Tuy rằng không biết Quý Chu Chu đánh nhân vật chính trong bữa tiệc đính hôn thế nào, nhưng hiển nhiên nơi này không thể ở lâu. Cố Quyện Thư dứt khoát dẫn Quý Chu Chu rời khỏi, Diệp Khuynh và Chử Trạm trố mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng đi theo.

Sau khi ngồi cùng chiếc xe, Cố Quyện Thư không vui: "Hai người lên đây làm gì?" Cũng may hôm nay ngồi xe Limousine(1), nếu không sẽ bị hai người dư thừa này ép chết.

"Còn chưa uống đủ với anh đó, cứ như vậy định giải tán là sao, tìm một quán chơi tiếp đê." Không biết là do uống nhiều quá, hay là chán sống, Diệp Khuynh cười hì hì khoác vai Cố Quyện Thư.

Chử Trạm kéo anh ta lại: "Tìm đường chết hả?"

"Lời này của anh, cái gì mà kêu tìm đường chết." Diệp Khuynh không phục: "Thật nghiêm túc mà nói, Quyện Thư còn là em rể của tôi, tôi giao lưu với anh ấy một chút, thế nào?"

Quý Chu Chu: "?"

Chử Trạm: "..." Hết cứu rồi, chờ chết đột ngột đi.

Sự yên lặng quỷ dị trong xe hồi lâu, Cố Quyện Thư khẽ nhướng mày: "Tôi thành em rể cậu khi nào?"

"Chu Chu là em gái tôi, vậy anh không phải em rể tôi sao." Diệp Khuynh cười hèn hạ một tiếng: "Dù sao tôi xem Chu Chu là em gái ruột, anh không vui cũng không được."

Quý Chu Chu bật cười: "Ê..." Tên này thật sự uống nhiều quá rồi, ngay cả Cố Quyện Thư cũng dám chọc ghẹo, thật là một hảo hán. Cô và Chử Trạm liếc nhau, lặng lẽ ngồi về sau một chút, vẻ mặt mong chờ xem trò cười.

Chử Trạm vốn đang còn sót lại một chút lương tâm, nhưng giới hạn ban đầu nhắc nhở một câu, bây giờ thấy Diệp Khuynh gấp đến nổi không kịp tìm đường chết thì anh ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng chờ xem náo nhiệt.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Cố Quyện Thư trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Cũng được." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nói xong anh dừng một chút, ánh mắt trong veo nhìn về phía Quý Chu Chu: "Như vậy cũng coi như cô ấy có người nhà."

Quý Chu Chu sửng sốt, hốc mắt vậy mà dần dần nóng lên, vội vàng quay mặt đi. Mặc dù cô và nguyên chủ đều là cô nhi, nhưng tính cách định trước cô không có cách nào giống nguyên chủ, người không ngại trả giá chỉ cầu được một chút yêu thương, từ trước đến nay cô cho rằng bản thân độc lập, kiên cường.

Nhưng mà những lời này vừa xuất ra khỏi miệng Cố Quyện Thư, cô mới đột nhiên phát giác, hóa ra bản thân cũng mong chờ có người thật lòng yêu quý mình, cho dù anh không làm gì hết, chỉ cần trong lòng có cô là được. Quý Chu Chu dụi dụi cái mũi cay cay, oán trách một câu: "Vẫn là thôi đi, tôi còn muốn hợp tác với vài đạo diễn nữa."

"Lời này của cô bậy rồi!" Diệp Khuynh vừa nghe cô muốn thay lòng đổi dạ, tức giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Cô xem mấy nhà biên kịch lợi hại, không phải ai cũng chỉ hợp tác lâu dài với một đạo diễn, cô thay đổi người liên tục, sẽ chỉ làm cho phong cách của cô càng ngày càng kỳ quái, tốt nhất vẫn là đi theo tôi."

Nhờ phúc của Diệp đạo, đề tài thay đổi dễ như trở bàn tay, Quý Chu Chu nhẹ nhàng thở ra: "Vậy xem năng lực của anh, trong vòng hai năm để tôi lấy được giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất, thì tôi sẽ suy xét hợp tác dài hạn với anh."

Diệp Khuynh cạn lời: "Cô biết giải thưởng này khó lấy thế nào không?"

"Anh cảm thấy thực lực của tôi không đủ?" Quý Chu Chu nhướng mày. Ở thế giới hiện thực cũng không phải cô chưa từng lấy, còn là người đoạt giải trẻ tuổi nhất khi đó. Tên này không phải là khinh thường cô chứ?

Diệp Khuynh do dự hồi lâu, cắn răng: "Được, vậy trong hai năm lấy được giải thưởng này!"

"Không phải cậu muốn kêu Quyện Thư mua một giải chứ?" Chử Trạm nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của anh ta.

Diệp Khuynh cười mắng: "Anh biết nhiều ha!"

Quý Chu Chu cười theo, trong khoản thời gian Diệp Khuynh đấu võ mồm với Chử Trạm, cô vươn tay nhỏ bé ra nắm lấy ngón tay của Cố Quyện Thư. Động tác này mang theo chút thân mật và tín nhiệm, như một loại tín nhiệm tốt, cũng như là dựng cờ trắng lên đầu hàng.

Cố Quyện Thư chỉ là cảm thấy trái tim đều bị cô nắm lấy, giống như có loại tình cảm nào đó không ngừng gia tăng, nhưng mà nghĩ không ra là gì, chỉ có thể tùy cô nắm, thường xuyên dùng ngón tay bị cô nắm lấy cào vào tay cô, nhắc nhở cảm giác tồn tại của mình.

Đối diện với hai vị không nhận ra động tác của bọn họ chút nào, sau khi đấu võ miệng vài câu Diệp Khuynh tỏ vẻ đầu hàng, thuận tiện nhìn về phía Cố Quyện Thư: "Lúc nãy còn chưa hỏi đó, kế tiếp chúng ta đi đâu?"

Cố Quyện Thư nhìn về phía Quý Chu Chu, Quý Chu Chu dừng một chút: "Mấy người muốn đi đâu?"

"Quán tiếp theo còn có thể đi đâu, chỉ có thể quán bar hoặc KTV(*) thôi, cô chọn một chỗ mình thích, chúng ta đến đó." Chử Trạm trả lời.

(*) KTV: Karaoke.

Quý Chu Chu nghĩ nghĩ, khẽ lắc đầu: "Quán bar quá ồn, tôi sợ không tốt cho lỗ tai của Quyện Thư, tôi dẫn mọi người đến một chỗ này nhé."

Ba người đàn ông đương nhiên không có gì có thể phản đối, vì thế nửa tiếng sau, mấy người từ trong xe Limousine bước xuống, rồi đi hơn 300 mét đến quán chợ đêm.

Chử Trạm một lời khó nói hết: "Quý tiểu thư, cô có nghĩ tới tôi là một diễn viên hay không, có thể sẽ bị người ta bao vây?"

"Yên tâm nhé, ở đây đều là người cao tuổi tới, rất ít có người trẻ tuổi, sẽ không có người nhận ra anh." Quý Chu Chu trấn an.

Chử Trạm nhìn về phía chợ đêm, quả thật không có người trẻ tuổi lắm, đều là một vài ông bác bụng bia trung niên, hoặc là ông già bà già. Anh ta lăn lộn màn ảnh lớn, bản thân cũng không đủ bình dân, hơn nữa đều là quay phim văn nghệ, xác suất những người này có thể nhận ra anh ta càng nhỏ. Chử Trạm nghĩ nghĩ, cuối cùng đồng ý.

Quý Chu Chu lập tức thở phào nhẹ nhõm, mời bọn họ ngồi xuống. Cô cũng không phải không có chừng mực, đặc biệt chọn cái bàn không bắt mắt trong góc, để ba người ngồi xuống trước, tự mình đi gọi món ăn.

"Tôi muốn ăn tôm hùm đất(2) uống bia! Thêm một phần ốc đồng(3) và ngao hoa(4)!" Diệp Khuynh cao giọng gọi món.

Quý Chu Chu vẫy vẫy tay ý bảo biết rồi, xong chạy tới chọn đồ ăn. Ba người đàn ông ngồi trước bàn, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, sau một lúc lâu Diệp Khuynh bất mãn 'Chậc' một tiếng: "Thật không thú vị, tôi đi xem còn có gì ăn được không."

Nói xong anh ta đứng dậy đi tìm Quý Chu Chu, trên bàn cũng chỉ còn dư lại hai người đàn ông mang gánh nặng thần tượng. Chử Trạm cầm khăn giấy lau mỡ trên bàn vài cái, xác định này cái bàn không bào rớt một lớp là không thể dùng, thì bỏ khăn giấy xuống không có uổng công phí sức nữa.

"Lần này quay lại có phải thật sự không ầm ĩ nữa không?" Sau một lúc lâu, Chử Trạm mở miệng hỏi.

Ánh mắt Cố Quyện Thư từ đầu đến cuối nằm trên người cô gái nhỏ cách đó không xa, thấy chủ quán không biết nói gì đó, trong mắt cô đều là nụ cười. Tâm tình của anh cũng theo đó ngày một tốt hơn: "Ừm, không ầm ĩ nữa."

"Đã nhìn ra, con bé đó là người quật cường, nếu không phải cô ấy cam tâm tình nguyện, đoán chừng cũng sẽ không trở về với cậu." Chử Trạm nói xong, phát hiện Cố Quyện Thư còn đang nhìn Quý Chu Chu, không nghe lời mình nói chút nào, khiến cho trong đôi mắt đào hoa không khỏi toát ra cảm xúc cạn lời: "Ê!"

"Hả?" Cố Quyện Thư cuối cùng nhìn về phía anh ta, chỉ là biểu tình lộ ra chút miễn cưỡng.

Chử Trạm đau đầu: "Tôi còn chưa thấy ai yêu đương mà đem cả người mình nhập vào, cậu có thể chuyên nghiệp chút hay không, có chút phẩm hạnh của công tử xã hội thượng lưu? Tôi cũng cảm thấy mất mặt khi bị một cô gái ăn đứt."

"Ngay cả bạn gái anh cũng không có." Cố Quyện Thư thong thả liếc anh ta một cái.

Chử Trạm bị tức cười: "Cậu đây là đang khoe khoang với tôi? Anh đã ngủ với bạn gái còn nhiều hơn cậu ăn cơm đó, cậu đắc ý cái gì hả."

Cố Quyện Thư dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía anh ta từ thờ ơ dần dần biến thành thương hại.

Chử Trạm cảnh giác: "Ánh mắt của cậu là có ý gì?"

"Đã nói không để anh lăn lộn vào giới giải trí rồi." Cố Quyện Thư nói với vẻ thông cảm: "Làm ảnh đế còn phải kiêm chức làm vịt(*), rất mệt nhỉ?"

(*) Vịt (Nghĩa bóng): Trai bao.

"..."

Khí tức xung quanh Chử Trạm đóng băng phút chốc, sau đó lộ ra một vẻ mặt cười như không cười: "Cậu ở trước mặt Quý Chu Chu, cũng độc miệng như vậy?"

"Trước kia phải." Cố Quyện Thư tiếc hận: "Bây giờ không dám." Chỉ là thỉnh thoảng thật sự khống chế không được, rất muốn lắm miệng á.

"... Quả nhiên tôi không nên khuyên cậu." Ngay cả Cố Quyện Thư thế này, có thể sắp 30 tuổi tìm được một bạn thì coi như không tệ, anh ta còn gì để nói?

Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một nụ cười: "Yên tâm, Chu Chu sẽ không phụ lòng tôi." Anh hiểu sự lo lắng của bạn bè đối với anh, sợ anh bỏ vốn quá nhiều, sau này có thể sẽ bị tổn thương. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhưng thứ cảm tình này sao có thể chịu sự khống chế của lòng người, chỉ cần Quý Chu Chu ở trước mặt anh cười, anh đã giơ hai tay đầu hàng rồi.

"Tùy cậu, dù sao có tôi và Diệp Khuynh ở đây, sẽ không để cậu chết đói." Chử Trạm thong thả uống hớp nước, thấy Quý Chu Chu và Diệp Khuynh đã trở lại, nên không nói gì nữa.

"Nói gì đó?" Diệp Khuynh tâm tình không tệ hỏi.

Chử Trạm liếc anh ta một cái: "Liên quan cậu cái rắm."

Diệp Khuynh nhướng mày: "Xem ra bị thua thiệt ở chỗ Quyện Thư rồi."

Chử Trạm cười lạnh một tiếng, nhận lấy bia lạnh trong tay anh ta. Quý Chu Chu tự giác đến bên cạnh Cố Quyện Thư ngồi xuống, sau khi nhìn thấy Chử Trạm một hơi uống hết ly bia thì tò mò: "Anh khi dễ anh ấy?"

"Không có." Cố Quyện Thư tự giác vô tội.

Quý Chu Chu đưa tay khoác cánh tay anh: "Em đã kêu tôm hùm đất và chân gà(4), nhất định anh thích ăn."

Cố Quyện Thư cười cười, sờ sờ đầu cô.

Chờ đến khi đồ nướng và hải sản đưa lên, mấy người liền không có thời gian nói chuyện, tuy rằng mấy tiếng trước còn đang ăn tiệc, nhưng suy cho cùng hương vị đồ ăn của khách sạn nghiêm trang làm cũng giống hàng quán. Mặc dù Chử Trạm mang gánh nặng thần tượng nhất mà cũng ăn không ít tôm hùm đất.

Chỉ có ốc đồng ngoại trừ Diệp Khuynh và Quý Chu Chu ăn, thì hai người kia lại không đụng vào.

"Thật sự rất ngon, anh thử xem." Quý Chu Chu lấy một con đưa tới miệng anh. Cố Quyện Thư ngoan ngoãn ăn vào, Quý Chu Chu thấy anh gật đầu, cười hỏi: "Muốn ăn nữa không?"

"Em đút thì anh ăn." Vì chút thịt thế này mà phiền muốn chết, Cố Quyện Thư trước sau không tình nguyện tự mình ra tay, nhưng nếu Quý Chu Chu chịu đút thì khác.

Quý Chu Chu liếc anh một cái: "Nghĩ hay ghê ha."

Tuy nói như vậy, nhưng vẫn đút từng miếng từng miếng một, Chử Trạm và Diệp Khuynh quả thực cảm thấy bị mù rồi. Diệp Khuynh lần đầu tiên xem xét lại, rốt cuộc mình tới đây làm gì.

*

Bên này mấy người bạn thân nói nói cười cười, bên kia khách sạn, sau khi Trương Nhã Quyên bị Quý Chu Chu đánh thì hỏng mất, đỏ mắt muốn liều mạng với cô, nhưng mà Quý Chu Chu sớm đã rời khỏi thì không nói, Trương Thành và Thẩm Dã cũng đều không đồng ý cô ta đi tìm người gây phiền phức.

Trương Thành còn đỡ, dù sao là ông nội ruột của mình, nhưng động cơ của Thẩm Dã lại không chắc chắn vì tốt cho mình. Trương Nhã Quyên đối với anh vừa tức vừa hận, nhưng cố tình không nỡ dứt bỏ, cuối cùng cắn răng đồng ý, bản thân lấy cớ về phòng nghỉ ngơi đi trước.

Trở về phòng, chuyện đầu tiên cô ta làm chính là gọi điện thoại cho vệ sĩ phòng thủ ở ngoài khách sạn, kêu bọn họ đi theo xe Quý Chu Chu, còn mình đi tắm rửa thay đồ trước. Sau khi đi ra thì biết được Quý Chu Chu và ba người Cố Quyện Thư đến chợ đêm ăn cơm.

Nói đến cũng là trùng hợp, vốn dĩ xe của đám người Quý Chu Chu đã rời khỏi, căn bản không thể nào đuổi theo, nhưng Trương Nhã Quyên ra lệnh, những người này đành phải quyết định qua loa lấy lệ một chút, làm bộ đi tìm người, thật ra là đến chợ đêm chuẩn bị ăn cơm, nhưng không ngờ ở đó đúng lúc gặp được người muốn tìm.