Editor: Tiểu Tinh Thần

(*Múa rìu qua mắt thợ 'Bānménnòngfǔ' là một thành ngữ, có nguồn gốc bắt đầu từ "Lời tựa bài hát và bài thơ của Vương Thị Bá Trọng". Múa rìu qua mắt thợ có nghĩa là khoe khoang sự bản lĩnh kỹ năng của bạn trước mặt các chuyên gia. Thành ngữ này thường được sử dụng như một vị ngữ, phụ ngữ, trạng ngữ và tân ngữ trong câu; nó có ý nghĩa xúc phạm. )

Sáu người trong ống kính, vui vẻ vây quanh bàn ăn, vừa nói vừa cười mà ăn bữa ăn đầu tiên của chương trình.

Hà Sanh dẫn đầu nâng ly: "Mỗi một hành trình đều là trải nghiệm, rất may mắn khi được gặp gỡ mọi người trong cuộc sống này, chúc tất cả mọi người có thể tìm thấy ý nghĩa thật sự của cuộc sống trong cuộc đời, nâng ly chúc mừng!"

"Cụng ly!"

Lãnh Ngạn buông ly xuống, gắp một miếng gà cay vào miệng nhai, không nhịn được cười nói: "Gà nuôi thật sự rất hoang dã, tôi vừa mới ra sân sau bắt gà, vừa mới vào chuồng gà, trời ạ, cái mỏ gà nhọn kia, chân gà sắc bén kia, không một chút e ngại mà cùng nhau bay về phía tôi, tôi sợ hãi vội vàng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, ha ha ha, đoạn này nhất định phải cắt, ngàn vạn lần không thể cho lên sóng, quá mất mặt, tôi 'kinh doanh' hình tượng cao lãnh của nhiều năm như vậy sẽ biến mất hoàn toàn đó."


Tô Tầm ngồi bên cạnh anh cười vỗ anh một cái: "Vậy mà vừa rồi anh còn nói với em bắt gà rất vui, lừa em đổi với anh, anh Tu Minh so với anh thành thật hơn nhiều. "Cô quay đầu nhìn Trì Tu Minh "Ai, anh Tu Minh, anh đang nghĩ cái gì vậy."

Trì Tu Minh tỉnh táo lại, vội vàng nói thêm vào: "Tôi cũng sợ mình bị mất hình tượng."

Lãnh Ngạn nói: "Quá trình bắt gà thật sự rất thú vị, chỉ là kết quả không được tốt lắm, tôi và Trì Tu Minh bắt cả nửa ngày cũng không bắt được, còn bị vây cả người phân gà, hồi lâu sau đầu bếp Kỷ đợi nửa ngày mà không có miếng thịt nào vào nồi, nên tôi trực tiếp cầm chổi lớn nhào vào con gà."

Kỷ Tịch cũng cười nói: "Tôi không có cần gấp, tôi ngồi đợi một hồi lâu, rồi tôi đến sau vườn nhìn, đây đâu phải là người bắt gà, rõ ràng là mấy con gà đuổi theo hai người chạy tán loạn."


Lời nói của cậu rất có cảm giác hài hước, mọi người đều cười to ầm ầm.

Lê Thấm ôm bụng cười nói với Kỷ Tịch: "Tiểu Kỷ, em như vậy là sẽ không có cách nào an tâm lăn lộn trong giới giải trí đâu, vốn đẹp trai, nấu cơm ngon như vậy, lại có năng lực như vậy, vậy là sẽ bị mấy cô gái nhỏ ngày ngày thương nhớ cho coi."

Tô Tầm đang nhìn Kỉ Tịch ngây ngốc vui vẻ, nghe vậy vội vàng chuyển tầm mắt, duỗi đũa gắp chút mì trộn tương, ra vẻ bình tĩnh ăn từng miếng nhỏ.

Kỷ Tịch một giây được giáo viên nhân dân khen nức mũi, trêu ghẹo ống kính nói: "Các cô gái nhỏ sẽ không ngốc như vậy đâu, các cô ấy đều cố gắng làm cho mình trở nên ưu tú hơn, chờ người ưu tú hơn nhớ thương."

Bây giờ rất nhiều ngôi sao coi người hâm mộ là phụ kiện trên con đường nổi tiếng của họ, nhưng rất ít người có thể đứng ở góc độ fan nữ hoặc phụ nữ để suy nghĩ. Những lời tôn trọng phụ nữ này khiến Tô Tầm và Lê Thấm đều thoải mái và vui trong lòng.


Lê Thấm thầm nghĩ, người có thể tham gia chương trình này quả thật cũng không đơn giản, cậu bé này tuy rằng hiện tại không có danh tiếng gì, nhưng không thể xem thường.

Chỉ dựa vào tiêu chuẩn nói chuyện làm việc và EQ này, duyên với khán giả là chuyện thỏa đáng không thành vấn đề, điều khó có được chính là một vẻ ngoài bắt mắt, như vậy thì sẽ lăn lộn một cách dễ dàng không thành vấn đề. Nếu có thể chịu khổ nguyện ý mài giũa kỹ năng diễn xuất, lại có hậu trường vững chắc, chỉ cần một khoảng thời gian thì tuyệt đối sẽ là trụ cột của giới giải trí.

Sáu người đều mang tâm tư, một bàn thức ăn được ăn sạch sẽ.

Kỷ Tịch thấy tất cả mọi người bỏ đũa, vội vàng đứng dậy rót trà vào ly rỗng cho mỗi người, ngoại trừ Lãnh Ngạn giúp cậu đưa chén, mấy người khác đều chấp nhận những chuyện vặt vãnh này để cậu làm, dù sao bất kể là từ tuổi tác hay là từ danh tiếng mà xem, hiện tại đều là thứ Kỷ Tịch không thể đánh nhất.
Hà Sanh bưng chén lên uống một hớp trà, sờ bụng có hơi phì nhàn nhã nói: "Đã lâu rồi không được ăn thoải mái như vậy, dân chúng nói người lấy thức ăn làm trời*, quả thật là không sai. Thật ra ngẫm lại, con người sống cả đời, tiền kiếm không hết, danh tiếng cũng không có kết thúc, mỗi ngày mình đuổi theo họ đuổi rồi còn phải luồn cúi toan tính thì có tính là gì, uống trà nấu cơm câu cá, đây mới là cuộc sống!"

(*dân dĩ thực vi thiên (pinyin: mín yǐ shí wéi tiān) là một thành ngữ bắt nguồn từ câu chuyện lịch sử, thành ngữ liên quan đến điển cố bắt nguồn từ Tây Hán Tư Mã Thiên "Sử ký Ấp Sinh Lục Gia Liệt truyện".

Ý nghĩa ban đầu của "dân lấy thực phẩm làm trời" nền tảng của sự sống còn là thực phẩm, mô tả tầm quan trọng của thực phẩm trong dân gian, trong câu có thể đóng vai trò là ngôn ngữ khách, định ngữ, cũng là "dân lấy thực phẩm làm gốc".)
Lê Thấm cười nói: "Cái thân nửa lão già này của anh đừng có dạy hư thanh niên, công danh thành tựu của anh ngược lại đem đi dỗ dành trẻ em để hưởng thụ đi." Nói xong cô nhìn về phía bốn người trẻ tuổi, "Các người nghĩ xem đúng không?"

Tô Tầm tùy tiện nói: "Sanh ca là một bát canh gà độc, em còn phải cố gắng chạy show để trả nợ nhà nè."

Lãnh Ngạn trong nhà có mỏ quặng, cười ha ha nói: "Lão già nhà tôi cũng nói như vậy, nhưng ông ấy đối với tôi rất nghiêm khắc."

Trì Tu Minh buông ly xuống nhìn ống kính nói: "Tôi cảm thấy Sanh ca và Thấm tỷ đều nói không sai." Về phần không sai như thế nào, cậu ta đối diện với ống kính nửa ngày, cũng không nói nguyên nhân.

Kỷ Tịch nhanh chóng thu dọn bát đũa, phát biểu tổng kết: "Trạng thái cuộc sống theo mỗi giai đoạn có thể sẽ không giống nhau, nhưng chỉ cần có thể hòa giải với nội tâm của mình, sẽ không dễ dàng bị bên ngoài quấy nhiễu, mỗi ngày đều sẽ là trạng thái thoải mái. Mọi người nói chuyện trước nha, tôi sẽ đi rửa bát."
Hà Sanh nhìn bóng dáng Kỷ Tịch bưng một đống bát đũa đi vào phòng bếp, dừng một chút, nói với mấy người còn lại: "Ánh mặt trời ấm áp này phơi nắng sẽ rất thoải mái, tôi muốn đi ra bên ngoài câu cá một lát, có người nào đi cùng không?"

Lãnh Ngạn giơ tay lên: "Tôi đi!"

Lê Thấm nói: "Buổi sáng tôi và Tô Tầm hái chút mận và sơn trà, đợi lát nữa chúng tôi đi dạo chợ gần đây, để xem xem có thể đổi chút gì về được không."

Trì Tu Minh suy nghĩ một chút nói: "Tôi cũng không đi."

Hà Sanh nói: "Được rồi, cậu cùng Tiểu Kỷ ở lại trông nhà. "

Kỷ Tịch cầm chén bát đĩa của sáu người đi vào phòng bếp, đi đến bên cạnh ao nước, phát hiện bên trong đã chất đống rất nhiều nồi và chậu dầu mỡ, dù sao cũng đã nhận tiền thù lao mấy trăm vạn của tổ tiết mục, nấu cơm rửa chén hoặc là công việc nặng nhọc cũng đều là công việc nên làm.
Cậu theo bản năng cảm thấy chỉ có đủ chất tẩy rửa mới có thể triệt để tiêu diệt những thứ dầu mỡ này, vắt gần nửa chén nước rửa chén vào trong chén, lại mở vòi nước điều chỉnh nhiệt độ nước, làm tốt công tác chuẩn bị, lúc này cậu mới cười chào hỏi camera phía trên hồ bơi.

Vừa cầm lấy một cái chén đặt dưới dòng nước chảy, liền nghe thấy điện thoại di động run run một tiếng, là âm thanh báo tin nhắn wechat, cậu nhìn bong bóng dính đầy tay, quyết định rửa chén xong, rửa sạch tay rồi mới xem.

Tiếng nước ào ào lại khiến suy nghĩ của cậu không tự chủ được bay xa. Buổi sáng sau khi Cố Tử An trả lời tin nhắn của cậu, cậu cũng không nhắn nữa, hiện tại là Cố Tử An gửi tới tin nhắn chất vấn đó à?

Nghĩ đến Cố Tử An, trong lòng cậu thở dài, cũng đều là làm việc cho người ta, nếu là ông chủ lạnh như băng Cố Tử An kia, tự mình nói vài câu mềm mại là có thể không cần rửa chén nữa rồi.
Tuy nhiên, nếu được chọn giữa làm nũng với bất kỳ khách mời nào trong chương trình hay chọn rửa chén, cậu cảm thấy mình sẽ không ngần ngại chọn rửa chén.

Vì không muốn rửa chén mà tùy tiện làm nũng với người khác, lão sư Kỷ cậu vẫn còn cần liêm sỉ đó!

"Kỷ Tịch, muốn tôi hỗ trợ không?" Âm thanh Trì Tu Minh ở phía sau vang lên.

Kỷ Tịch nhìn đôi đũa cuối cùng còn sót lại trong ao nước, quay đầu mỉm cười với Trì Tu Minh nói: "Minh ca, anh đi lên thu dọn hành lý trước đi, em sẽ làm xong ngay á mà."

Trì Tu Minh đi lên trước vài bước, ra vẻ giật mình nói: "A, cậu nhanh quá đi, tôi mới lau bàn xong, chén của cậu đã được rửa sạch, tôi còn muốn tới đây giúp cậu để xong nhanh một chút."

Kỷ Tịch tiếp tục diễn với cậu ta: "Không có việc gì Minh ca, buổi tối anh muốn ăn cái gì, anh đợi lát nữa rồi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn buổi tối."
Trì Tu Minh xoay người đi ra ngoài: "Tôi không kén ăn, đồ ăn cậu làm đều ngon, vậy đầu tiên tôi đến vườn xem có cần làm gì không."

Tự tạo một cảnh có sự tồn tại của mình trước ống kính, Trì Tu Minh đi đến chỗ không có giám sát trong sân gọi điện thoại cho người đại diện trước kia của cậu ta.



"Kỷ Tịch."

Kỷ Tịch ngồi trong vọng lâu trong sân, đang lột đậu, nghe thấy thanh âm nhìn về phía cửa sân: "Xin chào, cô tìm tôi sao?"

Đứng ở cửa có một nữ sinh chừng hai mươi tuổi, đang vẫy tay với cậu: "Kỷ Tịch ca, em không tiện đi vào, anh có thể giúp em chuyển quà một chút được không?"

Kỉ Tịch đặt đậu tương xuống, vỗ vỗ tay, cầm lấy điện thoại di động nhấn nhấn vài cái rồi bỏ vào trong túi, đứng dậy đi về phía cửa, đứng cách cô một bước, mỉm cười hỏi cô: "Được, quà tặng chuyển cho ai?"
Nữ sinh lập tức trở nên ngượng ngùng: "Cho Ngạn Ngạn."

Kỷ Tịch xoay người: "Lãnh Ngạn ở đây, tôi giúp cô gọi anh ấy ra."

"Không cần, nếu bị nhân viên công tác nhìn thấy sẽ phải đuổi tôi đi." Nữ sinh vội vàng xua tay nói: "Tôi là hội trưởng hội hậu viện địa phương Ngạn Ngạn, fan Ngạn biết Ngạn Ngạn ở đây ghi hình chương trình, gửi cho tôi rất nhiều thứ, nhờ tôi chuyển cho anh ấy, Ngạn Ngạn không muốn fan bỏ tiền ra, đây đều là những thứ mà Ngạn Phấn tự tay làm thủ công các loại." Nói xong cô ta đi hai bước tới góc cửa ngồi xổm xuống, mở khóa kéo túi xách ra, đem đồ bên trong mở ra cho Kỉ Tịch xem, "Tôi cũng không muốn tạo thành bất kỳ phiền toái gì cho anh ấy, anh nguyện ý giúp tôi chuyển một chút được không?"

Kỷ Tịch tiến lên hai bước, nữ sinh đứng lên đột nhiên ôm lấy cổ cậu, Kỷ Tịch vừa chuẩn bị đẩy cô ra, cô ta lại ngã mạnh về phía sau.
Nhìn đã thấy là không quá chuyên nghiệp.

Kỉ Tịch nhanh chóng ngồi xổm xuống, nắm chặt cánh tay cô: "Ảnh chụp cũng đã chụp qua, phim cũng diễn xong, có thể nói cho tôi biết Trì Tu Minh hứa với cô có điều tốt gì không?"

Nữ sinh nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, làm bộ lại muốn nhào lên người Kỷ Tịch: "Tôi nghe không hiểu anh nói cái gì, nhưng nếu anh tiếc nuối không muốn em đi, em không ngại ở lại với anh."

Kỷ Tịch đẩy cô ta một cái, đứng lên lạnh lùng nói: "Biến."

Hà Sanh và Lãnh Ngạn đi câu cá, Lê Thấm cùng Tô Tầm ở chợ còn chưa về. Vừa rồi Trì Tu Minh ở hậu viện trèo lên cây mận hái mận, không bao lâu đã nghe thấy nhân viên công tác nói Trì Tu Minh bị trẹo chân, người trong tổ đạo diễn sợ nhất là khách mời phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vội vàng như một tổ ong bay vào trong phòng xem Trì Tu Minh.
Kỉ Tịch vẫn còn hơi để ý, nhưng trùng hợp lại có người tìm tới cửa.

Cậu không để ý nữ sinh kia nữa, vừa đi vào trong viện vừa gọi điện thoại cho Tân Vũ: "Tân ca, giúp tôi chú ý động tác bên đoàn đội Trì Tu Minh một chút."

Tân Vũ không hỏi nhiều, dứt khoát nói: "Đã biết."

Kỉ Tịch không dừng bước, đi đến phòng khách biệt thự, nhìn thấy vây quanh Trì Tu Minh là một đống nhân viên công tác: "Minh ca, anh không sao chứ?"

Trì Tu Minh nhìn thấy Kỉ Tịch, biểu tình trên mặt ý vị không rõ: "Đã chườm lạnh kịp thời nên không có vấn đề gì, sẽ không làm chậm ghi hình chương trình."

Kỷ Tịch nhìn cậu ta cười nói: "Đó là tốt nhất. "

Nửa tiếng sau, Tân Vũ gọi điện thoại cho Kỷ Tịch: "Thầy Kỷ, thông tin bên kia đã bị đè xuống, nói tin nhắn và ghi chép chuyển tiền của người đại diện trước kia của Trì Tu Minh cùng mấy tài khoản tiếp thị đã bị chúng tôi nắm được, mọi người đều bị thu lại hết được."
Kỷ Tịch hạ thấp giọng hỏi: "Thông tin có nội dung gì?"

Tân Vũ dừng một chút thành thật nói: "Fan thao túng, làm giả ảnh chụp màn hình trò chuyện của cậu và đương sự WeChat YP, những bức ảnh vừa mới chụp được các góc độ ôm ấp, xé rách, thậm chí còn có hai tấm ảnh góc độ không rõ, chuẩn bị để cho nữ sinh kia lấy thân phận nạn nhân bị ức hiếp bội tình bạc nghĩa, lấy danh nghĩa người bị hại mà bóc phốt cậu, lợi ích là hứa hẹn nhân vật nữ số 2 trong một bộ phim truyền hình của Trì Tu Minh."

"Sau khi bọn họ chuẩn bị danh sách khách mời của chương trình tạp kỹ này, bên đó sẽ lập tức phát ra tin tức này với quy mô lớn. Đầu tiên là lợi dụng sự đồng cảm của người hâm mộ đối với nạn nhân nữ để chứng minh danh tiếng của cặn bã cậu, sau đó để cho tài khoản tiếp thị giúp bôi nhọ nhân phẩm của cậu. Làm như vậy không chỉ làm cho người sau lưng nâng đỡ cậu bất mãn, mà còn làm cho tổ tiết mục cậu đang ghi hình có hơi e dè, càng khiến cho cậu bị chương trình tạp kỹ này cùng tất cả fan của các khách mời khác tẩy chay. Có thể nói là tâm hiểm ác đến cực điểm."
Kỉ Tịch nghe vậy cười khẽ một tiếng, lần này Trì Tu Minh chỉ là để cho thanh danh của mình thối rữa không hot mà thôi, dù sao người chưa hot nên chưa uy hiếp được cậu. Nhưng so sánh với một xác hai mạng đối với nguyên chủ, đây lại tính là tâm hiểm ác cấp bậc học trò.

Cậu nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, cho dù thủ đoạn xã giao của giải trí Mộng An có lợi hại đến đâu, cũng không có khả năng trong vòng nửa giờ ngắn ngủi đã có thể có tất cả chứng cứ cùng với nguyên nhân hậu quả rõ ràng trong tay như vậy: "Tân ca, có phải anh đã sớm đề phòng Trì Tu Minh không? "

Tân Vũ ấp úng nói: "Thầy Kỷ, cậu nghỉ ngơi trước làm dịu lại sợ hãi đi, tôi còn có một số việc phải xử lý. À đúng rồi thầy Kỷ, chuyện xử lý Trì Tu Minh như thế nào, cậu có ý kiến gì không?"
Kỷ Tịch suy nghĩ một chút nói: "Tân ca, anh bận trước đi, em muốn gọi điện thoại cho Cố ca."

⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾ ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

-Á hí hí bóng chú Cố nhẹ nhàng vụt qua nơi đây.

-Có sai sót hay sai chính tả gì thì bình luận để ta sửa nha.

Cảm ơn vì đã ghé thăm cung (^=◕ᴥ◕=^).