Đường Cẩm không có hứng thú ở lại để nghe Trần Nguyệt Thanh khóc lóc.

Mọi chuyện đã được giải quyết, cô liền đi ra bên ngoài trạm y tế.

Thấy sắc trời dần ảm đạm, cô liền bước đi nhanh hơn, mới đó mà đã trễ đến vậy.Đại đội còn chưa có điện, từng nhà không thắp nến thì cũng chỉ có đốt đèn dầu.

Lục Trầm vội vàng làm việc, có lẽ là sẽ về trễ.

Bây giờ còn chưa nấu cơm, nếu như cô về chậm một chút nữa thì cũng chỉ có thể đốt đèn dầu vào bếp, quá bất tiện.Đường Cẩm bắt đầu tăng tốc, nhưng khi cô về đến nhà thì thấy khói đã bốc lên.

Thông qua cửa phòng bếp được làm bằng tre, có ánh lửa màu cam nhảy lên, có thể thấy một bóng người đang bận rộn ở bên trong.Lúc Đường Cẩm đi vào, cô thấy Lục Trầm đang xoa bột mì.


Có một nồi to đang bốc hơi, nước canh quay cuồng, bên cạnh có một bát bột và rau xanh, hẳn là anh định nấu bánh canh rau.Lục Trầm ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Về rồi? Sao về trễ vậy?”Vốn dĩ tâm trạng của Đường Cẩm đang không tốt, nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt ôn hòa của chồng, cảm xúc của cô liền dịu lại.

Cô thêm củi vào bếp lò, sau đó dứt khoát lấy bát đũa: “Đợi lát nữa em kể cho nghe.”Đường Cẩm cầm bát đũa đi đến bên bàn nhỏ, rồi đặt cây bạch lạp to bằng ngón tay cái lên bàn.

Trông có vẻ đơn sơ, nhưng nghe tiếng côn trùng kêu ở bên ngoài làm người ta có cảm giác yên bình đến lạ.Uống một hớp nước lèo thanh đạm xong, Đường Cẩm kể lại những chuyện xảy ra vào hôm nay.

Mấy chuyện dù to hay nhỏ đều sẽ được lan truyền khắp đại đội, với lại quan hệ của cô và Trần Nguyệt Thanh cũng không tốt, có nhiều người cảm thấy cô và cô ta là tình địch, cho nên cô sợ Lục Trầm nghĩ nhiều.Lục Trầm nhíu mày, anh chỉ bất mãn thái độ của Trần Nguyệt Thanh chứ chưa nhớ ra cô ta là ai.

Sau khi suy nghĩ một lúc mới biết, nhưng anh cũng không nhắc đến Lâm Tử Tu, bởi vì có nhắc cũng không có ý nghĩa gì.Nếu không phải Đường Cẩm nhanh trí nhớ lại chi tiết lúc đó, thì dưới tình huống không ai làm chứng, cô thật đúng là hết đường chối cãi.Tuy rằng rước lấy phiền phức, nhưng lại không tiện truy cứu chuyện này, chỉ có thể bảo Đường Cẩm sau này cách xa đối phương một chút.Lục Trầm chợt lấy một bọc nhỏ bằng lá, bên trong có những quả mâm xôi dại màu đỏ cam nho nhỏ.

Anh thấy những quả này lúc rửa tay, tiện thể hái về để làm đồ ăn vặt.Đôi mắt của Đường Cẩm sáng ngời, loại trái cây này mọc khắp sườn núi ở đây, nhưng ở nơi của cô thì chúng không thể phát triển, nên cô hoàn toàn không thể nếm thử hương vị của trái cây dại, chỉ có thể xem ảnh và các tư liệu trên mạng.Ăn tối xong, Đường Cẩm mang mâm xôi dại đi rửa sạch sẽ.

Những quả mọng đỏ dính bọt nước, trông rất tươi ngon.

Cô tò mò cầm một viên lên nếm thử, nước quả chua ngọt tràn ra khoang miệng, làm cô thích ý nheo mắt.

Hương vị không tồi, nhưng quả quá nhỏ nên ăn không đã ghiền.Đường Cẩm lại lấy một quả bỏ vào trong miệng của Lục Trầm.

Ăn xong, cô lại múc hai thùng nước ấm thật lớn, định tắm rửa một cái.

Thời đại này muốn tắm nước nóng cũng không dễ, phải nấu nước, rồi dốc hết sức bình sinh khiêng vào phòng tắm.Sau khi lấy quần áo sạch, Đường Cẩm chợt dừng bước chân rồi quay đầu nhìn cơ thể cao lớn của Lục Trầm.

Cô hơi nhếch môi, ánh mắt long lanh, trông có vẻ ái muội dưới ánh sáng lờ mờ: “Cùng tắm không anh?”Nghe được lời mời trắng ra như vậy, Lục Trầm giật mình vì kinh ngạc, một bên tai của anh chợt đỏ lên, sự hoảng loạn ngập tràn trong mắt.


Thấy ánh mắt ra hiệu ngầm của Đường Cẩm, anh bỗng thấy lòng mình ngứa ngáy như bị lông chim cào nhẹ.Lục Trầm cảm thấy vợ mình nói chuyện không hàm súc chút nào.Nhưng không thể phủ nhận là hiện tại tim anh đập rất nhanh.

Không chịu được cám dỗ, anh hơi gật đầu.

Dưới ánh đèn, dường như có hoa lê trắng đang nở rộ từng cánh.Vụ cày bừa xuân quá quan trọng, thời gian cực kỳ eo hẹp, sắc trời vừa hừng sáng thì mọi người đã rời khỏi giường.

Đường Cẩm nhanh nhẹn rửa mặt, rồi buộc mái tóc dài ra sau đầu.

Hôm nay cô muốn thử làm việc nhà nông, cô đã chuẩn bị chịu khổ rồi, dù sao thì cô cũng cần phải làm quen.

May mắn trong đầu cô có ký ức làm việc của nguyên chủ, không đến mức không biết làm gì.Cháo bã ngô trong nồi đang sôi, đương nhiên bã ngô chiếm phần lớn, rất cứng, cần phải hầm trước rồi mới có thể nấu cháo được.

Cũng nhờ Lục Trầm làm việc chăm chỉ, nên cuối năm nhận được lương thực đủ ăn.

Nếu đổi thành gia đình nhiều người khác, có lẽ sáng sớm bọn họ chỉ có thể ăn cháo rau dại trộn khoai lang đỏ.Đường Cẩm rót nước vào bình, sau đó đi theo Lục Trầm đến cửa kho hàng của thôn lấy dụng cụ làm nông và hạt giống lúa mì.


Bọn họ được phân cho một mảnh đất, vị trí của mảnh đất này không tệ lắm, bên cạnh có một cây bách xanh cao lớn.

Nếu mặt trời lên, bọn họ có thể ngồi dưới tán cây nghỉ một lúc.

Cách đó không xa có hố nước cạn, cỏ dại mọc ở bên trong, vì là nước của khe suối nên rất mát.Lúc bọn họ đến đây thì nắng đã lên, đám sương mờ trong không khí đọng lại thành những giọt nước trên lá cây, giày đi ngang qua chưa đến một hồi liền trở nên ướt dầm dề.Trên các mảnh đất khác, đã có người bắt đầu làm việc.Lục Trầm đặt bình nước lên một tảng đá lớn, đặt túi hạt giống lúa mì ở bên chân rồi nói với Đường Cẩm: “Lát nữa theo sau anh rải hạt giống.”Nói rồi, anh cầm cuốc đào hố.

Động tác của Lục Trầm vừa nhanh vừa vững, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mấy cái hố nhỏ đã được đào ngay ngắn, sau đó chỉ cần ném hạt giống vào.Thấy Lục Trầm lợi hại như vậy, Đường Cẩm đang cầm cái cuốc cũng nóng lòng muốn thử.

Cô bỏ hạt giống vào, rồi lấy cuốc cào đất vào hố, công việc này khá nhẹ nhàng, Đường Cẩm nhanh chóng quen thuộc.Vì làm việc nghiêm túc nên tiến độ công việc khá nhanh, mảnh đất bị bỏ hoang mấy tháng dần được gieo đầy hạt lúa mì.

Đường Cẩm quan sát bóng dáng của Lục Trầm, sống lưng anh dày rộng, cơ bắp ở cánh tay hơi động, anh cứ liên tục làm việc giống như không biết mệt, thảo nào anh có thể lấy được số điểm công cao nhất..