Đường Cẩm ám chỉ rõ ràng như vậy, nếu Lục Trầm không hiểu thì chẳng khác nào tên ngốc.

Anh bất chợt xoay người lại rồi bình tĩnh nhìn Đường Cẩm, sau khi xác định cô không nói đùa, anh liền đè cô ở dưới người mình.Đường Cẩm ôm lấy cổ anh, cơ thể của cô khẽ run trong chiếc chăn bông, mồ hôi làm ướt tóc con bên má.Bây giờ Đường Cẩm giống như một con thuyền nhỏ bất lực, để mặc bản thân dập dềnh theo cơn sóng.Đường Cẩm mơ màng vùi vào lồng ngực của Lục Trầm ngủ, thế giới rộng lớn ở phía sau bao phủ cô kín mít.Đường Cẩm tỉnh lại lúc trời đã bừng sáng.

Hiện tại giọng của cô vừa khô vừa rát, hốc mắt cũng đỏ rực, còn Lục Trầm đã không còn ở trong phòng.Cô thong thả ngồi dậy, tìm quần áo sạch sẽ mặc vào để che khuất mấy quả dâu trên cổ.

Vì tối hôm qua không có ánh sáng nên cô rất bạo gạn, lúc này là ban ngày ban mặt nên cô hơi ngượng.Đường Cẩm duỗi eo rồi ra cửa, không khí bên ngoài còn chứa sương sớm, khung cảnh xung quanh vẫn còn mông lung.Lục Trầm đang thu thập củi đốt, anh tranh thủ làm chút việc vặt thừa dịp thời gian còn sớm, cơm nước xong thì vừa lúc bắt đầu đi làm việc.Từng bó củi gỗ được đặt ngay ngắn ở góc tường, bên cạnh là đất phần trăm, có khoai tây, rau xanh và cải trắng được trồng trên đó, một ít dây leo quấn quanh rào tre của sân.Cảnh sắc của nông thôn vào sáng sớm quá đỗi xinh đẹp.Nghe được tiếng bước chân ở đằng sau, Lục Trầm lập tức đứng dậy.


Vợ chồng trên danh nghĩa và vợ chồng chân chính hoàn toàn khác nhau, tuy hiện tại Lục Trầm vẫn chưa hiểu rõ Đường Cẩm nhưng khoảng cách của hai người đã được rút ngắn.

Anh hỏi: “Em đói bụng chưa? Anh nấu bữa sáng rồi.”Đường Cẩm mím môi cười: “Tốt quá, vậy anh ăn chưa?”“Còn chưa.” Sáng sớm Lục Trầm vội vàng trả bàn ghế mượn lại, bận bận rộn rộn nên chưa kịp ăn cơm.

Tất nhiên là hiện tại đã có vợ, anh cảm thấy mình nên chờ Đường Cẩm thức dậy.Đường Cẩm tiến lên nắm tay anh, tiếp xúc tứ chi có lợi cho việc gia tăng tình cảm: “Chúng ta cùng đi ăn thôi, em đi rửa mặt, anh bới cơm giúp em.”Lục Trầm nắm bàn tay nhỏ nhắn của Đường Cẩm.

Nếu cô bằng lòng thử tiến tới, vậy anh cũng nên đáp lại, học cách làm một người chồng tốt.Bàn nhỏ được đặt ở nhà chính, trên bàn có hai bát cháo, bánh ngô ngày hôm qua còn dư lại và một đĩa rau xanh xào.Đường Cẩm nếm thử, cũng không tệ lắm, chỉ có điều hơi thiếu dầu muối.Cô vừa hưởng thụ ấm áp sáng sớm vừa cố nhớ lại, hình như dạo này đội sản xuất rất bận thì phải: “Hôm nay phải trồng lúa mì vụ xuân phải không anh? Chúng ta trồng ở mảnh đất nào thế?”Nghĩ đến chuyện tối hôm qua Đường Cẩm khóc lóc dưới thân mình, tai của Lục Trầm liền đỏ lên: “Cơ thể em không thoải mái, để một mình anh đi được rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”Có lẽ bởi vì ngại, anh lập tức uống nốt bát cháo rồi buông bát đũa đi ra ngoài.Đường Cẩm nhận ra Lục Trầm có ý gì, cô chưa kịp mở lời thì chỉ thấy bóng dáng cao lớn, cô cảm thấy hơi buồn cười nhưng trong lòng lại rất ngọt.Lục Trầm quan tâm đến cô, cô cũng rất mệt, vậy tạm thời không vội kiếm điểm công.Đường Cẩm trở về tiếp tục ngủ.

Khi tỉnh lại, cô lấy bộ đồ cũ đặt vào ngăn tủ rồi mang đồ bẩn đi giặt.Thấy trời sắp đến giữa trưa, Đường Cẩm định nấu cơm.

Không gian phòng bếp không lớn, bếp được xếp từ các cục đá, trước mặt cô là đống củi khô, hai cái lu ở trong góc, ba cái bình nhỏ, phía trên là tủ bát bằng gỗ.

Tuy Lục Trầm cần cù nhưng chưa đủ cẩn thận, đồ vật vẫn còn trông lung tung rối loạn.Đường Cẩm sắp xếp đồ vật lại một lần.


Sau đó cô nhìn lu nước đựng lượng thực, bên trong có mấy túi bột mì, ngô và ngũ cốc thô.

Đường Cẩm lấy một nắm gạo cho vào nồi, nghĩ đến làm nông cần nhiều sức lực, cô lại thêm chút gạo và khoai lang đỏ, hẳn là có thể ăn no.Hôm qua còn thừa hai miếng thịt, Đường Cẩm định làm ớt xào thịt, trứng gà chiên, còn có một bát canh cải trắng.Mọi nguyên liệu nấu ăn đều đã được chuẩn bị đầy đủ, cô mới phát hiện ra vấn đề nan giải, đó là muốn nhóm lửa ở nông thôn thì phải dùng que diêm, dùng ngọn lửa nhỏ làm cháy cành khô.

Đường Cẩm chưa bao giờ dùng cách này, vậy nên phòng bếp khói bay mịt mù làm cô sặc đến ho khan.

Cho đến khi dùng hết mười mấy que diêm, cô mới nhóm xong bếp lửa.Đường Cẩm cảm thấy quá khó, nhưng khi mùi thức ăn bay ra, cô liền nhịn không được mà hít mũi.

Món ăn được nấu bằng bếp củi có sức quyến rũ lạ kỳ, hương vị ngon hơn những món được nấu từ bếp điện nhiều, chỉ cần ngửi là đã muốn ăn.Đường Cẩm ăn thử chút cơm, mềm dai, hạt gạo không bị nát, phía dưới còn có cơm cháy, ăn quá ngon.Cô đặt đồ ăn đã nấu xong qua một bên để nguội.


Hơn nửa tiếng sau, Lục Trầm đã tan làm, tóc anh ướt đẫm, dấu vết mồ hôi chảy vẫn còn trên mặt, lưng áo bị ướt nhẹp.Lục Trầm vừa vác cuốc vừa đi.

Đi về, anh thấy làn khói lượn lờ ra khỏi nóc nhà từ đằng xa, gương mặt của anh trở nên dịu dàng, bước chân cũng trở nên nhanh hơn vì chờ mong.Từ khi mẹ mất, Lục Trầm không còn được ăn bữa cơm nóng hổi nào lúc mới về nhà nữa.Cảm thấy trên người có mồ hôi, Lục Trầm rửa sạch bùn đất trên tay rồi mới đến bên cạnh bàn.

Anh hít mùi hương của đồ ăn một cái thật sâu, sau đó đổi vị trí của các món ăn, để trứng gà chiên lên trước mặt Đường Cẩm.Đường Cẩm không muốn ăn một mình, cô gắp một đũa cho Lục Trầm: “Anh còn phải xuống đất làm việc nữa, đừng có chỉ ăn cơm thôi.”Lục Trầm khẽ cười, rõ ràng hai người chỉ vừa mới kết hôn nhưng ở chung rất thoải mái, đây chính là điều anh thầm mong.Thức ăn đã ngon rồi, hai người cùng ăn càng ngon hơn nữa, Đường Cẩm và Lục Trầm đều ăn đến no căng..