Vân Hề thu hồi tâm tư đùa giỡn, nghiêm túc nhớ lại mấy chiêu võ thuật Ngũ công chúa Đại Ký đánh nhau với ba người kia.
“Nhược điểm sao? Sức lực của nàng ta rất lớn, bị nàng ta khóa lại thân thể sẽ rất khó tránh thoát, ba vị kia đều ăn chiêu này của nàng ta, nhưng động tác của nàng ta cũng không linh hoạt cho lắm. Nếu di chuyển nhanh, mà không có cấu kết cũng chết thảm không kém…”
Vân Hề xác thật là ngồi ăn dưa, nhưng cũng là dùng đầu óc quan sát.
Nàng nhớ lại, trong sách Ngu Điềm Nhi làm như thế nào thắng được nàng ta?!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
… Đúng rồi, lúc đó Long Tử đã nằm trong tay Ngu Điềm Nhi, cho nên nàng ta được Long Tử giúp đỡ mới đánh bại Ngũ công chúa Đại Ký.
Dựa theo những gì Long Tử phân tích cho Ngu Điềm Nhi trong nguyên tác.

Dáng người nàng ta quá mức cao lớn, chân sẽ không đứng vững trọng tâm, cảm giác cân bằng cũng sẽ kém hơn người thường, mà nóc nhà lại không giống đất bằng, phải nhẹ chân dùng lực phần trên mới đứng vững, người chỉ chú trọng phần tay như nàng ta muốn vững vàng mà đứng trên nóc nhà bảo trì cân bằng… Có chút khó khăn.
Ngược lại, Ngu Điềm Nhi tập võ, thân hình khá uyển chuyển nhẹ nhàng, xúc cảm cân bằng cực tốt, đứng trên nóc nhà nhẹ như chim Yến.
Cuối cùng, Ngũ công chúa từ nóc nhà té xuống, Ngu Điềm Nhi thắng.
Nếu là luận tính cân bằng mềm dẻo, Vân Hề không cảm thấy bản thân nàng thua Ngu Điềm Nhi.
Tới thì tới, ai sợ ai, quá lắm bị ăn một đấm là cùng.
“Ha, nếu Ngũ công chúa còn chưa chơi tận hứng, ta có thể chơi chung với ngươi.”
Những người khác không biết Vân Hề đang giao lưu với Long Tử, cái bọn họ nhìn thấy chính là nàng bị nắm đấm của Ngũ công chúa dọa choáng váng ngu người cả buổi, lại đột nhiên mở miệng nói mê sảng.
Đế Vô Thích nhìn nàng, tuy rằng không nói chuyện, nhưng ánh mắt kia ý là gì cũng quá rõ ràng.
Làm càn!
Cơ thể nhỏ nhắn đó, tay chân bé tí kia, có thể chơi chung được với ai?
Đã quên chuyện lúc trước nhìn thấy thi thể sợ tới mức gương mặt nhỏ trắng bệch làm ác mộng cả đêm?
Ngũ công chúa Đại Ký lại không muốn từ bỏ cơ hội tìm chết của con mồi mà mình nhắm đến: “Ngươi xác định muốn chơi chung với ta?”
Vân Hề gật đầu: “Xác định, nhưng mà, ta muốn chơi trò thú vị kìa.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trò thú vị?”
Vân Hề chỉ chỉ nóc nhà cao cao kia: “Chúng ta lên trên đó đánh, ai ngã xuống trước, người đó thua, ngươi dám không?”
Ngũ công chúa Đại Ký đã thắng ba người liên tiếp, cho nên tự tin ào ào, bị Vân Hề kích tướng như vậy, nghĩ cũng chưa nghĩ nhiều, đã đáp ứng ngay.
“Được, dựa theo ngươi nói.”
Hai người tự tiện ước chiến, những người khác đều chờ xem diễn.
Vân Hề nhìn nóc nhà cao cao kia, phát hiện gặp phải một vấn đề khá đau đầu, đó chính là nóc nhà quá cao, nàng bò không nổi.
Ngồi ở đây, Đế Vô Thích là lớn nhất, cũng là người nàng quen thuộc nhất, chỉ có thể xin hắn giúp đỡ.
“À, bệ hạ, có thể làm phiền Tịch Thiện công công tìm người lấy một cái thang lại đây được không, thần thiếp bò không tới.”

Đế Vô Thích vốn đang nghĩ, nếu nàng dám ưỡn ngực ứng chiến, chỉ sợ là trộm tập qua cổ võ, có chút bản lĩnh, ai ngờ, cô nương này ngay cả nóc nhà cũng không thể trèo lên.
Lạc Tinh Hà cũng bị lời này của nàng làm kinh ngạc, thò qua tới hỏi: “Ngay cả nóc nhà ngài cũng không thể đi lên, rốt cuộc là ai cho ngài dũng khí khiêu chiến Ngũ công chúa Đại Ký!”
Lúc này Vân Hề không có tâm trạng phản ứng hắn, trừng mắt liếc hắn, lại nhìn Đế Vô Thích, chờ hắn hạ mệnh lệnh, làm người đi nâng cái thang lại đây.
Mà bên kia, Ngũ công chúa Đại Ký đã nương cục đá, đạp lên góc cây nhảy lên trên nóc nhà, nhìn nàng câu câu ngón tay đầy khiêu khích.
Vân Hề chỉ có thể mắt trông mong mà nhìn Đế Vô Thích: “Bệ hạ, nếu không có thang, dây thừng cũng được, nhưng phải có người đi lên trước, rồi kéo thần thiếp lên mới được.”
Chỉ một hành động nhỏ này của Vân Hề thôi, còn chưa có bắt đầu so tài, nàng cũng đã trở thành trò cười.
Hết chương 39