Nghe được tiếng lòng tràn ngập cầu vồng thí của Vân Hề, Long Tử nhức đầu lên tiếng.
【 Vân Hề, có phải ngươi điên rồi hay không?! 】
Vân Hề: “Ta không điên, ta rất bình thường, đối mặt nhan sắc như vậy, chẳng lẽ ngươi không muốn hét lên a a a a sao?”
Long Tử trả lời.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
【 tại sao ta lại muốn hét a a a a !!!】
Vân Hề: “Thôi, ngươi quá nhỏ, nói ngươi cũng không hiểu, nữ hài đu thần tượng như chúng ta một khi gặp được nam thần đều như vậy, ta đã là hàm súc nội liễm lắm rồi đó.”
Long Tử, người hơn mười triệu tuổi…
Đế Vô Thích phát hiện từ lúc tiểu cô nương này bước vào, đôi mắt kia như mọc ở trên người hắn, dính chặt, chớp đều không nháy mắt một chút, nhưng cặp mắt kia lại sáng lấp lánh, lại sạch sẽ, lại xinh đẹp, làm người ta không sinh ra chút chán ghét.

Tuy rằng không sinh ra chán ghét, nhưng hắn cũng không tính toán có tiếp xúc không cần thiết với nàng, giơ tay lên: “Tịch Thiện, mang nàng đi xuống.”
Vân Hề cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, đêm nay nàng là mang theo nhiệm vụ tới, không thể rời đi.
“À, đêm nay thần thiếp không muốn ngủ ở thiên điện.”
Đế Vô Thích hơi hơi giật mi mắt, đôi mắt hiện lên sánh sáng, môi mỏng nhếch lên một độ cong nhàn nhạt: “Lý do?”
Nhiêu đây đã kìm nén không được?
Lộ ra bản tính?
Được một tấc lại muốn tiến một thước?
“Bởi vì thần thiếp sợ quỷ.”
“Quỷ?” Đế Vô Thích mở đôi mắt đen sâu thẵm, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
kỹ thuật diễn tinh vi của Vân Hề lúc này mới phát huy tác dụng, cả người yếu đuối mong manh, đôi mắt còn thật sâu lộ ra sợ hãi.
“Ngày đó, sau khi trở về, thần thiếp làm ác mộng mấy đêm liền, mơ thấy tên sát thủ kia biến thành quỷ cũng không buông tha thần thiếp, nhưng mà cái ngày ở Điện Huyền Long đó,t hần thiếp ngủ một mạch không có làm ác mộng.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thần thiếp nghĩ cái tên sát thủ quỷ kia khẳng định là sợ hãi ngài, mới không dám đuổi tới Điện Huyền Long. Cho nên, thần thiếp có thể đợi ở chỗ này được hay không, không cần đi thiên điện một mình, sợ lắm!!!”
Đế Vô Thích xem như nghe rõ ràng: “Ngươi cảm thấy trẫm có thể trấn áp quỷ quái?”
“Dạ.”
Vân Hề chân thành gật đầu nhỏ, hốc mắt còn dính nước, hai tròng mắt ngập sương mù: “Hai ngày này thần thiếp đều không có ngủ ngon, tên sát thủ quỷ kia xuất hiện với bộ dáng nửa cái đầu, thật sự là vô cùng đáng sợ, tại sao hắn lại muốn tới tìm thần thiếp, có phải bởi vì thấy thần thiếp dễ ức hiếp hay không?!”

Đế Vô Thích xoa xoa giữa mày, chuyện sát thủ xác thật là nàng vô tội đã chịu liên lụy, nửa đầu cũng là hắn chặt bỏ.
Nghĩ như vậy, hình như cô nương này làm ác mộng cũng là hắn làm hại.
Hắn không phải chưa thấy qua nữ nhân giả vờ đáng thương khóc lóc ở trước mặt mình, cũng không biết sao lại thế này, hắn tưởng tượng đến cảnh nàng khóc thôi, trong lòng đã vô cớ bực bội lên.
“Tịch Thiện, kêu người dọn một cái giường nhỏ mềm vào.”
Nghe vậy, Vân Hề lập tức vẫy vẫy tay nhỏ tỏ vẻ: “Không cần, không cần, không cần phiền toái như vậy, thần thiếp tự tìm một cái ghế tạm chấp nhận chắp vá một chút là tốt rồi.”
Nàng xác thật không muốn làm phiền hắn, không muốn để hắn cảm thấy nàng đặc phiền người.
Nàng không nhắc tới còn tốt, nhắc tới ghế dựa, Đế Vô Thích nhớ ngay tới ngày ấy, cô nương này cuộn người nằm ở trên long ỷ ngủ.
Tạm chấp nhận?
Chắp vá?
“Còn muốn ngủ ở trên cái ghế ngày ấy?”
“Dạ, ghế đó rất to rộng, thần thiếp ngủ vừa vặn tốt, một chút cũng không nghẹn khuất.”

Vân Hề tận lực biểu hiện ra bản thân hiểu chuyện ngoan ngoãn.
Đế Vô Thích đuôi lông mày đè nén không được, nhẹ nhàng nhếch lên trên: “Đi qua nhìn xem trên cái ghế đó khắc cái gì.”
Vân Hề ngốc nghếch mà nhìn hắn một giây, lại liếc mắt nhìn sang cái ghế dựa to rộng kia, bạch bạch bạch mà chạy qua, đi vòng quanh ghế dựa dạo một vòng.
“Cái ghế này có khắc chữ sao? Sao thần thiếp lại không phát hiện? Không có chữ gì hết nha, chỉ khắc mấy con rồng thôi…”
Rồng?!
Long ỷ!
Lúc này Vân Hề mới thật sự phản ứng lại đây, hiện tại nàng giả chết còn kịp sao?
Hết chương 18