Vân Hề vén cổ tay áo to rộng, lộ ra vòng ngọc phỉ thúy chất liệu tốt nhất trên cổ tay, lung lay qua lại trước mắt bọn họ.
“Cho nên, ý của ngươi là nói, coi thường đồ vật bệ hạ ban thưởng sao? Như vậy, hừm… Vậy lần tới ta thị tẩm, phải hỏi bệ hạ thử xem, phủ đệ nhà Tư tướng quân giàu có phong phú bao nhiêu, ẩn giấu nhiều ít bảo bối, ngay cả đồ vật bệ hạ ban thưởng trong mắt Tư mỹ nhân đều là nghèo kiết hủ lậu không để vào mắt.”
Tư Tiền Nghi sắc mặt nháy mắt khó coi tới cực điểm, dưới cơn tức giận nói không lựa lời, lại làm Vân Hề bắt được cái đuôi.
“Ngươi nói bậy, ta chưa nói gì! Bệ hạ sẽ không tin lời ma quỷ của ngươi!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề tất nhiên là phơi bày bộ dáng tự đắc thản nhiên: “Tư mỹ nhân có từng nghe qua “thổi gió bên gối” không? Bệ hạ không tin ta, chẳng lẽ còn tin ngươi sao?”
Nếu muốn dẫm bọn họ, đương nhiên là muốn hung hăng mà dẫm đến chỗ đau mới được, mỗi một chân phải tàn nhẫn hơn chân trước.

An Lăng Vận chịu không nổi nhất chính là bộ dáng tiểu nhân được sủng ái này của nàng, cắn chặt răng, hận không thể xé lạn gương mặt xinh đẹp kia của nàng.
“Vân Hề, chúng ta chờ xem.” Dứt lời, quay đầu đi ngay.
Nàng cũng không tin, trị không được ả ta.
Trước khi đi, Ngu Điềm Nhi bước đến trước mặt Vân Hề, nhỏ giọng giải thích: “Vân Hề muội muội, tỷ vừa mới nãy không có giúp muội nói chuyện, muội đừng giận tỷ nha. Tỷ và bọn họ cũng là vì giúp muội, tốt cho muội mà thôi, chờ bọn họ hết giận, tỷ chắc chắn sẽ nói cho bọn họ, Vân Hề muội muội không phải loại người mà bọn họ nghĩ.”
Vân Hề hơi mở môi đỏ, nhìn nàng ta cười ngây ngơ: “Muội như thế nào sẽ giận Điềm Nhi tỷ đâu, bọn họ chỉ là ghen ghét muội lớn lên đẹp, nhưng bệ hạ chính là thích muội lớn lên đẹp nha! Biết làm sao giờ?!”
Ngu Điềm Nhi nắm chặt ống tay áo, trên mặt không hiện, ngọn lửa ghen ghét dưới đáy lòng lại sắp thoát ra ngoài.
Đẹp! Đẹp làm nàng muốn ngay lập tức huỷ hoại gương mặt kia của ả…
Kỹ nữ…
Đáy lòng một khi sinh ra điều ác, thì sẽ mọc rễ nẩy mầm, nhưng chuyện này nàng không thể tự ra tay, mà phải mượn đao giết người.
Rời khỏi nơi Vân Hề ở, nhanh chân đi tìm An Lăng Vận và Tư Tiền Nghi.
Mà lúc này, An Lăng Vận và Tư Tiền Nghi còn đang nổi nóng, cũng nghĩ cách muốn như thế nào đối phó Vân Hề.
Ngu Điềm Nhi tâm tư vừa động, mở miệng nói: “Vân mỹ nhân nói, bệ hạ chính là thích ả ta lớn lên đẹp, còn nói chỉ cần ả ta còn ở đây, thì ba người chúng ta vĩnh viễn không có khả năng có cơ hội thị tẩm.”
“Ta thân phận vốn là đê tiện, thị tẩm không thị tẩm cũng không có gì, nhưng An Lăng mỹ nhân cùng Tư mỹ nhân thân phận cao quý như vậy. Nếu ngay cả cơ hội thị tẩm đều không có, vậy chẳng phải là đánh nát thể diện của An Lăng gia và Tư đại tướng quân sao!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn đại tiểu thư cao cao tại thượng như hai người kia, thứ để ý nhất chính là thể diện.
Tư Tiền Nghi vừa nghe, lửa giận càng đậm: “Ả ta còn không phải là ỷ vào bộ dáng hồ ly tinh quyến rũ nam nhân hay sao?! Tin hay không ta cầm đao khắc mấy nét vẽ lên mặt con kỹ nữ đó, nhìn xem bệ hạ còn thích ả nữa hay không?!”
“Vậy huỷ hoại gương mặt của con kỹ nữ đó đi, thứ hạ tiện.” An Lăng Vận đáy mắt bốc ra nhè nhẹ hàn ý, làm ra quyết định.
Tư Tiền Nghi đè thấp giọng: “Vận tỷ tỷ, đây chính là ở trong cung, chúng ta không thể trực tiếp xuống tay.”
“Ai nói muốn trực tiếp ra tay, muốn huỷ hoại gương mặt kia chỉ cần ra tiền mua cung nữ bên cạnh ả ta là được, trộn lẫn chút độc phấn vào bên trong son phấn… Đến lúc đó tìm không ra chứng cứ, đó là ả ta không cẩn thận bị côn trùng có độc cắn hủy hoại dung mạo, liên quan gì đến chúng ta.”
Ngu Điềm Nhi âm thầm mừng thầm, này đao chính mình đưa tới cửa, không trách nàng được.
Nếu muốn ra tay, phải hành động càng nhanh càng tốt.

Tri Lục vốn có chút thù hận với Vân Hề, trực tiếp gật đầu đồng ý.
Chỉ là vẫn luôn không tìm được cơ hội hạ độc, chờ Vân Hề lại một lần được lật thẻ bài thị tẩm, mới trộm trộn độc phấn vào hộp phấn mặt của Vân Hề.
Điện Huyền Long.
Vân Hề luôn luôn tham ngủ, cũng không có tính cảnh giác.
Vốn tưởng rằng chỗ của Đế Vô Thích hẳn là nơi an toàn nhất trong hoàng cung. Ai ngờ, nửa đêm đã bị người kề dao ở trên cô, lôi đầu từ trong chăn xách ra tới.
“Đừng kêu! Nếu không giết ngươi.” Sát thủ che mặt, hung tợn uy hiếp ra tiếng.
Hết chương 11