Chương 49: Cái bẫy của Thái phi nương nương
Vân Hề trên mặt cười hì hì, trong lòng ha hả.
Tuy nói thân phận của nguyên chủ là đích nữ chủ nhân dòng họ Văn, nhưng trên thực tế cha ruột của nàng chỉ là họ hàng xa dưới quê.
Ai cũng biết hai chị em là con nuôi, nhưng người trong nhà họ Văn cũng không có thật sự đối xử bọn họ như là tiểu thư và thiếu gia.
Mới vừa tiến vào nhà họ Văn, thân phận của hai chị em thậm chí còn không bằng thằng giữ ngựa trong phủ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu An Lăng Yến thật sự muốn dùng em trai nguyên chủ đến uy hiếp nàng, như vậy nhà họ Văn sẽ hai tay cung kinh mà dâng lên, họ sẽ không vì người không thân quen mà đắc tội Thái phi, trở mặt với nhà họ An Lăng.
“Nếu như vậy, ta đi nếm thử xem trà của Thái phi nương nương có ngon không!”

Vân Hề biết, hiện giờ nàng chỉ là một quân cờ nhà họ Văn, không có bất kỳ thế lực gì.
Ngược lại, thế lực của An Lăng Yến đã ăn sâu bén rễ ở trong cung, nói không chừng nàng còn ngủm trước em trai nguyên chủ.
Một chuyến này nàng là tránh không khỏi, chỉ có thể nghĩ cách ứng phó.
“Vân mỹ nhân quả nhiên là một người thông minh, vậy xin mời.”
Vân Hề không quen thuộc đường lối trong cung, ngày thường chỉ biết đi từ Điện Huyền Long đến nơi ở của mình, mà còn là ngồi kiệu đi.
Lúc này, cô cô dẫn đường mang theo nàng rẽ tám chín khúc cua, đi gần một canh giờ, đi đến bắp chân tê rần.
Nói ra cũng thấy kỳ, một đường này đều là đi ngỏ nhỏ, loanh quanh lòng vòng, đi toàn là đường vườn đường bờ hồ, không thấy bất kỳ thị vệ và cung nữ nào.
Vân Hề cũng không phải loại thỏ con ngây ngô bị dẫn đi bán còn sẽ đếm tiền mĩm cười dâng hai tay, nhiều điểm kỳ lạ như vậy, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“Vị cô cô này tại sao lại dẫn ta đi con đường u ám nhỏ hẹp? Không phải đường lớn rộng rãi càng dễ đi hơn sao?”
“Đường nhỏ càng gần.” Tử Anh trong lòng hoảng loạn một chút, trên mặt lại rất trấn định, mỉm cười nói ra lý do đã nghĩ kỹ từ sớm.
“Thái phi nương nương ở xa như vậy sao? Tại sao càng đi càng hẻo lánh?” Vân Hề càng thêm cẩn thận hơn.
Tử Anh không nhanh không chậm mà trả lời: “Cung điện phía trước cảnh trí rất tốt, Thái phi nương nương muốn mời Vân mỹ nhân đi qua ngắm hoa.”
Mặc dù biết nơi này có bẫy, nhưng vì thằng em trai máu mủ ruột rà kia, Vân Hề cũng chỉ có thể căng da đầu đi về phía trước.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
An Lăng Yến hẳn là sẽ không trực tiếp giết nàng, nhiều lắm cũng chỉ muốn dạy dỗ một chút, làm nàng ghim vào trí nhớ.
Rốt cuộc, hiện tại nàng chính là “Sủng phi” của Đế Vô Thích, nếu nàng chết, kia cũng không phải là việc nhỏ.
Hai người lại đi qua mấy con đường hẻo lánh, ngừng ở một sân cung điện.
Tử Anh động tác lưu loát mà đẩy ra cánh cửa lớn màu đỏ thẫm, giơ tay mời Vân Hề đi vào.
“Vân mỹ nhân, mởi vào bên trong.”
Vân Hề tới cũng tới rồi, lại không thể đứng chết ngoài cửa không đi vào, chỉ có thể bước chân vào bên trong.
Bên trong có một rừng trúc rất lớn, liếc mắt nhìn không thấy chân trời, cây cối phức tạp, cỏ dại mọc thành cụm, hiển nhiên đã thật lâu không có ai xử lý qua, còn có không ít đất đá lởm chởm trên núi giả.
Nhìn là biết, những lý do trước đó Tử Anh thoái thác lộ tẩy ngay.
Cái gì mà cảnh trí rất tốt, đây rõ ràng chính là một cung điện bỏ hoang, nào có cảnh trí gì đáng để xem.

Vân Hề lập tức xoay người muốn rời đi, nhưng cũng đã muộn, cửa bị người khóa từ bên ngoài, Tử Anh cũng đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Không có điên cuồng đập cửa, cũng không có khàn cả giọng mà khóc la.
Vân Hề chỉ là hơi hơi nhăn mày, Thái phi nương nương muốn làm cái gì?
Nhốt nàng ở nơi này hù dọa con nít?
Bỏ đói?
Ha, mụ phủ thủy già đó không có tốt bụng như vậy!
Hết chương 49