- Vết thương của cô không sâu mấy, chỉ cần khử trùng một chút là ổn. À mà này, trong một tuần đừng để dính nước đấy


Y tá già cẩn thận chăm sóc vết thương của cô nàng xinh đẹp trước mặt


Người đẹp này nom yếu đuối mà cũng kiên cường thật. Chịu đau mà không rên hay ư hử một tiếng nào. Nếu là mấy cô gái nũng nịu khác chắc chắn là một trận khóc thét hay chửi mắng bà rồi


- Cảm ơn


Vu Tịnh Nhã nhìn bàn tay đã được băng lại nở nụ cười cảm ơn với bà rồi rời đi


Bà y tá già nhìn bóng cô gái xa lạ nương theo ngọn đèn lờ mờ phủ lên tường


Trông cô bé thật cô độc, dường như mệnh của nó sinh ra đã định sẵn không một ai ở bên vậy. Bà lão nhìn không nhịn được cảm giác đồng cảm


- Bà ơi về nhà thôi nào


Giọng nói trầm khàn của cậu thiếu niên vang lên đánh thức tâm tình của bà lão


- Cháu đến rồi đấy à, đợi bà một chút


Bà lão cẳt băng gạt đi, cười hiền hoà nhìn chàng trai trẻ


- Bà bị thương à? Sao lại mang băng gạt ra thế


- Không phải bà, là một cô gái trẻ. Rất xinh đẹp a


Bà lão vội xua tay, còn không quên kể ra người mà mình vừa gặp. Cậu trai bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, nhẹ giọng khiển trách


- Được rồi, mau về thôi. Bà rõ ràng là viện trưởng mà sao cứ thích chơi mấy trò y tá này thế


Cậu trai này lớn lên ngũ quan tuấn tú, sóng mũi cao dọc dừa, làn da hơi trắng khiến vẻ ngoài của cậu như một quý công tử bước ra từ trong tranh


Nếu ban nãy Vu Tịnh Nhã còn ở đây chắc chắn cô sẽ nhận ra người này là ai


Thế nhưng đáng tiếc cô lại không ở


[....]


Ngày mai là đầu tuần, Vu Tịnh Nhã chắc chắn sẽ phải lên lớp


Khi cô rời khỏi bệnh viện đã hơn hai giờ sáng, cô lập tức ghé ngang qua tiệm bánh bao rồi mới đi phi trường


Đợi đến lúc đặt chân xuống mảnh đất thành phố kia đã là bảy giờ sáng, vừa kịp thời gian vào lớp


Thế nhưng Vu Tịnh Nhã không chọn tới lớp học mà là gọi điện nhờ bạn điểm danh hộ, còn bản thân về phòng tắm rửa rồi đánh một giấc. Cô đã thức trắng cả một đêm rồi


Vì đề phòng cuộc gọi phá hư giấc ngủ nên cô trực tiếp tắt nguồn điện thoại


- Con heo lười nhà ngươi mau tỉnh lại


Hạ Điềm Điềm trèo lên giường hai tầng của cô dùng lực mà rống. Vu Tịnh Nhã lập tức tỉnh giấc, lườm liếc nhìn cô bạn


Hạ Điềm Điềm chu môi ra vẻ oan ức


- Này, tớ là sợ cậu đói a. Mau, tớ mua cơm hộp về cho cậu rồi, dậy rửa mặt rồi ăn đi


- Cảm ơn, quý cô sư tử rống


Vu Tịnh Nhã xoa xoa mái tóc của mình, cao giọng chọc ghẹo cô nàng. Hạ Điềm Điềm cũng vui vẻ đáp trả


- Cậu mới sư tử rống, cả nhà cậu mới sư tử rống


- Ý Tịnh Nhã, tay cậu làm sao thế kia


Vương Tĩnh Như kích động gào lên, nhìn bàn tay trắng nõn tinh tế đang quấn băng trắng  kia không nhịn được cảm giác đau lòng. Cô nàng này là trời sinh đau lòng cái đẹp


- À không sao, không sao. Tớ bất cẩn chút thôi, đừng lo lắng


- Tớ thấy giống bị ai đâm hơn


Tịnh Nhã cười hì hì lãng tránh, cô ngồi lên ghế dùng bữa do mấy cô nàng mang về


- Cậu có cần băng cá nhân không, tớ mua hộ nhé.... À, hình như tớ còn dư mấy cái, cậu cứ lấy dùng đi. Dù sao tớ cũng không cần


Mễ Thụy a lên một tiếng sau đó lao vào bàn học của mình lôi ra một vật


Vu Tịnh Nhã nhìn nó xong muốn phun hết thức ăn trong cổ họng ra


Bà cô nhỏ này hình như ngày xưa rớt môn văn thì phải. Đây rõ ràng là hai hộp băng keo cá nhân, một vài cái ở đâu ra thế?


Vu Tịnh Nhã nhìn ba người bạn cùng phòng quan tâm mình không nhịn được cảm ấm áp


Hóa ra trên đời này ngoài tình thân, còn có một tình cảm thiêng liêng đáng quý khác


Tên của nó là tình bạn...