Vân Hề đá xong rồi chạy ngay, cách Ngũ công chúa càng xa càng tốt. Quả nhiên là một tiểu bộ dáng ngoan ngoãn, làm như người vừa mới mặt đá lén kia không phải nàng.
Ngũ công chúa hoàn toàn bị Vân Hề chọc giận, bò dậy lại nhào về phía Vân Hề.
Cảm giác cân bằng của Vân Hề cực tốt.
Lại một lần trốn thoát trước mặt Ngũ công chúa, dẫm lên mái ngói nhẹ nhàng, lui lui, tiến tiến, nhìn Ngũ công chúa ngoắc ngón tay.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi, lại đây!”

Đám người đứng xem náo nhiệt phía dưới tinh mắt, hiện tại cuối cùng cũng hiểu ra, Vân Hề là đồ bỏ, nhưng tiểu trẫm nương này có đầu óc.
Lạc Tinh Hà nhìn hét lên vì kích động: “A Thích, Vân mỹ nhân nhà ngài thật đúng là văn võ song toàn, không chỉ biết mắng chửi còn biết đánh người.”
Đế Vô Thích lười phản ứng hắn, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Vân Hề, đáy mắt có vụn vặt ý cười.
Vân Hề lừa Ngũ công chúa tới gần mái hiên, lập lại trò cũ, dựa vào cảm giác cân bằng tuyệt vời của bản thân, vòng ra sau lưng Ngũ công chúa, trực tiếp nhảy dựng lên tặng nàng ta một cú đá, đá vào phía sau đầu gối.
Ngũ công chúa mất cân bằng, lảo đảo trực tiếp từ nóc nhà rơi xuống. Mà Vân Hề lại vững vàng đứng vững ở trên nóc nhà, nhìn xuốgn phía dưới vẫy vẫy tay nhỏ.
Đế Vô Thích cho rằng nàng vẫy tay muốn xuống dưới, trực tiếp bay lên nóc nhà, ôm người xuống dưới. Vân Hề còn chưa có kịp cảm nhận cơ ngực của nam thần cũng đã rơi xuống đất.
“Bệ hạ, thần thiếp thắng.”
“Ừ, nghĩ muốn cái gì? Trẫm thưởng.” Nàng cũng xem như giúp Long Càn tìm lại thể diện, theo lý xác thật nên thưởng.
Vân Hề đang lo không có biện pháp lấy được gốc cây Linh thực kia, vừa nghe hắn nói xong lời này, lập tức hai mắt sáng lên: “Nghĩ muốn cái gì đều có thể chứ?”
“Ừ, chỉ cần trẫm có thể cho ngươi, đều có thể.” Đương nhiên, nếu hắn cho không được, thì toàn bộ Trung Nguyên Đại Lục cũng không ai có thể có năng lực đó.
Có được một tiếng này đồng ý này của Đế Vô Thích, chẳng khác nào miệng vàng lời ngọc, tất cả mọi người cho rằng Vân Hề sẽ mượn cơ hội muốn nâng cao địa vị. Rốt cuộc trong hậu cung, đồ vật có quý giá đến đâu cũng không thể so sánh với có quyền thế, có địa vị, thứ này càng khiến người tâm động, không phải sao?
Nhưng Vân Hề lại ngu xuẩn mà mở miệng nói: “Vậy thần thiếp có thể chọn một loài hoa hiếm trong đống hoa cỏ mà nước Thánh Khải vừa mới đưa tới được không? Chỉ một gốc cây thôi.”
Trước nay Đế Vô Thích không chú ý nhiều đến hoa cỏ, mà những thứ hoa cỏ đó vốn dĩ sau yến tiệc sẽ được phân chia cho phi tần trong hậu cung, nếu nàng mở miệng muốn, vậy toàn bộ đều tặng cho nàng.

“Trừ bỏ hoa cỏ ngươi không muốn những thứ khác?” Nàng thật sự không thích địa vị?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không cần thứ khác, thần thiếp chỉ cần một gốc cây là được, không biết khi nào thần thiếp mới có thể chọn lựa…” Tuy rằng Linh thực sẽ không mộc chân chạy thoát, nhưng chỉ có nắm chặt trong tay, Vân Hề mới có thể an tâm.
Yến tiệc cũng đã đến hồi kết thúc, Đế Vô Thích vẫy tay, làm Tịch Thiện dẫn nàng đi chọn.
Tịch Thiện cảm thấy ông thật sự là bị mù hai mắt mới có thể cảm thấy Vân mỹ nhân trừ bỏ xinh đẹp ngoài ra chả có tài năng gì.
Hiện tại Vân Hề có chút mơ màng, nàng chỉ biết cái cây Linh thực kia bình thường không chút nào thu hút, nhưng ở trong mắt nàng, một đống hoa hoa cỏ cỏ trước mắt đều giống nhau, chả khác gì. Nếu không, nàng hỏi tiểu Long Tử cái gì cũng đều hiểu là biết ngay.
“Long Tử, như thế nào mới nhận biết đâu là Linh thực?!”
Long Tử, con rồng cái gì cũng đều hiểu.

【 cảm nhận Linh khí phát ra từ Linh thực là được. 】
Vân Hề dạo qua một vòng, đều tạm dừng trước mỗi một đóa hoa cành cỏ, nhắm mắt lại dụng tâm cảm nhận: “Long Tử, ta cảm giác được… Nơi này có muỗi.”
Chỉ đi có một lát thôi mà nàng đã bị chích ngứa gần chết.
Long Tử hơi đau đầu.
 【 ta đã quên, ngươi là một con tiểu đồ bỏ. 】
Vân Hề nghiêm túc mà nói: “Sai, ta là một con tiểu đồ bỏ có lý tưởng, cho nên mới tới tìm Linh thực.”
Hết chương 41