Vân Hề nghe xong, hiểu được đôi chút: “Như vậy ngươi có khúc phổ đó không, ta có thể sử dụng tiêu, sáo, tỳ bà, đàn cổ, đàn tranh, gõ chén...”
Không phải nàng không khiêm tốn, nói cái gì cũng biết.
Anti fans sẽ nói nàng giả vờ lừa đảo, lại không biết kỳ thật bản nhân nàng còn trâu hơn những gì họ tưởng.
Không có cách nào, nhà nàng chính là có gien học giỏi, nàng muốn làm một học sinh bình thường an tĩnh đi học nhưng thực lực nó không cho phép nha.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu là đặt ở trước kia, nàng cũng là người có chứa vầng sáng nữ chủ.
Long Tử tạt một chậu nước lạnh.
【 ngươi biết mấy thứ đó cũng vô dụng, nếu muốn phát ra ma âm khắc chế Ma chú, nhạc cụ bình thường không được, phải sử dụng Bảo Khí của tiên môn. 】

*Bảo khí: vũ khí quý giá
Đến đến, nói khô nước miếng nửa ngày, tương đương nói vô ích.
“Long Tử à, ngươi chơi ta sao? Nơi này là khu Hạ Giới, đi đâu tìm Bảo Khí tiên môn hả?!”
Vân Hề lại nhịn không được phát sầu lên, nàng thật đúng là quá khó khăn.
【 Long Cung có, chỉ tiếc ngươi quá vô dụng, vào không được mắt trận. 】
“Long Tử à, ngươi cảm thấy dựa theo thiên phú của ta, đại khái yêu cầu bao lâu mới có thể đủ trình độ tiến vào mắt trận?” Vân Hề cân nhắc, thế nào cũng phải tự tạo một chút hy vọng cho bản thân mình, có mục tiêu, là có phấn đấu.
Long Tử giội nước lã.
 【 muốn tiến vào mắt trận, đầu tiên ngươi phải là Linh tu, Linh lực đủ mạnh. Tiếp theo, ngươi phải là Trận Pháp Sư. Linh tu không phải tu luyện dựa vào thời gian dài hay ngắn, mà là thiên phú cùng cơ duyên. Không phải tất cả mọi người đều có thể luyện Linh tu, Trận Pháp Sư càng kỳ tài, càng có thiên phú, dựa vào thiên phú hiện tại của ngươi, dù có cho ngươi thời gian, ngươi cũng không thể tiến vào mắt trận. 】
Nhục quá! Đừng nói nửa!
Vân Hề lại một lần bị đâm xuyên tim, cảm xúc nháy mắt hạ xuống vài phần.
【 nhưng mà cũng không phải là không có cách nào, không có Bảo Khí tiên môn, chúng ta cũng có thể thử tự mình làm ra. 】
Long Tử mở miệng an ủi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề héo héo nằm bẹp trên bàn, đột nhiên kinh ngạc ngồi dậy: “Bảo Khí còn có thể tự mình làm  ra sao?”
【 đương nhiên là có thể làm, chẳng lẽ ngươi cho rằng Bảo Khí là trồng từ trong đất trực tiếp mọc ra. Bảo Khí, Pháp Khí đều là do Luyện Khí Sư chế tạo ra tới. 】
Vân Hề híp con ngươi cười nói: “Vậy ý của ngươi là… Ta có thể trở thành Luyện Khí Sư.”

Thật tốt quá, cuối cùng nàng cũng có một mục tiêu để hướng về.
Long Tử xem thường.
【không phải, Luyện Khí Sư cũng yêu cầu Linh tu, ngươi lại không phải Linh tu. 】
Vân Hề: “…”
Anh bạn à, ngươi là chuyên gia bắn tỉa sao?
【 nhưng có vài Bảo Khí không cần Luyện Khí Sư cũng có thể thông qua một vài cách khác làm ra tới, chỉ là Bảo Khí không có lợi hại mà thôi. 】
“Cho nên, cách khác rốt cuộc là cách gì?”
【 lấy máu nuôi Khí. 】
Vân Hề nhíu chặt mày, mấy chữ này vừa nghe đã sặc mùi máu, nhưng nàng vẫn nguyện ý lắng nghe.
【 ngươi trước tìm được Linh thực tên là Tử Ngọc Trúc, lại lấy máu nuôi trúc, đợi Linh thực hấp thu đủ máu, có thể chặt bỏ trúc chế tạo thành sáo, Linh thực tự mang Linh lực, có thể sử dụng tạm thời. Tuy rằng có yếu chút, nhưng hẳn là có thể khắc chế Ma chú trong cơ thể của hắn. 】
Nhưng cũng phải nói thật, số của Đế Vô Thích rất tốt, cũng may là tìm thấy cách khắc chế bằng Linh thực, nếu là đổi thành Pháp Khí thì đi đâu mài đao mài kiếm.

Biện pháp này tuy đơn giản, nhưng chân chính thực hành lại không hề dễ dàng.
Bỏ qua mọi thứ, chỉ biết Tử Ngọc Trúc không dễ tìm, chứ đừng nói là lấy màu nuôi Khí.
Vân Hề nghiêm túc suy nghĩ, thực mau đã làm ra quyết định.
“Lại khó ta cũng muốn thử xem.”
Nếu nàng không có xuyên đến, không có tận mắt nhìn thấy nam thần, không có bất kỳ giao lưu, có lẽ, nàng sẽ chỉ coi nhắn như một nhân vật yêu thích trong tiểu thuyết. Thấy chàng bị thương, tâm trạng sẽ hạ xuống, sẽ khổ sở.
Nhưng hiện tại, nàng nhìn thấy Ma tộc cấm chế phát tác, gặp qua bộ dáng thống khổ của chàng ấy, không thể nhắm mắt giả vờ coi chàng ấy như một người trong sách.
Nếu là khu Thượng Giới, chuyện này cũng không khó. Nhưng đối với một con tiểu đồ bỏ như Vân Hề tới nói, chuyện này thật sự đặc biệt khó.
Hết chương 43