lẽ thường tình, suy cho cùng bọn họ hẵng còn trẻ người non dạ, da mặt mỏng, đổi lại nếu Úc Ninh làm vậy với hắn, hắn cũng sẽ xấu hổ không dám gặp cậu ấy.

Nhưng thêm mấy ngày nữa trôi qua, thậm chí là ngay cả khi chuẩn bị thi cuối kỳ, cậu ấy vẫn một mực trốn tránh hắn, trong khi thường thì mỗi lần thi tháng, Úc Ninh chỉ hận không thể cột hắn vào người cả ngày.

Lục Quyện không thể không nhận ra, tình huống có lẽ không đơn giản như hắn tưởng.

Lục Quyện không phải kẻ ngốc, sẽ không cho rằng anh em thân thiết cũng có thể nảy sinh suy nghĩ muốn hôn nhau, đổi lại là Tôn Lật mà xem, dù cậu ta có lột hết quần áo, khỏa thân đứng trước mặt hắn, hắn dám chắc mình sẽ không dao động chút nào.

Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đã hôn lên da Úc Ninh.

Mặc cho trước đó hắn chưa từng một lần tơ tưởng về ai, nhưng một khi suy nghĩ ấy xuất hiện lại khiến hắn không cách nào gạt đi được.

Lục Quyện liên tục dùng điện thoại suốt buổi chiều hôm đó.

Thực ra hắn đã từng tìm hiểu về đồng tính luyến ái khi vô tình biết được xu hướng tính dục của Úc Ninh và Tống Triệu, song lúc ấy hắn không để ý lắm, phải đến khi chuyện áp lên người mình, hắn mới nhận ra bản chất của nó không quá phức tạp.

Nói trắng ra là người hắn thích tình cờ lại là người cùng giới.

Nhưng mà -- làm sao Úc Ninh lại phát hiện ra mình thích đàn ông nhỉ?

Điểm này rất đáng để nghiên cứu thêm.

Nhất là khi hắn chứng kiến Úc Ninh ngày càng thân thiết với Khuất Du.


Nhưng bây giờ không phải lúc để ý đến chuyện đó.

Lục Quyện nheo mắt lại, "Tiết tiếp theo của lớp cậu ấy là thể dục đúng không? Kiểm tra thể chất?"

Tống Triệu gật đầu: "Hình như vậy, mà cậu lại muốn trốn học à? Ninh Ninh mà biết là sẽ bị mắng đấy."

"Có gặp đâu mà mắng?" Lục Quyện cười khẩy.

Tống Triệu cạn lời, "Cho nên cậu đã làm gì Ninh Ninh hả? Tôi cá chắc là không phải tại tôi! Do cậu hết!"

Lục Quyện li3m răng tự vấn, nói: "Làm chuyện tốt ấy mà."

Tạm thời xem như chuyện tốt vậy.

Tống Triệu: "??"

Chuyện gì?

Tống Triệu đang định cãi tiếp thì Lục Quyện đã bỏ về lớp của mình.

Tiết thể dục, lớp Úc Ninh vừa tập trung vừa giở giọng than thở.

Hôm nay là ngày thi thể chất, nữ sinh chạy 800m, nam sinh 1000m, đối với tụi học sinh cả ngày cắm rễ trong phòng học như bọn họ thì quả thực là cực hình.

Nhất là nữ sinh, tiết thể dục nào cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa là chính.

Úc Ninh và Khuất Du đứng dưới bóng mát chờ nhóm nữ chạy xong, người nào người nấy mải mê ghi chép vào giấy, suốt quá trình không có sự giao lưu nào.

Hai nhóm chạy 800m rất nhanh đã hoàn thành xong.

Lục Quyện đến đúng lúc nhóm nam đang khởi động.

Úc Ninh không mặc áo khoác để tiện chạy bộ, chỉ mặc một chiếc áo len cổ thấp màu trắng hơi ôm vào cơ thể cậu.

Lục Quyện híp mắt, đứng bên cạnh Khuất Du.

Khuất Du thuộc nhóm chạy thứ hai.

Khuất Du đang miệt mài ghi chép, đột nhiên có người đứng bên cạnh khiến cậu ta giật nảy mình, trông thấy đó là Lục Quyện thì mới vỗ ngực thở phào, "Bạn học Lục, làm tôi sợ chết khiếp."

Lục Quyện: "Vở của Úc Ninh đâu, đưa tôi giữ."

Khuất Du ngẫm lại hành vi của Úc Ninh mấy bữa nay, dù sống chết trốn chui trốn nhủi nhưng Úc Ninh vẫn không quên soạn bút ký cho Lục Quyện, có lẽ là chuẩn bị trước cho kỳ nghỉ đông sắp tới.

Rối rắm vài giây, Khuất Du đầu hàng ngay, trực tiếp đưa hết đồ của Úc Ninh cho hắn, "Đây là áo khoác với cả nước."

Lục Quyện ừ một tiếng, quen tay nhận lấy, không nói năng gì, tầm mắt vẫn luôn dõi theo nhóm người trên sân thể dục.

Dù Úc Ninh không hay vận động nhưng cậu thường xuyên làm việc ở nhà, sức bền thể chất khá tốt nên chạy 1000m cũng không đến nỗi nhọc, nom thảnh thơi hơn những bạn học bên cạnh rất nhiều.

Trên sân thể dục không chỉ có mỗi lớp Úc Ninh, ngay vị trí trung tâm là sân bóng rổ cùng một nhóm nam sinh bốc đồng của một lớp nào đó không rõ.

Biến cố phát sinh trong chớp mắt.

Không biết là do phe nào khơi mào tranh chấp, trên sân bóng rổ, hai cậu trai hằm hằm đối mặt nhau, xô đẩy cự cãi.

Giáo viên thể dục thì đang đợi ở vạch đích, thầy cô của các lớp không có lịch kiểm tra thể chất đều đã rời đi, không ai quản được bọn họ.

Hội con trai bên cạnh cũng lây cơn nóng máu, chẳng ai buồn khuyên can.

Cuối cùng dẫn đến xích mích.

"Đánh nhau rồi!"

"F*ck, tụi nó điên hả? Thầy ơi! Thầy ơi!"

Hai nam sinh đang cự lộn xông thẳng vào đường đua, nhóm học sinh kiểm tra thể chất chưa kịp né đã bị tông trực diện.

Sân thể dục bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Trên đường đua li ti những vụn đá nhỏ.

Khi Khuất Du kịp phản ứng lại, Lục Quyện bên cạnh cậu ta đã sớm biến mất.

Tổng có ba người bị vạ lây, Úc Ninh chạy ở vòng ngoài cùng, cậu đã mau chóng nhận ra và kịp thời dừng lại, song vẫn không tránh được người bên cạnh theo quán tính ngã đè lên cậu.

Nghiêm trọng nhất là bạn học bị hai nam sinh nọ xô phải, cả cánh tay ma sát trên mặt sân.

Hai tên ngốc đánh nhau cũng bị dọa cho sững người, nhất thời cả bọn đều xúm lại, nhưng chẳng ai nhớ đến việc đưa người xuống phòng y tế.

Người đầu tiên phản ứng lại vẫn là Úc Ninh.


"Trước tiên đừng cử động tay." Úc Ninh lê chân đến cạnh bạn học đầm đìa máu ở cánh tay, xem vết thương của cậu ta.

Miệng vết thương thoạt nhìn khá sâu.

Dù vậy, cậu ta cũng là đàn ông con trai, gắng gượng nói, "Tay tôi không có cảm giác gì."

Vừa rồi hai người họ cứ thế lao thẳng vào, cánh tay va mạnh xuống đất như thế thì ắt hẳn lực ma sát cũng rất lớn.

Úc Ninh cau mày nói: "Có lẽ phải đến bệnh viện."

Úc Ninh vừa dứt lời, chợt có người nắm lấy cổ tay cậu, Lục Quyện gắt gao nhìn cậu: "Cậu có bị thương không?"

Úc Ninh ngạc nhiên.

Lục Quyện đến đây khi nào? Lớp hắn đâu có học thể dục hôm nay?

"Không sao, có lẽ chỉ bị bong gân thôi." Giọng điệu của Úc Ninh vẫn khá bình tĩnh, nhưng tình huống vừa rồi quả thực có chút bất ngờ, một người khác vì có Úc Ninh làm đệm lưng nên không có vấn đề gì.

Lục Quyện cau có nhìn hai tên nam sinh vừa đánh nhau, nheo mắt.

Dường như họ cũng cảm nhận được ánh nhìn nguy hiểm của hắn, rúc vào đâu đó không dám lên tiếng.

May thay, cuối cùng giáo viên thể dục cũng chú ý đến tình huống bất ổn bên này.

Sau khi giải tán đám đông, thầy lập tức gọi xe đưa bạn học bị thương nặng đến bệnh viện.

Úc Ninh vốn không định đi theo, nhưng Lục Quyện lại kiên quyết bắt đi cho bằng được.

Nhóm học sinh bu đông bu đỏ xem náo nhiệt, sắc mặt Lục Quyện vô cùng khó coi, nhất là khi nhìn hai tên đầu sỏ gây tội. Úc Ninh sợ hắn mất bình tĩnh, bèn đồng ý đến bệnh viện chụp X quang.

Dù cậu tự thấy mình không bị gì nghiêm trọng.

Có điều áo trắng đã lấm bẩn rồi.

"Tự đi hay là tôi bế cậu?"

Lục Quyện gọi một chiếc xe khác chứ không đi cùng giáo viên và bạn học vừa rồi, cả hai đành phải đợi dưới sân trường.

Úc Ninh khó khăn vịn một tay lên vai Lục Quyện, dùng sức của một chân đứng dậy.

Lúc mới ngã thì chỉ thấy bình thường, nhưng khi phải dùng sức đứng lên mới thấy cơn đau nhói ở mắt cá chân không thể xem nhẹ được.

Lục Quyện không nhiều lời, liếc nhìn hai tên gây chuyện, "Đau quá thì tôi cõng cậu."

Giáo viên các lớp đã được thông báo đến giải quyết sự việc, tạm thời hắn chỉ có thể dằn cơn giận.

Úc Ninh nắm lấy cánh tay hắn, lắc đầu: "Không nghiêm trọng đến thế, chúng ta đi nhé, ở đây đông người nhìn quá."

Một dàn người tò mò ló đầu ra ngóng cuộc vui, ngay cả những người không quen biết cũng bất chấp nhìn chằm chằm.

Thật ra cũng không thể trách họ được, ai biểu Lục Quyện quá nổi tiếng ở trường, tuy ai ai cũng biết mối quan hệ của hai người còn trên cả mức tốt, nhưng chưa từng được nhìn thấy tận mắt.

Hai người dìu nhau rời khỏi sân thể dục, Khuất Du nơm nớp hỏi, "Cậu không sao chứ?"

Úc Ninh trấn an cậu ta, "Không sao, tôi đến bệnh viện kiểm tra một chút."

"Có cần tôi đi cùng không?" Vừa nãy Khuất Du cũng muốn chen vào, nhưng bên trong quá đông.

Cậu cũng không biết làm sao Lục Quyện có thể vào được nữa.

Úc Ninh cảm kích lắc đầu: "Không cần đâu, tôi đi với Lục Quyện được rồi."

Vẻ mặt Lục Quyện lúc này mới dịu đi một chút.

Lục Quyện trực tiếp liên lạc với tài xế riêng, thậm chí là bác sĩ của gia đình hắn.

Úc Ninh hơi thất thần, không biết nói gì khi thấy bác sĩ gia đình.

Có lẽ đây chính là quyền lực của tư bản, và cũng là điểm khác biệt cốt lõi nhất giữa cậu và Lục Quyện.

"Đau ở đây không?" Bác sĩ gia đình vô cùng chuyên nghiệp, nhanh chóng kiểm tra đơn giản cho Úc Ninh.

Không chạm vào thì không sao, chỉ một cái chạm nhẹ đã đủ khiến Úc Ninh đau đến thở hắt.

Lục Quyện đanh mặt quan sát động tác của bác sĩ một lúc, chợt vươn tay đến trước mặt Úc Ninh.

"Gì vậy?" Úc Ninh ầng ậng nước mắt.

Thì ra bong gân thôi cũng có thể đau như vậy.

"Đau quá thì cắn, hoặc ôm tôi này." Giọng Lục Quyện run rẩy.