Vân Hề nhẹ nhàng mà a một tiếng, một đôi mắt đẹp nhẹ chớp, vẻ mặt ngây thơ vô tri, tựa như một con thỏ trắng nhỏ: “Cái gì ban thưởng?”
“Bệ hạ không có nói phải ban thưởng  cái gì cho muội sao?”
“Không có, Điềm Nhi tỷ, tỷ nói có phải bệ hạ không thích muội hay không?”
Khóe miệng Ngu Điềm Nhi vừa cong lên vui sướng, thì bên ngoài truyền đến giọng cung nhân: “Vân mỹ nhân tiếp chỉ, bệ hạ thưởng một cây Ngọc Như ý, một cây lụa Lưu Vân Tuyết, một cặp bình hoa lưu li Thanh Hoa Đế, một đôi hồng bảo thạch……”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề nhìn vật phẩm chất đầy bàn, ngạc nhiên bất ngờ.
“Điềm Nhi tỷ, bệ hạ thưởng cho muội nhiều đồ vật như vậy, tỷ xem, Ngọc Như Ý này thật lớn nha! Vải lụa Lưu Vân Tuyết này thật là mềm nhẹ nha! Bộ hồng bảo thạch này thật là đẹp mắt nha…”

“Xem ra bệ hạ là thật thích Vân Hề muội muội rồi, tỷ ở đây chúc mừng muội muội được đến bệ hạ ân sủng.”
Ngu Điềm Nhi trên mặt giả mô giả dạng mà chúc mừng, nhưng đáy lòng lại không cho là đúng, mấy thứ này xinh đẹp là xinh đẹp, nhưng so với vị trí Lương phi thì không tính là cái gì.
Bệ hạ không có nâng địa vị của Vân Hề lên, cũng không thấy có bao nhiêu thích ả ta.
Vân Hề lại cùng nữ chủ nói chuyện tình tỷ muội túi nhựa, mới đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng.
Dựa theo định luật văn huyền huyễn, nguyên văn nữ chủ có một bàn tay vàng phi thường trâu, làm nàng từ một nữ từ nhà nông bình phàm đi bước một đến đỉnh tiên môn.
Tuy Long Tuyền ngọc chỉ là một viên ngọc châu màu trắng cực kỳ bình thường, nhưng Vân Hề lại nhìn không chớp mắt, trên thực tế nó lại là Bảo Khí của thượng giới tiên môn, cơ duyên xảo hợp rơi xuống hạ giới thiên, vào nguyên đại lục.
Long Tuyền ngọc không phải một khối ngọc thạch bình thường, mà chính là mắt trận, mắt trận nằm ở nơi biển sâu nào đó, là Long Cung thần bí của Long tộc thượng cổ, bảo bối triệu năm của Long tộc đều giấu ở nơi đó.
Mà mắt trận lại là cánh cổng duy nhất có thể tiến vào Long Cung.
Thủ Long Tuyền ngọc chính là một vị Long tộc nào đó, tuy nói rằng bị nhốt ở bên trong trận pháp Long Tuyền ngọc, nhưng đối với phàm nhân trên Thiên Nguyên tới nói, tu vi của vị Long tộc kia đã sớm đã thoát khỏi sức mạnh phàm tục.
Nữ chủ một đường trang bức ngược tra, thấy ai không vừa mắt thì dỗi người đó, cười đến cuối cùng, có rất lớn trình độ trợ giúp đều quy công với bàn tay vàng.
Mà cơ duyên nữ chủ đạt được bàn tay vàng chính là lần đầu tiên thị tẩm, được Đế Vô Thích ban thưởng cho nàng ta.
Đáng giận chính là, nữ chủ rõ ràng nhận được bàn tay vàng từ Đế Vô Thích, vậy mà cuối cùng lại lấy bàn tay vàng đó phản bội Đế Vô Thích, đầu nhập vào trong ôm ấp của nam chủ, còn lợi dụng bàn tay vàng đối phó Đế Vô Thích.
Nếu Vân Hề đã tới, về tình về lý, bàn tay vàng này nàng cũng sẽ không nhường cho nữ chủ.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng quyết định, muốn đạt được bàn tay vàng, bảo hộ Thích Thích, nam thần tốt đẹp nhất trên toàn thế giới!
Nhìn lướt qua một đống ban thưởng trên bàn, cũng không có phát hiện cái gì viên ngọc châu nào, Vân Hề cũng không nóng nảy, lần này không có, không phải còn có lần sau sao.
Chỉ là Vân Hề không nghĩ tới, đợi đợi đã đợi hơn mười ngày.
Cả ngày bị Ngu mỹ nhân ở bên tai thở dài, bị An Lăng mỹ nhân và Tư mỹ nhân trào phúng, nếu không phải biết, trừ bỏ nàng, các nàng cũng không có ai được truyền thị tẩm, nàng đều sắp cho rằng chính mình bị “Thất sủng”.
Cũng may Tịch Thiện công công đặt thẻ bài nhỏ của nàng ở đằng trước, lúc này mới làm nàng nhận được thắng lợi.
Vân Hề không biết, không lâu trước đây, Huyền Long Điện xảy ra chuyện gì.
Tịch Thiện công công bưng một đống thẻ bài nhỏ, đưa tới trước mặt Đế Vô Thích.

Đế Vô Thích quét mắt mấy thẻ bài kia, đột nhiên nhớ lại mấy lời nói ma quỷ của tiểu cô nương, ngáy, ăn tỏi, ăn củ cải đánh rắm……
Tiểu cô nương nói quả thực có độc! Rõ ràng biết nàng nói bậy nói bạ, hắn cư nhiên nhớ rõ ràng như vậy.
“Tối nay vẫn là Vân mỹ nhân đi.”
Vân Hề trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, đây là lần thứ hai gặp mặt nam thần, nàng phải thật xinh đẹp, gây ấn tượng tốt mới được.
Bước nhỏ từng bước chân, miễn bàn có bao nhiêu hạnh phúc.
Ai biết, sau khi tiểu cô nương mừng như điên nhi điên bước vào, vừa nhìn thấy nam nhân ngồi trên long ỷ nhìm chằm chằm vào mình, cách hắn không xa địa phương đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt cũng nháy mắt biến mất.
Hết chương 7