Nhanh như chớp, móng vuốt trong đệm thịt bật ra, cái đuôi sau lưng Sở Phi Niên dựng thẳng đứng, cổ họng phát ra vài tiếng khò khè: “Muốn chết à?”Tới gần trưa Úc Tinh Hà mới tỉnh lại, trong ánh mắt anh còn có vẻ mờ mịt, ngay sau đó bởi vì nhớ lại chuyện xảy ra tối qua nên đứng bật dậy, hỏi: “Tôi về rồi hả?”“Suýt nữa không về được.” Sở Phi Niên nằm trên ghế sô pha xem TV, cái đuôi sau lưng ngoe nguẩy.Úc Tinh Hà nhìn thấy cô thì thở phào, tự giác chạy đi tìm đồ ăn, vẫn không khỏi sợ hãi, hỏi: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì thế? Tôi đột nhiên bị túm sang tầng 13.”Anh không kịp thấy gì, chỉ có cảm giác bị kéo đi rồi hai mắt tối sầm, mất ý thức.“Là tôi kéo cậu về.” Sở Phi Niên nghe anh nói xong thì khinh thường: “Ăn nhanh lên, ăn xong còn đi tính sổ nữa.”Úc Tinh Hà nghe hiểu ý trong lời nói của cô, nhanh chóng ngấu nga ngấu nghiến một ít thức ăn rồi nói: “Tôi xong rồi, đi thôi!”Sở Phi Niên quay đầu nhìn đôi mắt long lanh của anh.Tầng 13 ở ngay sát bọn họ.Khi đi lên tầng 13, Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà đã gặp bà Lâm trong thang máy, người mà bọn họ vừa thấy hôm qua.Bà Lâm thấy Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà bước vào thang máy thì nhíu mày, vô thức đứng lùi vào trong góc, nhưng không đuổi bọn nó ra, có lẽ vì đang nói chuyện điện thoại nên không muốn để ý chuyện không đâu.“À cái đó hả, tôi biết, là ở ngay gần chúng tôi đó.


Nghe nói người quản lý tài sản bên ấy đã mời đại sư đến rồi, sẽ giải quyết nhanh thôi.” Bà Lâm vừa nhìn bộ móng mới làm trên tay vừa trò chuyện với người ở đầu dây bên kia, mắt bỗng liếc thấy cái gì đó, sắc mặt biến đổi ngay lập tức, lùi về sau mấy bước, đến khi lưng đập vào vách thang máy mới dừng lại.Người ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng động thì hỏi: “Có chuyện gì thế?”Bà Lâm nhìn chằm chằm vách tường bên phải thang máy.

Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà đang đứng ở bên phải, trên vách phản chiếu bóng một con mèo và một con chó, còn có bà Lâm đang rụt người ở góc thang máy.“Không có gì… Chỉ đứng không vững mà thôi.” Bà Lâm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói chuyện với người ở đầu bên kia điện thoại về sự việc xảy ra gần đây trên tầng 13, thỉnh thoảng vẫn không yên lòng mà liếc qua nhìn bên phải thang máy.Úc Tinh Hà thấy toàn bộ phản ứng của bà Lâm, anh tò mò hỏi thầm Sở Phi Niên: “Bà ấy thấy Tiểu Kha hả?”Tiểu Kha cầm diều đang đứng trong vách phải thang máy, có thể thấy một bên mặt.“Không biết.” Sở Phi Niên li3m móng vuốt, nói: “Đến nơi rồi.”Cửa thang máy kêu “tinh” một tiếng rồi mở ra.

Úc Tinh Hà chào Tiểu Kha một tiếng, rời khỏi thang máy, Sở Phi Niên nhảy phắt lên lưng anh, lười biếng nằm xuống.Bà Lâm muốn đến hầm để xe nên không bước ra.Cửa thang máy trước mặt từ từ khép lại, trái tim bà ta bỗng đập liên hồi.Cửa vừa mới đóng nhanh chóng mở ra lần nữa, bà Lâm vọt ra từ bên trong, đến khi đứng dưới ánh nắng mặt trời mới dừng lại.


Bà ta quay đầu nhìn về phía sau, trên mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng.Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà chưa đi xa, thấy bà Lâm chạy lướt qua người họ.“Bà ấy gặp ma hả?” Úc Tinh Hà dừng bước, hơi tò mò.“Có thể.” Sở Phi Niên quay đầu, đúng lúc thấy một đoàn người đi vào tầng 13, cô vỗ vỗ đầu Úc Tinh Hà, nói: “Đi thôi.”Vừa nãy trong thang máy ngoại trừ bọn họ cũng chỉ có thêm một con ma Tiểu Kha, nếu bà Lâm gặp ma thì chỉ có thể thấy Tiểu Kha.

Ý nghĩ này đã thoáng qua trong đầu Úc Tinh Hà, anh liếc mắt một cái, dường như thấy Tiểu Kha đang đứng trong bóng tối cười với anh.Sau khi tham gia gặp mặt fans hâm mộ cỡ lớn khi đêm về, anh đã không còn sợ hãi đối với những con ma như trước kia.Khi Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà đến tòa nhà số 13 thì cả hai thang máy đều đã đi lên, bọn họ đành phải đứng chờ ở lầu một.Quá trình chờ đợi này ngược lại không hề nhàm chán, bởi vì trên đường đến đây bọn họ đã kéo thanh niên ma theo, cậu ấy đang ngồi xổm ở một bên, nói: “Mấy người cũng đến tìm cái thứ ở trên tầng 17 kia hả?”“Sao lại gọi là cũng?” Úc Tinh Hà hỏi một câu, lại nghĩ tới những lời bà Lâm nói trong thang máy trước đó nên đổi giọng, hỏi: “Rốt cuộc tầng 13 xảy ra chuyện gì?”Vẻ mặt thanh niên ma bối rối: “Anh, anh nói cái gì vậy? Em nghe không hiểu…”“Anh ấy hỏi cậu là gần đây tầng 13 này đã xảy ra chuyện gì.” Sở Phi Niên đảm nhiệm vai trò phiên dịch viên.Chàng trai ma nghe xong thì gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đã hiểu rõ, lên tiếng giải thích: “Chuyện bắt đầu vào khoảng nửa tháng trước, tầng 17 đột nhiên có một thằng nhóc rất lợi hại vào ở, nhóm đó rất phách lối ghê gớm, đuổi hết tất cả cô hồn dã quỷ trong tầng 13 đi rồi bá chiếm nguyên tầng này…”Đuổi cô hồn dã quỷ còn chưa đủ, mấy ngày gần đây nó bắt đầu đuổi cả người.“Dù sao hiện giờ tầng 17 đã không còn ai ở, bọn họ dọn ra ngoài hết rồi.” Thanh niên ma nói tiếp: “Tòa nhà này có không ít người tai to mặt lớn, mọi người biết Đoàn Thiếu Dương chứ? Vị ảnh đế đó ở tầng 17, nghe nói đại sư ban quản lý mời đến là người có quan hệ với ảnh đế Đoàn.”Nói xong mấy câu, thang máy đã về đến lầu một, Sở Phi Niên vỗ người Úc Tinh Hà.Lúc này, cửa chính căn 17-1 đang mở toang, có hai người đứng trước cửa không dám vào, chỉ mở to mắt nhìn vị đại sư đang làm phép bên trong.


Pháp đàn vừa được bố trí xong, trong nhà nổi gió ngay lập tức, thổi cho người ta phải rùng mình.“Lá gan của mấy người cũng lớn nhỉ? Ông đây còn chưa tìm các người gây phiền phức mà các người lại dám đến bắt ông?” Giọng nói chói tai vang lên trong nhà, không nhìn thấy người đang nói chuyện.“Rầm” một tiếng, cửa nhà đóng sập lại, mọi người trong nhà ngã trái ngã phải..