Lạc Tinh Hà có bộ túi da cũng không tồi, màu da trắng nõn, ngũ quan thanh tú mang theo tuấn tiếu, mặt mày không lạnh lẽo sắc bén giống như Đế Vô Thích, ngũ quan đều nghiêng về phái dịu dàng ấm nam.
Đôi mắt đào hoa mang theo tươi cười, nhìn dịu dịu dàng dàng nhưng lại khó có thể thân cận, lúc nói chuyện lại mang theo vài phần đùa giỡn.
“Tịch Thiện, chủ tử nhà ngươi mời ta tới làm gì? Đừng nói là để cho ta tới nhìn mỹ nhân mới vào cung của hắn nha.”
Tịch Thiện đã được Đế Vô Thích ra lệnh: “Vân mỹ nhân trúng độc, ý của bệ hạ là muốn Tả tướng đại nhân  nhìn một cái.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trúng độc? Tới, để ta nhìn xem xem.” Cặp mắt đào hoa kia giờ thêm vài phần nghiêm túc.
Vân Hề duỗi tay ra: “Xem đi.”
Lạc Tinh Hà ghé mắt sát vào, quan sát tay móng heo kia của Vân Hề trong chốc lát, đỉnh đầu lưỡi tấm tắc ra tiếng: “Ai mà độc ác như vậy, huỷ hoại một đôi tay đẹp, chẳng lẽ tay ngươi còn xinh đẹp hơn mặt của ngươi?”

Vân Hề không biết biết chuyện này có nên nói cho hắn ta biết hay không, rốt cuộc dù sao thì cũng là chuyện trong hậu cung của Đế Vô Thích. Nếu Lạc Tinh Hà là cái miệng rộng, truyền ra ngoài thì không tốt lắm, châm chước một chút, chỉ nói bản thân không cẩn thận chạm vào độc phấn, không biết là độc gì.
Lạc Tinh Hà lại hỏi nàng tình trạng bệnh, đi sang cái bàn bên cạnh, viết một toa thuốc giao cho Tịch Thiện: “Cho người đi Ngự Y Viện lấy thuốc, kêu họ sắc thuốc luôn, lại lấy một lọ Ngọc Lộ Cao.”
Trong thời gian chờ thuốc nấu xong, Vân Hề nhàm chán đá đá giày thêu của mình chơi.
Không phải nàng không muốn quay về phòng của mình, mà là Tịch Thiện nói, trước khi Đế Vô Thích đi, dặn nàng ngoan ngoãn chờ, cho nên nàng không thể đi.
Lạc Tinh Hà một chút cũng không biết tị hiềm, dọn trương ghế dựa lại ngồi nhìn chằm chằm vào nàng.
Nếu không phải ở thế giới kia Vân Hề có thân phận đặc biệt, đã sớm hình thành thói quen bị người khác nhìn ngó, khẳng định lúc này sẽ trở mặt mắng người.
Lạc Tinh Hà là thật sự hiếm lạ, ngay cả con muỗi cái cũng không có trong Điện Huyền Long, như thế nào lại xuất hiện nữ nhân ở đây?!!!
“Vân mỹ nhân đêm qua là ở Điện Huyền Long ngủ?!”
“Ừm.”
“Ngủ ở trên long sàng này?!”
Vân Hề sờ không rõ rốt cuộc hắn có biết vụ thị tẩm giả hay không, cẩn thận châm chước, cảm thấy vẫn nên gạt hắn trước rồi tính sau: “Ừm.”
Lạc Tinh Hà thấy vẻ mặt của nàng thẹn thùng, đáy lòng là một trận sóng to gió lớn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đế Vô Thích… Tên cẩu nam nhân này cũng thật biết diễn, nói không có hứng thú với nữ nhân đâu?!
Cả ngày làm bộ nữ nhân tới gần sẽ chết ngay lập tức, không có hứng thú, không có hứng thú sẽ ngủ chung một giường?
Quả nhiên câu ngạn ngữ kia nói rất đúng, anh hùng khó qua cửa mỹ nhân, nếu đi qua, vậy nhất định là mỹ nhân kia không đủ đẹp.
Không thể nghi ngờ, vị Vân mỹ nhân trước mắt này là thật sự đủ đẹp, ba phần mềm bảy phần ngây thơ, như là nụ hoa đầu xuân chờ nở rộ, mang theo vô hạn tốt đẹp cùng tinh thần phấn chấn.
Chậc chậc chậc, khó trách có thể kéo người như Đế Vô Thích từ trên Thần Đàn xuống phàm trần, động phàm tâm.
Hôm nay Đế Vô Thích lâm triều có chút ngắn, kết thúc sớm hơn nửa canh giờ so với ngày thường, trên đường hắt xì hai lần. Lúc trở lại Điện Huyền Long, thuốc của Vân Hề còn chưa có nấu xong.
Thì thấy Lạc Tinh Hà ngồi trên ghế dài, sắp dựa sát vào mặt Vân Hề, nếu không phải còn nhớ quy củ, đã ngồi thẳng lên long sàng, nắm tay chị chị em em nói chuyện với Vân Hề.
“Độc đã giải?”
Vân Hề vốn đang cúi đầu đá giày thêu của mình chơi, sau khi nghe được giọng của hắn, nhanh chóng nâng gương mặt nhỏ lên, cặp mắt xinh đẹp như nai con nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt sáng lấp lánh, như là mèo con chờ đợi chủ nhân trở về.

Đế Vô Thích vừa đi về phía trước, vừa quan sát trên xuống dưới xem xét tình huống hiện tại của nàng, tầm mắt dừng ở tay móng heo của nàng một chút: “Lạc Tinh Hà, ta kêu ngươi tới là giải độc cho nàng, không phải tới chơi.”
Nói xong, lại trừng Vân Hề: “Chân cũng sưng lên?”
Hắn vừa hỏi như vậy, Vân Hề có chút không biết nói gì: “Hả, không có.”
“Vậy giày sẽ cắn chân hay là như thế nào?”
“Không cắn.”
“Vậy ngươi còn không mang vào.”
Hết chương 25