Nhưng trên thực tế, bệnh trạng của Đế Vô Thích muốn nghiêm trọng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của nàng.
Thân hình cao lớn kia bởi vì đau đớn kịch liệt mà uốn cong, đôi tay ôm đầu, cánh tay nổi gân xanh, mồ hôi nhỏ giọt dọc theo Thái Dương, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Vân Hề, tơ máu tràn ngập con ngươi.
Trên cổ càng thêm rõ ràng, từng sợi mạch máu như nhánh cây, đỏ sậm kéo dài một đường từ cổ tới sườn mặt, như là thay đổi một người.
Chợt vừa nhìn thấy hắn như vậy, Vân Hề bị dọa tới rồi, thân thể theo bản năng lui về phía sau hai bước,  Đế Vô Thích cho rằng nàng phải bị sợ tới mức tránh thoát, thì bóng dáng nhỏ nhắn màu đỏ kia đột nhiên chạy tới phía hắn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thích Thích…… Chàng có khỏe không? Có phải rất đau hay không? Chàng đừng sợ, thiếp kêu ngự y tới, không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì.”
Vân Hề bị bộ dáng này của hắn dọa sợ hãi, ngay cả xưng hô sâu dưới đáy lòng cũng đều phun ra tới.

Cũng may, lúc này Đế Vô Thích không còn thanh tỉnh, cũng không nghe rõ nàng kêu mình là “Thích Thích”.
Giơ tay bóp cổ nàng, lực đạo ngày một mạnh, cặp mắt kia quá mức hung ác nham hiểm, khiến người sợ hãi: “Không cho phép kêu ngự y, không cho phép nói cho bất kỳ kẻ nào, nếu không trẫm giết ngươi.”
“Khụ khụ khụ… Được, thiếp… Không nói… Không nói cho bất kỳ kẻ nào.”
Vân Hề gian nan nói xong một câu, đôi tay ôm lấy cánh tay hắn, muốn thoát khỏi kiềm chế của hắn, lại bỗng nhiên nhớ tới lời Long Tử nói.
Yêu cầu tới gần tiếp xúc mới có thể biết rõ ràng Ma tộc cấm chế trên người chàng ấy rốt cuộc là loại nào!!!
Nên từ bỏ giãy giụa, chỉ là ôm cánh tay nóng hổi che kín gân xanh kia của hắn.
“Long Tử, ngươi mau ra đây nhìn xem, rốt cuộc Ma tộc cấm chế trên người chàng ấy là loại nào, có cách nào giải quyết hay không?!”
Đế Vô Thích vốn tưởng rằng nàng sẽ khóc lóc xin tha, coi hắn như ác ma, chán ghét hắn, sợ hãi hắn, lại không nghĩ nàng cũng chỉ là trừng mắt như nai con nhìn về phía hắn.
Hai tròng mắt ngập nước, còn hơi hơi đỏ lên, đuôi mắt thong thả tản ra quyến rũ, như cánh hoa đào xinh đẹp rơi trong gió, xinh đẹp không gì sánh được.
Hắn thế nhưng quan sát thấy được đau lòng cùng lo lắng trong đáy mắt của nàng.
Không có chán ghét, cũng không có chút nào sợ hãi.
“Ngươi, không sợ sao?” Hắn biết bộ dáng phát tác bệnh của mình có bao nhiêu dọa người, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy bản thân như ác quỷ  bò ra từ địa ngục.

“Không sợ.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề cũng biết nàng không nên động t.ình, rõ ràng chàng ấy chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, nàng cũng không phải chân chính hiểu biết chàng ấy, nhưng cố tình nàng chính là quá chú tâm tin tưởng hắn, cảm thấy hắn sẽ không thật sự thương tổn nàng.
Đế Vô Thích giảm dần lực đạo trên tay, cho nàng cơ hội thoát đi.
Vân Hề không biết rốt cuộc hiện tại Long Tử có thành công hay không, chỉ có thể ôm cánh tay Đế Vô Thích, không chịu buông tay, muốn tranh thủ càng nhiều thời gian hơn cho Long Tử.
“Long Tử, ngươi kiểm tra xong chưa? Hiện tại ta có thể buông tay được hay chưa?”
Long Tử thông qua ý thức của Vân Hề đã hiểu biết về bệnh trạng trên người Đế Vô Thích, đã sớm xác định trên người hắn là loại Ma tộc cấm chế nào.
【 ta đã sớm làm xong, chính là ngươi ôm gắt gao, luyến tiếc buông tay thôi, trách ta!!! 】
Vân Hề mới sẽ không thừa nhận bản thân đang chiếm tiện nghi của nam thần, vừa định cãi lại thì giọng lạnh lẽo của nam thần truyền đến, cũng không biết có phải đau đầu quá hay không, mà trong giọng nói lộ ra vài phần bực bội.

“Buông tay, cái tay này là chuyện gì đây?”
“A…” Vân Hề cho rằng hắn là đang hỏi tại sao nàng vẫn còn ôm chặt cánh tay của hắn không bỏ, nhanh chóng ngoan ngoãn bỏ ra.
Đế Vô Thích xác thật có chút bực bội, căn bệnh này của hắn một khi phát tác tâm trạng cũng sẽ biến rất kém, môi mỏng đã bậm thẳng tắp.
“Trẫm hỏi tay của ngươi sao lại thế này?”
Vân Hề chột dạ, chỉ có thể da mặt dày nhỏ giọng nói: “Thần thiếp không phải cố ý chiếm tiện nghi của ngài, thần thiếp chỉ là trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng thôi.”
Hết chương 20