"Cô đó cô đó! Lại đây giúp đỡ một chút!" Đột nhiên có người gọi một tiếng, Quý Chu Chu theo bản năng nhìn qua, sau khi phát hiện là đang gọi mình, gật gật đầu đi qua.

"Có việc gì sao?"

Người chắc là một nhân viên kỹ thuật, nhìn thấy có người nhàn rỗi thì gọi đến đây hỗ trợ, nhưng vừa thấy diện mạo của Quý Chu Chu sửng sốt một chút, vội vàng xua tay: "Không có việc gì không có việc gì, tôi tự làm là được."

Quý Chu Chu trông dáng vẻ này của anh ta là biết anh ta hiểu lầm, cười cười nói: "Yên tâm đi, tôi không phải diễn viên, bây giờ cũng không bận, có việc gì anh cứ nói."

"... Vậy được, làm phiền khiêng những thứ này đến phòng hóa với tôi, được không?" Người đó ngại ngùng hỏi.

Quý Chu Chu liếc nhìn, mấy bao quần áo lớn chất đầy, đồ cũng không nặng, chỉ là hơi lớn, một người không có cách nào chuyển đi, vì thế xoay mũ rơm ra phía sau lưng, cùng người đó khiêng về phía bên cạnh xe.

Trong thời gian cô di chuyển đồ đạc, Trần Doanh chầm chậm đi đến bên cạnh phó đạo diễn: "Phó đạo, ghế xếp đó ngài dùng vẫn thoải mái chứ?"

"Êy, Doanh Doanh đến rồi, mau ngồi mau ngồi." Phó đạo diễn vội vàng nhường chỗ cho cô ta, sau khi chờ cô ta ngồi xuống mới hỏi: "Ghế xếp gì?"

Trần Doanh sửng sốt một chút, nở nụ cười: "Chính là ngài kêu người mới đến dọn ghế xếp đó, cô gái kia cũng không biết tại sao, chạy tới chỗ tôi dọn."

"Doanh Doanh nói đùa à! Cái gì mà mới đến cái gì mà ghế xếp, sao tôi nghe không hiểu? Người mới..." Phó đạo diễn suy nghĩ một chút: "À! Người em nói chính là Quý Chu Chu, tôi kêu cô ta tự đi dạo một chút, không có kêu cô ta dọn ghế xếp gì cả. Có phải em hiểu lầm rồi không?"

Trần Doanh che miệng khẽ cười: "Vậy có thể thật đúng là tôi hiểu lầm. Đúng rồi, người mới đến đó có lai lịch gì, chắc không phải là người mới mà Diệp đạo chuẩn bị nâng đỡ chứ?"

"Không phải người mới gì, đây không phải cô Chu tái phát bệnh cũ sao, chỉ có thể ở trong khách sạn, nên Diệp đạo tìm một trợ lý cho cô ấy, chuyên phụ trách truyền lời cho Diệp đạo và cô Chu." Phó đạo diễn ân cần quạt quạt cho Trần Doanh.

Đáy mắt Trần Doanh hiện lên một tia dữ tợn, trên mặt lại bất lộ thanh sắc: "Hóa ra là như vậy à!" Khó trách to gan vừa nghe lén vừa nói dối, thì ra là cảm thấy có người chống lưng nha. Khuôn mặt đó lớn lên như vậy, cũng không giống là người an phận gì.

"Cô ta đắc tội em?" Phó đạo diễn dò hỏi.

Trần Doanh cười duyên một tiếng: "Làm sao có thể, chỉ là tôi thấy cô ta quá xinh đẹp, có chút cảm giác nguy hiểm."

"Nào có, Doanh Doanh xinh đẹp mà." Phó đạo diễn ha ha sờ mặt cô ta một cái, Trần Doanh hờn dỗi trừng mắt liếc ông ta một cái, chậm rãi rời khỏi, đi trang điểm.

Quý Chu Chu dọn xong đồ đạc, làm cho cả người đổ mồ hôi, người đó nhìn về phía cô cảm kích cười cười: "Cảm ơn, cô tên là gì?"

"Quý Chu Chu. Không cần cảm ơn, lần sau đừng kêu tôi giúp đỡ là được." Quý Chu Chu lau mồ hôi một phen, dù sao cũng không phải việc thuộc trách nhiệm của cô, cô quyết định vì tốt cho thân thể nhỏ nhắn của mình, vẫn là bớt lịch sự, nhiệt tình chút.

Người đó còn tưởng rằng cô nói đùa, sau khi phối hợp ha ha hai tiếng thì mở miệng: "Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, tôi mời cô ăn kem cây."

Vừa nói, anh ta vừa lấy hai cây kem từ trong góc tủ lạnh ra, Quý Chu Chu đang nóng dữ dội, nhưng cũng hỏi trước: "Tủ lạnh này của ai?"

"Lục tiên sinh. À, còn chưa tự giới thiệu, tôi tên Tiền Toa, là trợ lý riêng của Lục Ngữ Thần tiên sinh. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Bây giờ anh ấy còn đang quay phim, không để ý bên này, kem cây là của tôi, cô có thể ăn." Tiền Toa thấy mặt cô tự nhiên không trang điểm, không biết vì sao có chút xấu hổ.

Lúc này Quý Chu Chu mới không khách sáo với anh ta, nhận kem cây ngồi giữa đống đồ đạc ăn, mới vừa cắn hai miếng thì Trần Doanh tới.

Trần Doanh vào phòng cũng thấy được Quý Chu Chu đầu tiên, khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt: "Đây không phải trợ lý Quý à, tại sao chạy đến phòng hóa trang rồi?"

"Tôi chỉ tùy tiện đi dạo một chút, nếu Trần tiểu thư muốn dùng, vậy tôi đi ra ngoài trước." Quý Chu Chu vừa nghe đã biết, chuyện mình nói dối bị bại lộ, nhưng cũng lười giải thích với cô ta, dứt khoát đứng dậy rời khỏi.

Trần Doanh cũng không cản cô, có điều lúc Tiền Toa cũng định rời khỏi thì giọng nói dịu dàng vang lên: "Trợ lý Tiền, nghe nói gần đây anh đi Macao chơi một chuyến, bây giờ cần dùng tiền gấp à?"

*****

Một mình Quý Chu Chu rúc ở trong góc ăn hết cây kem, chưa đã thèm liếm ngón tay một chút, trong lòng luôn mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng không thể nói là tại sao.

Hai tiếng sau, cô bị gọi vào phòng hóa trang, nhìn thấy một đống người sắc mặt không tốt trước mắt, nhẹ nhàng nhướng mày một cái.

Cô tìm một ghế dựa ngồi xuống, ánh mắt từ mặt Trần Doanh, phó đạo diễn, Tiền Toa và một người đàn ông xa lạ đảo qua một lần, rồi mới lười biếng mở miệng: "Xin hỏi tìm tôi có chuyện gì không?"

"Cô chính là Quý Chu Chu? Mau giao đồ vật ăn cắp ra đây." Người đàn ông xa lạ đó không kịp chờ đợi, mở miệng. Quý Chu Chu vừa nghe đã biết, anh ta là người vừa rồi hẹn hò với Trần Doanh.

Quý Chu Chu một mặt vô tội: "Đồ gì?"

"Tự trong lòng cô hiểu rõ." Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Trông ngoại hình của cô đàng hoàng, nhưng không ngờ là loại người này."

Khóe miệng Quý Chu Chu giật giật, lười so đo với đám ngu ngốc này, quay đầu lại muốn đi ra ngoài, kết quả bị phó đạo diễn chặn đường: "Chu Chu à..."

"Đừng, chúng ta không thân, gọi tên đầy đủ của tôi là được." Quý Chu Chu cười như không cười.

Phó đạo diễn bị cô nhìn đến trong lòng hoảng hốt, đồng thời lại có một cảm giác bực bội khi bị coi thường, nên mở miệng nói chuyện lần nữa cũng hơi khó nghe: "Vậy được! Quý Chu Chu, tôi cứ việc nói thẳng nhé. Bông tai kim cương của Doanh Doanh bị mất, có người nói thấy cô lấy, cô giao bông tai ra đây, tôi sẽ không tính toán với cô."

"Ai thấy?" Quý Chu Chu lười biếng hỏi.

Phó đạo diễn lập tức nhìn về phía Tiền Toa, Quý Chu Chu cũng nhìn qua theo, Tiền Toa ở dưới ánh mắt cô chột dạ cúi đầu xuống. Trong lòng Quý Chu Chu hừ lạnh một tiếng, không ngờ hiếm khi mình làm chuyện tốt, ngược lại trở thành phiền phức cho mình.

"Anh tận mắt nhìn thấy tôi ăn cắp bông tai?" Quý Chu Chu tức giận đến bật cười.

Tiền Toa hơi áy náy, nhưng nghĩ đến Trần Doanh hứa cho mình chỗ tốt, nên cắn chặt răng mở miệng: "Tôi nhìn thấy, lúc tôi đưa kem cây cho cô, thì thấy cô cầm thứ gì trên bàn của cô Trần đi, chắc chính là đôi bông tai đó. Cô giao ra đi, cô Trần nhất định không trách cô."

"Đúng vậy Quý tiểu thư, cô trả đồ cho tôi, chuyện này tôi sẽ không truy cứu. Nếu cô vẫn không thừa nhận, thì có thể tôi không dễ nói chuyện." Trần Doanh vẫn luôn không nói gì, cuối cùng lên tiếng.

Quý Chu Chu trợn trắng mắt: "Tôi không ăn cắp."

Phó đạo diễn càng ngày càng chán ghét cô: "Đừng ngụy biện nữa, mau trả bông tai lại cho người ta, tay chân không sạch sẽ, chắc chắn ba mẹ cô không dạy dỗ cô?"

Trong nháy mắt, sắc mặt Quý Chu Chu lạnh xuống: "Ông lặp lại lần nữa."

Phó đạo diễn khiếp sợ phút chốc, nhưng vẫn ngẩng đầu lên: "Tay chân cô như vậy..."

Bốp!

Cả phòng yên tĩnh, Quý Chu Chu ghét bỏ lấy tay chùi chùi lên quần áo bên cạnh: "Một tay dầu. Phó đạo diễn, miệng ông thúi còn chưa nói, sao mặt còn bẩn như vậy?"

"Quý Chu Chu! Cô làm gì đó!" Phó đạo diễn tức giận đến nhảy dựng lên muốn liều mạng với cô, nhưng bị Tiền Toa hốt hoảng ngăn lại.

Quý Chu Chu liếc anh ta một cái, lại nhìn về phía Trần Doanh, sau hồi lâu khẽ cười một tiếng: "Tôi biết, mặc kệ tôi nói cái gì, cuối cùng các người vẫn sẽ lấy cớ hãm hại tôi, còn không phải là cảm thấy tôi nghe được lời gì không nên nghe, cho nên muốn ép tôi đi sao? Đáng tiếc cô thật sự không làm được."

Quý Chu Chu vừa nói vừa móc di động ra gọi cho Diệp Khuynh. Trần Doanh thấy cô gọi điện thoại, cười lạnh một tiếng: "Cho dù cô tìm Diệp đạo tới cũng vô dụng, nhiều người có thể chứng minh cô lấy bông tai như vậy, tôi coi Diệp đạo bảo vệ cô thế nào!"

Ở trong mắt Trần Doanh, Quý Chu Chu chính là người không an phận muốn lên chức, nhưng không an phận như thế, vẫn phải làm từ trợ lý biên kịch lên, có lẽ hậu đài cũng không mạnh lắm. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhiều người cùng nhau chứng minh cô ăn cắp đồ, nhất là Diệp Khuynh chán ghét những chuyện này, khẳng định sẽ đuổi cô đi.

Trong thời gian Quý Chu Chu gọi cho Diệp Khuynh, Trần Doanh liếc nhìn phó đạo diễn một cái, phó đạo diễn nghiến răng bình tĩnh lại. Nếu nói vừa rồi ông ta tới đây chỉ là vì dàn xếp ổn thỏa, vậy bây giờ chính là tư thế muốn đuổi Quý Chu Chu ra khỏi đoàn phim. Đến lúc đó ông ta lại liên lạc với các đồng nghiệp khác một chút, xem người phụ nữ này còn lăn lộn trong giới giải trí thế nào.

Lúc Quý Chu Chu gọi điện, vừa vặn quay xong một cảnh nghỉ ngơi, Diệp Khuynh nhận điện thoại nghe được lời cô nói, lập tức đau đầu, từ trên ghế nhảy dựng lên đi về phía phòng hóa trang. Vốn dĩ có người muốn đi cùng, bị anh ta mắng hai câu thì quay trở lại, trong lúc nhất thời người của phim trường càng thêm tò mò.

Diệp Khuynh vọt tới phòng hóa trang một cước đá văng cửa, Trần Doanh lập tức chạy tới muốn nói, nhưng Diệp Khuynh cười lạnh một tiếng kéo Quý Chu Chu ra phía sau che chở: "Chính là đám người này vu hãm(*) cô ăn cắp đồ?"

(*) Vu hãm: vu khống – hãm hại.

Mọi người thấy anh ta che chở Quý Chu Chu như vậy, trong lòng tức khắc lộp bộp một chút, đặc biệt là phó đạo diễn càng thêm hoảng loạn, vội mở miệng trước Quý Chu Chu một bước: "Đạo diễn, chúng tôi không có vu hãm cô ấy, quả thật cô ấy ăn cắp bông tai kim cương của Doanh Doanh, có người tận mắt nhìn thấy..."

"Cái rắm! Chiếc áo thun trắng trên người cô ấy còn đắt hơn kim cương, bị bệnh mới ăn cắp đồ! Bớt ở đây nói hươu nói vượn với lão tử." Sắc mặt Diệp Khuynh khó coi, Cố Quyện Thư mới đưa người đến đây mấy ngày, đám người này đã muốn làm khó dễ cô rồi.

Biểu cảm của Trần Doanh không tốt lắm: "Diệp đạo, tôi hiểu ngài thiên vị, nhưng cũng không đến mức thiên vị cô ấy như vậy chứ! Bây giờ nhân chứng ở đây, tôi còn có thể vu hãm cô ấy sao? Hơn nữa, một chiếc áo thun của cô ấy sao đắt hơn bông tai của tôi?"

Trong lòng Quý Chu Chu "Chậc" một tiếng, để ý người phụ này chút, thật đúng là ngây thơ.

"Có phải cô vu hãm cô ấy hay không, tự trong lòng mình hiểu rõ. Chuyện này dừng ở đây, nếu để tôi thấy các người kiếm chuyện với cô ấy nữa, thì lập tức cút cho tôi!" Diệp Khuynh bực bội.

"Anh!"

"Anh cái gì mà anh. Tôi nói cho cô biết, Trần Doanh, phim này đều là nhà Quý Chu Chu đầu tư, cô cho rằng cô ấy nhìn trúng chút đồ vật kia của cô? Nếu như dám gây rắc rối cho tôi nữa, thì nhân lúc còn sớm cút đi!" Diệp Khuynh lạnh mặt nhìn về phía Trần Doanh.

Bộ phim này là Cố Quyện đầu tư, vậy Quý Chu Chu là... Trần Doanh không ngờ lai lịch Quý Chu Chu lớn như vậy, tâm nhất thời lạnh một nửa, nhưng làm trò trước mặt nhiều người thế này, cũng không lau mặt mũi xin lỗi, chỉ có thể quay mặt đi không nói gì. Những người khác nghe thấy lai lịch của Quý Chu Chu, càng bị dọa chết khiếp, bọn họ không có hậu đài như Trần Doanh, vì vậy phải bị chỉnh sửa.

Diệp Khuynh hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn về phía Quý Chu Chu, giọng nói lập tức nhỏ xuống: "Chu Chu à! Cô xem chuyện này, nếu không thì bỏ qua nhé, tạm thời đổi diễn viên, cũng chưa chắc dễ tìm được nhân vật."

Quý Chu Chu cũng hiểu, cô kêu Diệp Khuynh tới chỉ là bởi vì không muốn dây dưa với những người này. Diễn viên đều đã ký hợp đồng, sao có thể nói đổi thì đổi, cô cũng không có ý làm Diệp Khuynh khó xử, nhưng...

"Vừa rồi ông ta nói tôi không có ba mẹ dạy dỗ, không có giáo dục." Quý Chu Chu chỉ về phía phó đạo diễn.

"Cái rắm!" Diệp Khuynh biết Quý Chu Chu là một cô nhi, vốn dĩ hỏa khí hơi lắng xuống trong nháy mắt lại bốc lên, nhìn về phía phó đạo diễn chửi: "Cút! Sau này phim của tôi ông đừng tới, lão tử không muốn nhìn thấy ông!"

Mặt phó đạo diễn trắng bệch, giới giải trí này luôn lớn như thế, nếu ông ta bị Diệp Khuynh vĩnh viễn không tuyển dụng, vậy sau này cũng đừng mong tìm việc nữa.

"Đừng nhiều lời, bây giờ thu dọn đồ đạc chạy lấy người, tôi coi như tự anh tạm thời có việc nên từ chức, nếu chậm trễ nữa..." Diệp Khuynh chưa nói hết lời nói có sự uy hiếp vô hạn.

Phó đạo diễn sợ anh ta làm chuyện tuyệt tình, vội gật đầu muốn rời khỏi, lúc đi tới cửa thì bị Diệp Khuynh gọi lại: "Còn chưa xin lỗi đó."

Phó đạo diễn sửng sốt một chút, vội khom lưng với Quý Chu Chu: "Thật xin lỗi, Quý tiểu thư. Tôi sai rồi, sau này tôi nhất định giữ miệng sạch sẽ."

Quý Chu Chu coi ông ta là không khí, phó đạo diễn lộ vẻ mặt lúng túng, nhưng cũng không dám kiêu ngạo nữa, cúi đầu vội vả rời đi. Trong phòng bớt một người nhưng bầu không khí lại không thấy nhẹ nhàng. Ánh mắt Diệp Khuynh dừng ở trên người Tiền Toa: "Trợ lý Lục Ngữ Thần?"

"Quý tiểu thư, là tôi không hiểu chuyện, tôi tin lời người khác, cô có thể tha thứ cho tôi không, lần sau tôi không dám nữa." Tiền Toa thấy tình cảnh này chẳng lẽ còn không rõ, tâm Diệp Khuynh đều lệch đến Đại Tây Dương rồi, cho dù anh ta vu khống Quý Chu Chu ăn cắp đồ thì Diệp Khuynh cũng sẽ không tin, còn không bằng cầu xin Quý Chu Chu, để cô tha cho mình lần này.

"Vừa rồi phó đạo muốn động tay với tôi, nhờ có anh ngăn lại, chuyện này tôi phải cảm ơn anh." Quý Chu Chu chậm rãi mở miệng.