Thực ra anh đã muốn hỏi điều này từ lâu, hơi căng thẳng, cũng có phần mong chờ.Sở Phi Niên đã nhắm mắt, trả lời: “Có thể, không phải tối qua cậu đã ra rồi hả? Nhưng mà quá yếu, mới ra có một lúc mà về đã ngủ cả ngày.”Úc Tinh Hà nghe những lời tiếp theo của cô thì tâm trạng nhanh chóng suy sụp.“Cho dù bây giờ tôi giúp cậu về với cơ thể thì cậu cũng chỉ có thể ngủ, không làm được gì khác.” Sở Phi Niên sao có thể không biết anh đang nghĩ gì, nói tiếp: “Tôi đã sớm nói cho cậu biết phương pháp trở về.”Anh phải giải trừ chấp niệm của con chó này thì mới có thể quay về cơ thể của anh.“Nhưng tôi đến chấp niệm của nó là gì tôi còn không biết.” Úc Tinh Hà lẩm bẩm, cả khuôn mặt chó đều lộ vẻ buồn bực.Sở Phi Nhiên không đáp lời, Úc Tinh Hà quay sang thấy cô đã ngủ, hai chân sau duỗi thẳng, ngủ rất say.Úc Tinh Hà ngắm một lúc thì nhớ tới dáng vẻ tối qua của Sở Phi Niên, cách ăn mặc của cô không giống người của thời đại này, cộng thêm thái độ của quỷ sai đối với cô và cặp mắt đặc biệt kia nữa.Nghĩ thầm bản thân anh là người không phải chó, hẳn Sở Phi Niên cũng không phải mèo, cũng không hẳn là người.Nhoáng một cái đã đến trung tuần* tháng sáu.Chú thích: trung tuần là khoảng thời gian 10 ngày giữa tháng (11 - 20), phân biệt với hạ tuần và thượng tuần.Sau khi dạo buổi sáng xong, ông cụ Đường đến chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ.

Sở Phi Niên đã dậy từ sớm, đang nằm ở ban công li3m lông, nghe thấy tiếng mở cửa thì liếc mắt nhìn qua.“Tinh Tinh đâu?” Ông cụ Đường thả thứ gì đó trong tay xuống, việc đầu tiên là đi rửa tay, lúc đi ra đảo mắt quanh phòng khách lại không thấy Úc Tinh Hà.Sở Phi Niên đứng dậy, chân sau bên phải của cô đã có thể chạm đất, chỉ là trong lúc nhảy xuống đất vẫn hơi cứng đờ như cũ, cô nói: “Ra ngoài rồi, lát nữa sẽ quay về.”Kể từ lần được Sở Phi Niên kéo ra khỏi cơ thể con chó đến giờ, thỉnh thoảng anh lại chạy ra ngoài, không nói với Sở Phi Niên là đi đâu, chỉ một ngày ba bữa đúng giờ về ăn cơm, có đôi khi buổi sáng Sở Phi Niên mở mắt đã thấy Úc Tinh Hà ra ngoài.“Haiz, được, vậy trước mắt tôi cứ làm điểm tâm cho ngài và Tinh Tinh.” Ông cụ Đường nói.Lúc ông cụ Đường vừa chuẩn bị xong cơm thì ngoài cửa có tiếng động, nghe như có vật gì đó đang ra sức cào cửa, tiếng két két vang lên hơi chói tai khiến Sở Phi Niên rất khó chịu.Ông cụ Đường còn đang bưng đồ ăn sáng trong tay, không tiện đi mở cửa.Sở Phi Niên nhẹ nhàng linh hoạt chạy ra, nhảy lên cái tủ cạnh cửa, thò chân, khoảng cách vừa đủ để chạm để chốt cửa.


Điều này thuận tiện hơn lúc ở nhà ông cụ Đường, ít nhất cô đã có thể tự mở cửa.Cửa vừa mở, thứ đang cào cửa lập tức vọt vào.“Gâu gâu!” (Đóng cửa! Mau đóng cửa!) Trong tiếng kêu của Úc Tinh Hà là vẻ sụp đổ, thậm chí còn nghe ra đau khổ tột cùng.Sở Phi Niên thò mặt ra ngoài thăm dò nhưng không thấy gì.“Tinh Tinh bị sao vậy?” Ông cụ Đường vừa buông đồ, quay ra thấy cảnh này thì trở nên hốt hoảng.Sở Phi Niên đóng cửa thật kỹ, quay lại thấy Úc Tinh Hà đã vùi đầu vào giữa đống gối trên ghế sô pha.“Cái lá gan này của cậu, chậc…” Sở Phi Niên nện bước nhẹ nhàng, đến nơi thì giơ chân vuốt lưng anh.Có lẽ giọng của Sở Phi Niên khiến Úc Tinh Hà có cảm giác an toàn cực lớn, anh bỏ gối ôm rúc vào Sở Phi Niên, cả người chó đều muốn dựa vào người cô, chỉ tiếc là hình thể hai con vật chênh lệch quá lớn, đến mức Sở Phi Niên bị rúc sắp chui vào gầm ghế.“Ngồi đàng hoàng, nói chuyện cẩn thận!” Sở Phi Niên nhảy lên sô pha, miễn cưỡng nằm xuống.Úc Tinh Hà đặt đầu cạnh cô, cặp mắt vẫn đang nhìn về phía cửa: “Tôi gặp ma trong thang máy.”Sáng sớm nay Úc Tinh Hà ra ngoài đi dạo, canh đúng giờ cơm thì quay về, cực kỳ tự giác.

Khi anh đến trước cửa thang máy lầu một cũng là lúc thang dừng.Ban đầu Úc Tinh Hà còn tưởng là có người đi thang máy xuống, nhưng khi cửa mở ra, anh chỉ thấy một đứa bé đứng trong đó.Trong ngực nó còn ôm một con diều, khi thấy anh thì nở nụ cười.Mới đầu Úc Tinh Hà không nhận ra có điểm gì không đúng, thậm chí còn nghĩ để một đứa bé nhỏ như vậy trong thang máy một mình là quá nguy hiểm, tính đưa nó về nhà.

Lần tiếp theo thang máy dừng lại, Úc Tinh Hà nghĩ rằng đã đến tầng của đứa bé nhưng lại có hai người từ bên ngoài đi vào.Hai người này tựa như không thấy đứa bé trong góc, ngược lại hơi giật mình khi thấy Úc Tinh Hà, vô thức dịch sang bên cạnh như muốn cách càng xa càng tốt.Nhưng vị trí bọn họ tiến tới lại đúng chỗ đứa bé đang đứng, dường như sắp va phải nó.Úc Tinh Hà vội vàng chạy qua muốn bảo vệ đứa bé, kết quả không kịp, anh trơ mắt nhìn chân một người trong số họ xuyên qua cơ thể nó.Anh sững sờ, cả người cứng ngắc.


Thang máy tiếp tục đi lên, vừa đến tầng anh sống thì Úc Tinh Hà vọt ra như điên, sợ tới mức quên cả việc mở cửa, chỉ biết ở ngoài cào cửa điên cuồng.Anh gâu gâu kể toàn bộ sự việc vừa nãy cho Sở Phi Niên, tiếng kêu thật sự thê lương, cuối cùng vẫn không quên hỏi cô một câu: “Tại sao tôi lại nhìn thấy ma? Có phải tôi cũng sắp chết không?”“Rốt cuộc Tinh Tinh bị sao vậy?” Ông cụ Đường nghe không hiểu lời Úc tinh Hà, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.Sở Phi Niên nghe Úc Tinh Hà kể xong thì suy tư một lúc rồi nói với ông cụ Đường: “Không sao, chỉ là gặp ma thôi.

Đồ nhát gan.”“Chó… Gặp ma có sao không?” Ông cụ Đường ngập ngừng hỏi.Sở Phi Niên chạy qua ăn cơm, nói: “Không sao, phần lớn chó và mèo đều có thể thấy một vài thứ không sạch sẽ.”Nhất là chó nuôi trong nhà.


Có đôi khi cả nhà thấy chó sủa lên không lý do hay sủa vào chỗ nào đó trong không khí, đó chính là thấy được mấy thứ không sạch sẽ.“Nhưng trước đây tôi chưa từng nhìn thấy.” Úc Tinh Hà nhắm mắt theo đuôi cô, trong lòng cảm thấy bất an.Trước khi gặp Sở Phi Niên anh cũng đã làm chó một thời gian, ngoại trừ lần trước gặp Chu Tử Yến ra thì chưa từng thấy ma..