Vân Hề kẹp ở giữa hai người, làm cái bóng đèn.
Nhờ Đế Vô Thích cùng Thái phi xuất hiện mới đánh gãy tia điện phát ra dài đến mười mấy giây của hai người.
Tuy rằng là sinh thần của bản thân mình, nhưng trên mặt Đế Vô Thích lại không có chút vui vẻ nào. Từ trước đến nay, hắn vốn không thích loại trường hợp xã giao này.
Nhưng hắn cũng biết, bởi vì thân phận của bản thân, cho nên chú định có một số việc mặc dù không thích cũng cần thiết phải làm tròn hình thức.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc bước vào đại điện, tầm mắt như vô tình mà nhìn lướt qua, chuẩn xác phát hiện vị trí của Vân Hề, tiểu cô nương cúi gương mặt nhỏ xuống, nhìn mười phần ngoan ngoãn.
Đế Vô Thích nhìn thấy nàng, khó tránh khỏi lại nhớ tới bộ dáng đeo tai thỏ vào buổi sáng kia, băng giá trên mặt lặng yên hòa tan.

Sau khi cung yến bắt đầu, Vân Hề vẫn luôn biểu hiện quy quy củ củ, cúi đầu nghiêm túc lo ăn.
Tầm mắt Đế Vô Thích lại tỏa định quét về phía nàng.
Bộ nàng ấy đói lắm hay sao mà đầu chưa từng nâng lên, chỉ lo vùi mặt ăn.
Vân Hề ăn ăn, bao tử đã lấp đầy, cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhưng cũng không có nhìn Đế Vô Thích, mà là đám Vương gia và công chúa đang ngồi phía đối diện.
Vài người này đều có được tên họ, cũng được tác giả cho đóng vai phụ, Vân Hề biết lý do bọn họ còn sống.
Đừng nhìn Đế Vô Thích hiện tại làm hoàng đế tưởng hắn thoải mái dễ chịu với huynh muội tỷ đệ đồng bào mà lầm, lúc trước tranh giành vị trí này cũng không thiếu giết những ai cản đường mình.
Cuối cùng chết thì chết, phế thì phế, cũng chỉ còn dư lại đại công chúa Đế Tình, Cẩn vương Đế Cẩn và Ngọc vương Đế Ngọc.
Người có độ tuổi sấp sỉ với Đế Vô Thích chính là Cẩn vương, nhỏ hơn một chút là Ngọc vương.
Vân Hề vừa định thu hồi tầm mắt, thì nhìn thấy Lạc Tinh Hà nhìn nàng khẽ mỉm cười làm mặt quỷ, nhớ lại người ta từng giúp mình trị bệnh, nên cũng lễ phép tặng trở về một nụ cười nhàn nhạt.
Đế Vô Thích dùng lòng bàn tay vuốt ve chén rượu, sắc mặt không rõ.
Hắn rất muốn biết nàng đang cười cái gì? Cười vui vẻ đến như vậy.
Nhấp rượu, liếc Tịch Thiện vẫy vẫy tay: “Đi, gọi nàng tới.”
“Bệ hạ, ngài nói ai?” Một câu không đầu không đuôi này làm cho Tịch Thiện có chút ngốc, nơi này có rất nhiều người, rốt cuộc bệ hạ muốn kêu ai lại đây?

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đế Vô Thích nhìn Vân Hề: “Người bị hạ độc tay biến thành móng heo.”
“A, bệ hạ nói chính là Vân mỹ nhân sao, nô tài lập tức thay ngài mời người tới.”
Đế Vô Thích cảm thấy bản thân nói lời này không mang theo nửa điểm cảm tình, nhưng Tịch Thiện lại từ trong âm điệu của hắn nghe ra một loại hương vị, gọi là sủng nịch.
Vân Hề chống lại tầm mắt của mọi người, lúc Tịch Thiện công công miệng cười giống một đóa hoa cúc đến gần nàng, đầu óc vẫn còn lọt vào trong sương mù.
Tại sao nam thần lại muốn kêu nàng lại đó? Là có chuyện gì quan trọng sao?
“Bệ hạ, ngài tìm thần thiếp?”
Đế Vô Thích vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Lại đây, rót rượu thay trẫm.”
“A, dạ, được.”
Vân Hề chống lại một đạo lại một đạo tầm mắt ngồi xuống, hiện tại nàng như một cái bóng đèn mười ngàn vôn, siêu sáng, thật sự trở thành ánh sáng chói chang nhất toàn trường.

Đế Vô Thích nhìn tiểu cô nương ngồi dựa gần bên người mình, tâm tình khá hơn nhiều.
Nhưng có người tâm tình lại không tốt chút nào.
“Hoàng thượng, rót rượu này là việc của cung nữ, hôm nay là cung yến, một mỹ nhân nho nhỏ ngồi ở chỗ này không quá thích hợp thì phải.”
Người khác tự nhiên không dám nói giọng dạy dỗ vói Đế Vô Thích, cũng chỉ có Thái phi ỷ vào thân phận trưởng bối mở miệng nói mấy câu.
Đế Vô Thích nhếch khóe môi, cầm lấy chén rượu trên bàn vừa mới được Vân Hề rót đầy, quơ qua quơ lại nói: “Trẫm cảm thấy Vân mỹ nhân rót rượu hương vị càng thơm ngon hơn.”
Vân Hề tiếp nhận tầm mắt chết chóc đến từ Thái phi, xấu hổ ho nhẹ, đừng nhìn ta, ta cũng không biết khi nào bản thân mình có loại năng lực đặc biệt này.
Hết chương 33