Giấc ngủ của Abby ám ảnh vì những cơn mộng mị. Cô rên rỉ, đập liên hồi trên giường, cơ thể cô nóng bừng, cong lại muốn giải thoát. Chỉ là không phải cô đang mơ. Cô tỉnh giấc ba lần trong đêm, kích thích và ham muốn, bồng bềnh vô thức vì ham muốn, và cô sẵn sàng nhận lấy những nụ hôn say đắm của Nick, sự thống trị mạnh mẽ và thúc giục của anh. Những tia sáng mặt trời đầu tiên đang chiến lên chiếc giường rộng khi cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ sâu như cơ thể mong muốn, an toàn nằm trong vòng tay của chồng…

Cô chầm chậm mở mắt, tiếng la hét và tiếng cười của trẻ con vang lên bên tai cô. Cô ngáp dài và uể oải vươn vai, rồi sau đó chính sự mệt mỏi đó đưa cô quay lại thực tế và cô như bắn ra khỏi giường. Chỉ liếc nhanh cô đã biết Nick ra ngoài lâu rồi, và không quan tâm tới tình trạng khỏa thân của mình cô bước thẳng vào phòng Jonathan. Chiếc giường đã được thu dọn, không thấy đống vali đâu nữa, cô mở tủ quần áo và tất cả quần áo của cô ở đó. Có lẽ cô nên đoán ra. Martha chắc hẳn đã thu dọn, và những tiếng ồn theo cánh cửa ban công vào nhà là bằng chứng cho việc con trai cô đang ở đâu đó. Rên lên thất vọng, cô nhanh chóng tóm lấy cái quần lót bằng ren và cái quần màu kem, kết hợp viếc chiếc áo sơ mi màu kem, và nhanh chóng quay lại phòng ngủ chính. Liếc nhanh qua chiếc đồng hồ bên cạnh khiến mắt cô nhắm lại xấu hổ. Trời ạ! Gần trưa rồi. Mọi người sẽ nghĩ thế nào đây? Một người mẹ, rõ ràng là, và những người còn lại…

Nick chết tiệt, anh biến xuống địa ngục đi! Cô cay đắng nghĩ, đi nhanh vào phòng thay đồ. Chắc hẳn anh đang hả hê lắm. Cô đã thua anh chỉ vì trước kia cô luôn thua. Đứng dưới vòi hoa sen, cô vặn nước hết cỡ, sau đó cô cọ người thật sạch tới chính xác để xóa bỏ tất cả dấu vết của anh trên da. Đó là hành động vô ích, nhưng ít nhất nó khiến cô thấy tốt hơn một chút.

Cô nhanh chóng lau khô người và mặc đồ. Quay lại phòng thay đồ, cô lấy một đôi dép đi chơi và đi vào. Chỉ khi ngồi xuống bàn trangh điểm và bắt đầu chải gọn lại mớ tóc rối cô mới dám nhớ lại đêm qua.

Cơ bắp cô cứng lại, sự đau nhức ở vùng da nhạy cảm nhắc cô nhớ tới cô đã phản ứng si mê thế nào với việc làm tình của ông chồng. Không – không, cô tự nhủ, không phải làm tình… tình dục. Cô cho rằng cô nên biết ơn Nick – ít nhất anh đã không thông minh phỉ báng cô khi nói rằng anh yêu cô, một việc anh làm mọi lúc trong quá khứ, khi cô đã đủ ngu ngốc để tin anh. Tiếng thở dài não nề của cô phát ra khi cô đặt chiếc lược xuống. Thật quá lời khi những câu ngạn ngữ cũ nói rằng tình dục tách rời tình yêu là không tốt. đức tính trung thực ẩn sâu của riêng cô buộc cô phải thừa nhận rằng điều đó không đúng trong trường hợp của cô – hoặc của Nick. Anh đã đưa cô lên đỉnh cao và xuống với khả năng của một chuyên gia tình dục mà cô chỉ biết ngạc nhiên. Tuy vậy cô không yêu anh và chắc rằng anh cũng chẳng yêu cô. Cô thậm chí còn chẳng thích anh…

Lục tung cái túi, cô tìm thấy một cặp kẹp tóc và đặt mỗi cái vào một bên tai để giữ lấy những lọn tóc rối. Cô không thích hình của mình trong gương. Gương mặt cô dịu dàng hơn phần nào, đôi môi đầy đặn sưng lên vì những nụ hôn của Nick. Anh lại thắng rồi. Gia đình anh sẽ chỉ cần nhìn qua cô là có thể khẳng định mọi thứ trở lại như bình thường, một cặp vợ chồng hạnh phúc. Nick chỉ muốn có thế. Xoay vai lại, cô hít thở sâu và đứng dậy, cô lờ đi nỗi đau trong tim cùng với những cơ bắp khác đang đau đớn.

Ngôi biệt thự là một lâu đài khổng lồ dùng cho việc dạo chơi và có tất cả mọi thứ. Tất cả căn phòng chính đều trông ra những mảnh vườn dễm lệ cùng với một chiếc sân trong và bể bơi khá lớn. Lối đi dọc theo hàng cây dẫn tới mỏm đá nơi đó có những bậc thang được cắt từ đá dẫn tới một bãi biển nhỏ và ra biển. Thật kỳ cục Abby không nhớ nổi mình có từng ra bãi biển không. Dường như không ai dùng đến nó, và có lần cô nhắc tới nó với Nick và anh đã nói không, bể bơi tốt hơn và lúc đó cô không hề cãi lại anh.

Cô đứng ở cuối sân không hề bị chú ý tới trong một chốc. Jonathan và những đứa trẻ khác đang ở trong bể bơi, và ngồi trên một chiếc bàn màu trắng, những ly cà phê được đặt trước mặt chúng, Nick và em gái anh quan sát lũ trẻ đang ở trong nước. Vào cuối tháng 10 ở Corfu vẫn còn ấm, và Nick chỉ mặc một chiếc quần bơi màu đen. Cô nhìn chằm chằm vào nước da nâu uyển chuyển của anh và tim cô lỡ nhịp khi bức tranh sống động lúc cơ thể trần của họ quấn lại với nhau hiện lên trong đầu cô. Cô co rúm lại khi nghĩ đến việc chính cô đã đầu hàng nhục nhã thế nào trước đam mê mà anh khuấy động trong cô, nhưng nhìn anh, tia nắng mặt trời chiếu lên cơ thể mịn màng cơ bắp vàng lên của anh, cô an ủi bản thân khi nghĩ rằng phụ nữ không được sinh ra để có thể chống lại anh – anh là một bức tranh nam tính hoàn hảo đến tuyệt đối.

Cô chắc hẳn đã tạo ra tiếng động. Khi Nick quay lại và bắt gặp cô nhìn trộm, anh cười ngoác miệng và đứng dậy. Abby bước tới phía trước, tức giận với chính mình vì bị anh bắt gặp, nhưng chỉ cần hai bước đi duyên dáng Nick đã đứng trước mặt cô, cơ thể trần của anh chắn hết tầm nhìn của cô.

“Abby, em ngủ ngon chứ?” Anh hỏi. Đôi mắt xám mỉm cười đầy ẩn ý nhìn vào mắt cô và cô đỏ mặt.

“Anh nên đánh thức em – Jonathan cần có em vào buổi sáng,” cô rít lên, và lờ đi bàn tay anh nâng lên để giữ lấy cô, cô đẩy anh ra và ngồi xuống bên bàn.

“Chào buổi sáng, Abby.” Catherien chào cô cùng nụ cười ngọt ngào. “Vậy chị đã lộ diện rồi. Nếu chị không thấy phiền em sẽ để chị ở lại cùng với anh trai để trông lũ trẻ, em có việc cần làm. Hãy tự lấy cà phê nhé – nó mới được pha thôi.” Và nói rồi cô ấy đứng dậy và đi vào nhà.

Biết ơn vì có việc để làm, Abby lấy ra một cái ly sạch và rót đầy cốc. Cô uống một ngụm lớn chất lỏng mới mẻ ấy, cô lạnh nhạt không có cảm giác gì, nhìn quanh hồ bơi, tảng lờ Nick khi anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Nụ cười nho nhỏ ở khóe môi cô khi cô nhận ra Jonathan hoàn toàn mải mê chỉ cho con trai Catherina biết được những nguyên lý cơ bản của việc cứu người. Tạ ơn Chúa, chúng đang ngồi ở phía cuối hồ bơi , chỗ đó nước chỉ sâu chừng một bàn chân.

“Abby, thật không tốt khi giả vờ như anh không có ở đây. Có lẽ anh nên đánh thức em sớm hơn, nhưng anh nghĩ em cần ngủ và trái ngược với suy nghĩ của em, anh có khả năng chăm sóc con trai chúng ta. Thực tế, anh rất thích việc này.” Anh nói khá hợp lý, và nhướn người về phía trước, anh đặt bàn tay lớn hơn của mình lên bàn tay cô.

Hơi ấm gợi cảm của anh gây ra một phản ứng tức thì trong cô khiến cô thất vọng và càng tức giận. Cô vội vã đưa tay ra chỗ khác, và giữ lấy li cà phê bằng cả hai tay, cô đưa nó lên miệng rồi uống hết. Đặt nó lên bàn, cô hít một hơi sâu thật bình tĩnh và ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh va phải ánh mắt xám, và trong một lát cô thấy bất ngờ trước thái độ dịu dàng của Nick, nhưng anh luôn là một diễn viên đại tài, cô tự nhủ vậy. “Có lẽ anh thấy vui khi chơi cùng con trai một lần trong một lúc, nhưng nó lại là công việc vĩnh viễn của em và anh nên để cho Jonathan đánh thức em dậy. Tất nhiên trừ khi anh định tạo cho gia đình anh một ấn tượng rằng em là bà mẹ lạc lòng, nằm trên giường cả buổi sáng,” cô đáp lại cộc lốc.

“Đừng vô lý thế chứ Abby. Anh …”

“Tôi không vô lý, chỉ là nói ra sự thật thôi,” cô nghiêm khắc ngắt lời anh. Đôi mắt xám của anh nheo lại nhìn khuôn mặt nổi loạn của cô, và cô phải cố kiềm chế bản thân để không lùi bước trước sự giám sát của anh.

“Gia đình anh sẽ không quá quan tâm cũng như mong cô dâu mới cưới thức dậy từ sáng sơm trong ngày đầu tiên, nhưng đó không phải là lý do thực sự khiến em xù lông như con nhím vào sáng nay, có phải vậy không Abby ngọt ngào của anh?” Anh nói nhỏ, giọng rề ra.

Anh biết rõ điều gì khiến cô bực bội, đồ con lợn, và cô mong sao có thể đánh để anh không thể cười được nữa, nhưng nghĩ đến việc họ đang ở đây, và lũ trẻ, cô không dám làm thế. Vậy nên cô nghiến răng và lạnh lùng đáp lại. “Tôi không biết anh có ý gì, và tôi không nghĩ tôi muốn biết điều đó.” Không phải là lời đáp trả tốt nhất, nhưng cô chỉ có thể nghĩ được thế thôi. Cô đã quên Nick có thể đáng sợ tới mức nào. Anh đứng lên và bước vòng quanh bàn, một bàn tay đặt lên phía sau ghế cô ngồi, bàn tay còn lại đặt lên mặt bàn trước mặt cô, anh cúi xuống phía cô để mà mắt cô nhìn thấy được bờ ngực trần nhiều lông của anh. Cô cụp mắt xuống, nhưng điều đó còn tệ hơn khi mắt cô nhìn chăm chằm vào cái eo thon và đôi mông thon của anh, bắp đùi căng và đôi chân dài tách nhau ra một chút. Mùi xạ hương nam tính của anh bao phủ lấy cô và cô ước anh mặc thêm quần áo. Chỉ độc ác hơn một chút khi cô ngẩng đầu lên và nhìn anh.

“Đừng căm ghét chính mình nữa Abby. Em là vợ anh – việc làm tình giữa anh và em luôn tuyệt vời. Chẳng có tội lỗi gì khi phải thừa nhận rằng em thích tối qua.” Nhẹ nhàng đứng thẳng lên, anh bỏ tay khỏi bàn và cho một ngón tay chạm vào môi cô. “Anh biết em thích mà,” anh khàn khàn nói.

Cô biết anh đang định hôn cô, và tránh xa anh ra, cô độp lại, “Đừng động vào tôi!” Chiếc ghế đổ nhào khi cô đứng dậy. “Và còn chuyện đêm qua, không phải là làm tình. Đó chỉ là tình dục… đơn thuần và đơn giản.” Các dây thần kinh của cô căng ra tới đỉnh điểm khi cô cố giả vờ đêm qua không có chút tác động nào tới cô. Cô châm biếm đầy ác ý. “Tình dục. Chỉ có thế, và không ai có thể tranh cãi với kinh nghiệm của anh, nhưng anh đã thực hành thật nhiều đó.”

Nụ cười biến mất trên gương mặt anh, và nếu cô không hiểu anh rõ hơn cô đã nghĩ anh đau đớn, nhưng sau đó đôi mắt xám cứng như thép nheo lại tới cực điểm. Bầu không khí đầy căng thẳng, dây thần kinh bên hàm anh co giật và Abby chìm đắm trong cảm giác rằng cô đã đi quá đà.

“Tình dục,” anh dài giọng nói. “Tất nhiên, anh đã quên rằng em không còn ngây thơ như lần đầu kết hôn, nhưng một người đàn bà đầy kinh nghiệm… Ôi tôi mới cẩu thả làm sao.” Và anh nhanh chóng kéo cô vào vòng tay anh.

Anh ôm cô thật chặt, giữ cô sát với cơ thể trần của anh trong khi miệng anh tìm kiếm miệng cô, hôn cô để hút đi tất cả không khí trong người cô. Anh không dừng lại cho đến khi cô bất lực run rẩy trong vòng tay anh. Cảm nhận được cái đùi cơ bắp của anh tì vào đôi chân thanh mảnh của cô khiến cô nóng bừng lên dưới lớp vải mỏng của chiếc quần dài. Anh trượt tay xuống mông cô và ép người cô sát vào hông mình, khiến cô ý thức được cái vật nam tính của anh cứng lại.

“Tình dục, em đã nói vậy,” anh gằn giọng. “Ồ, tôi không nhớ từng muốn hay đòi hỏi bất cứ thứ gì khác, vợ yêu ạ. Nhưng em sẽ làm tốt để không phải nhạo báng nó.” Và cùng với lời nói xúc phạm ấy, anh đưa một tay khum lấy ngực cô, những ngón tay dài tìm thấy nụ hoa của cô và trêu nó khiến nó cứng lại tức thì. Giữ chặt lấy vai cô, anh đẩy cô ra xa, và anh nhìn hiểu biết nhạo báng vào hai bên ngực đầy đặn của cô, những cái nụ hoa cứng lên dưới lớp vải áo sơ mi mềm mại.

“Tôi coi thường anh,” cô nghẹn ngào, nhưng không thể không nhìn anh, quá xấu hổ vì phản ứng của mình.

“Coi thường tôi nhiều như em muốn,” anh nhạo báng cô. “Nhưng nếu đó… là tình dục,” anh dùng một ngọn tay chai sạn đánh nhẹ lên ngực cô, “Chúng ta biết rằng em không thể nói không.”

Abby run rẩy trước ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ của anh. Phủ nhận sự thật trong câu nói của anh thật vô ích, cơ thể cô sẽ phản bội lời nói dối ấy. Cổ họng cô tức nghẹn lại và bị đe dọa tới mức nghẹt thở. Sao anh dám đối xử khinh miệt với cô như vậy? Sự khinh miệt đáng lý phải là đặc quyền của cô. Anh xen vào cuộc sống vui vẻ của cô như vũ bão và khiến nó đảo lộn, tất cả chỉ vì tiền bạc và quyền lực.

Từ sâu thẳm trong cô, sự tức giận, nỗi oán hận chất chứa trong lòng suốt cả một tuần qua tuôn trào thành một đợt tấn công cay độc. “Sao anh dám chõ cái mũi Hi Lạp kiêu căng của mình nhìn tôi hả? Một khi cả hai chúng ta đều biết anh sẽ không bao giờ nói không với bất cứ thứ gì thuộc về vạt váy của một ả nào đó trong đời anh. Anh là một con lợn sô vanh quỷ quyệt hay lờ đi, một kẻ chẳng nghĩ được gì ngoài việc lừa gạt em gái của mình –“

“Im ngay, hãy ngậm miệng lại!” Anh rít lên, môi anh trắng bệch lại vì tức giận. “Hãy nhớ em đang ở đâu.”

“Mẹ, Ba, hai người đang cãi nhau à?”

Abby nhắm mắt lại. Cô đã quên mất lũ trẻ. Mở mắt ra, cô nhìn xuống gương mặt nghển lên của Jonathan, cái nhăn mày lo lắng hiện lên dưới những đặc điểm thường thấy hạnh phúc của nó.

“Không, con yêu. Mọi việc đều ổn. Chúng ta đang giả vờ ấy mà, chỉ có thế thôi.” Và, đưa tay xuống đùi, cô ôm lấy cơ thể lúng túng gần như trần truồng của nó. “Mẹ xin lỗi mẹ đã không dậy sớm để giúp con mặc quần áo sáng nay,” cô thì thầm, hôn vào bên má mềm mại của nó.

“Không sao mẹ ạ. Ba đã giúp con và mẹ thử đoán xem? Con đã ăn sáng với rất nhiều người. Con có 5 người em họ và một dì và một bác và rất nhiều họ hàng.” Rồi, thoát ra khỏi vòng tay cô, nó nhìn lên Nick. “Đúng không ba?” Nó hỏi, muốn có được lời khẳng định của cha về tình trạng tuyệt vời của mình trước các vấn đề.

Abby đứng thẳng lên, thận trọng nhìn Nick. Cơn giận của anh sẽ không lan sang con trai cô chứ? Không… Khuôn mặt cứng nhắc thư giãn nở ra một nụ cười chân thật khi anh dùng một bàn tay đầy yêu thương làm mái tóc ướt của Jonathan xù lên.

“Đùng, điều đó là sự thật, con trai và ai biết được chứ? Có lẽ con sẽ có thêm một người em gái hoặc em trai nữa cũng nên.” Mắt anh lướt qua đầu đứa trẻ nhìn thẳng vào mắt cô, nụ cười của anh biến thành lời nhạo báng khi anh nhận ra thái độ hoảng hốt của cô. Jonathan, nghe thấy ai đó gọi tên, liền chạy lại bể bơi, tất cả hứng thú trong cuộc trò chuyện đã biến mất, trong khi Abby cảm thấy như thể cô bị đá vào bụng.

“Không cần phải run rẩy thế đâu Abby. Ham muốn về tình dục và lối sống vài năm qua của em, rõ ràng rằng em đã được bảo vệ để không có thai ngoài ý muốn, đúng không nhỉ?

Cô cười giả dối, và thật may cho cô, Nick đã xác nhận phỏng đoán của chính anh, cùng với một tiếng chửi thề anh quay người và tham gia cùng lũ trẻ trong bề bơi.

Cô ngồi xuống chiếc ghế gần nhất, hoảng sợ vì sự ngu dốt của chính mình. Abby chưa bao giờ cân nhắc tới khả năng lại có thai, nhưng giờ nó chiếm toàn bộ suy nghĩ của cô. Không có lời bào chữa nào. Ở tuổi của cô cô nên biết rõ rằng lên giường với một người đàn ông mà không hề phòng bị là thế nào. Nhiều tháng trời ti vi nhà cô đã phát động chiến dịch chống lại tình dục không được phòng bị. Thậm chí những đứa trẻ vị thành nhiên nhỏ tuổi nhất cũng hiểu rõ hơn cô. Tại sao? Sao cô lại mù quáng đến thế…? Cô đã cố tự thuyết phục mình rằng mọi chuyện sẽ ổn. Cuối cùng, cô phải mất hơn một năm để hiểu được. Có lẽ đã quá trễ, nếu cô có thể tới gặp bác sĩ và lấy một đơn thuốc ngừa thai… vẫn chưa quá muộn… không thể.

Không còn suy nghĩ sáng suốt nào, cô đứng dậy và đi ra khỏi hồ bơi và đi vào vườn. đi dạo trên con đường có hai hàng cây hạnh nhân dẫn tới mũi đá, cô tự nhủ đi nhủ lại rằng cô không cần phải lo lắng. Trong một vài tháng nữa cô sẽ tự do rời khỏi Nick, và không gì có thể ngăn cản cô, cô thề, nhưng một phần nhỏ đầy sai lầm trong cô cảm thấy hối tiếc. Việc Jonathan có một người em trai hoặc em gái, hoặc một đứa bé nào đó sẽ thật tốt cho nó… cô gạt bỏ cảnh ấy ngay trước khi nó có thể hình thành. Sẽ không bao giờ nữa…

Abby hít thật sâu một hơi nóng thơm ngào ngạt, phần nào cô thấy bình tĩnh hơn. Cô nhìn quanh mình, tận hưởng vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh. Nước biển màu xanh ngọc bích lấp lánh có màu sáng bạc khi nó chạy dọc những tảng đá ngầm ở dưới biển. Ngôi nhà nằm ở phía tây bắc của hòn đảo, không xa Aghios Stefanos lắm, và trong tâm trí Abby nó là nơi đẹp nhất của Carfu. Thế giới những vịnh nhỏ lãng mạn của Durreil, được miêu tả thật đáng yêu trong thư viện Prospero.

Cô xoay bước quay lại nhà và môi cô cong lại thành một nụ cười khi những ký ức bị lãng quên lâu rồi lại hiện lên trong tâm trí cô. Phía sau ngôi nhà những ngọn đồi trơn trượt và được trồng lại. Đó là ngày 11 tháng Tám, năm đầu tiên sau đám cưới và một lễ hội giành cho Thánh Spiridon, vị thánh bảo vệ của đào, và phần lớn những người đàn ông, dường như với Abby, họ đều được đặt tên Spiros phía sau. Ngôi biệt thự rất đông khác và Nick đã khăng khăng muốn sau bữa trưa họ cùng đi tản bộ. Họ đã đi nhiều dặm trên đảo, có lẽlaf không xa đến mức đây – nhưng khi lên tới đình đồi thì dường như đúng là như vậy. Cuối cùng họ đổ rạp vào nhau dưới bóng một cây sồi khổng lồ xù xì, và ở đây họ đã lột đồ của nhau và làm tình thật chậm và say đắm. Sau đó, chuyện buồn cười bắt đầu, rất buồn cười… Nick chỉ có mặt một cái quần jean xanh đã bạc màu, và lúc họ định mặc quần áo lại thì không thấy nó đâu cả. Tận đến khi Abby trông thấy ở cách đó khoảng trăm mét có một con dê với hai cái sừng lớn bị quấn vào một cái quần jean. Cô đã cười tới chảy nước mắt khi Nick, trần như một con chim giẻ cùi, đã đuổi theo con vật đó hơn nửa giờ trước khi lấy lại được miếng còn lại của chiếc quần.

Tiếng gọi “Mẹ ơi, về ăn cơm trưa,” của Jonathan đưa cô quay trở lại hiện tại, và cô hơi run lên khó chịu khi bước lên bậc thềm tới sân. Cô bị sốc khi nhận ra rằng vài năm qua cô chưa từng cho phép bản thân nhớ tới những ký ức vui vẻ trong lần kết hôn trước – chỉ được nhớ đến sự hãi hùng trong vài tháng trước khi ly hôn là cô nhớ tới đầu tiên – nhưng bây giờ cô lại lấy chồng và ở trên hòn đào tươi đẹp này, những ký ức hạnh phúc hơn quay lại ám ảnh cô, và cô không thích như vậy. Không một chút nào… Hai bên lông mày thanh mảnh cong lại với nhau tạo thành một nếp nhăn lo lắng. Cô ghét Nick… có phải không? đó là tất cả những gì cô cần nhớ. Anh sẽ khôg thể để anh nắm được cô lần thứ hai. Không đời nào…

Abby suýt nữa cười lớn vào sợ hãi của mình khi cô nhìn quanh chiếc bàn. Mọi người đã ngồi đó và đợi cô – Catherine và Theo cùng với con của họ, Jonathan ngồi ghế đó cạnh một ghế trống – nhưng Nick ngồi ở đầu kia cái bàn hình chữ nhật cùng với Sophia cô y tá ngồi bên, say mê nói chuyện và lờ đi sự xuất hiện Abby. Abby không còn gì phải lo lắng. Nick không còn muốn dính líu với cô hơn là cô với anh…

Bưa trưa kéo dài, và Abby đóng góp một phần nhỏ trong cuộc nói chuyện mà cho phép nó lướt qua cô. Nick đưa ra một đánh giá trực tiếp tới cô và điều đó xuất hiện ở cuối bữa ăn, và cô chỉ biết rằng anh đang mỉa mai cô khi anh lo âu thông báo với cô, “Em phải tha lỗi cho anh chuyện chiều nay, em yêu, nhưng anh có một cuộc hẹn với luật sư của gia đình ở thành phố Corfu. Anh dám chắc em sẽ hiểu.” Và anh đứng lên, rời khỏi bàn ăn, và Abby nuốt lại lời đáp trả cay đắng ở đầu lưỡi, Chúa ơi! Anh không thể đợi thêm một ngày để chắc chắn đảm bảo sẽ thay đổi, làm phiền ông luật sư đáng thương vào một ngày Chủ Nhật,

Với suy nghĩ ấy cô đã không nhận xét gì khi sau khi đã uống Cà phê, Catherine đã đọc một điếu văn dài dòng về lòng tốt của Nick, kết thúc khi thêm vào, “Em chắc chị và Nick đã đúng lần này. Khi chị rời khỏi đây, chuyện đó giống như ánh sáng rời bỏ anh ấy, anh ấy rất rất nhớ chị.”

Abby nghẹn lời vì miệng đầy cà phê. “Chắc em đang đùa!” Cô thốt lên trước khi có thể dừng lại, sau đó đau đớn nhìn thấy ánh mắt nhục nhã trong đôi mắt nâu to của Catherine.

“Chúng em không hề đù vì em đã quan sát anh ấy. Ồ, anh ấy đã cố che giấu – anh ấy làm việc 20 giờ một ngày là làm cho tất cả chúng em giàu có hơn – nhưng em hiểu anh trai em. Tất cả sức sống, tình yêu cuộc sống đã rời bỏ anh ấy. Thật đau đớn khi nhận ra, và anh ấy không cho phép ai lại gần đề giúp anh, tận tới một năm trước khi anh ấy biết anh ấy có một cậu con trai. Chuyện đó giống như một phép màu vậy – anh ấy quá hạnh phúc khi kể em nghe về chị và Jonathan – em phát khóc vì vui sướng.”

Abby không hề nghi ngờ sự chân thành trong câu nói của cô em chồng, nhưng cô ngượng nghịu vì sự trung thành đặt nhầm chỗ. Người phụ nữ đáng thương ấy rõ ràng không biết tới việc kinh doanh và những điều khoản trong di chúc của cha cô – Nick đã lừa cô ấy, cũng giống như việc anh làm với những người khác.

Cô kiềm chế sự căm ghét của mình vì Catherine nói tiếp, “Em sẽ không đổ lỗi cho chị vì đã rời bỏ Nick – em không phải không biết lỗi lầm của anh ấy và em có thể hiểu tại sao chị nghĩ rằng chị phải ra đi. Nhưng em nghĩ chị đã quá vội vã.”

“Vội vã sao?” Abby nhắc lại. Sau tất cả những gì cô phải chịu đựng ư!

“Vâng, vội vã. Chị nên nói cho anh ấy biết chị có thai. Chuyện anh ấy biết được chị có thai sẽ khiến mọi thứ khác đi.”

“Thật sao?” Abby mỉa mai nhận xét, rất muốn nói cho cô ấy biết sự thật, nhưng bản thân cô không thể làm người phụ nữ ấy vỡ mộng được.

“Vâng. Em biết vào thời điểm ấy báo chí nói ra nhiều điều không tốt đẹp gì về anh ấy, nhưng Nick là một người đầy quyền lực và rất hay bị đưa tin. Luôn có những câu chuyện về anh ấy – đó chính là một trong những bất lợi khi làm một người đàn ông có vị trí cao như anh ấy. Anh ấy thích trẻ con, và giờ anh ấy đã đưa chị và Jonathan quay lại em chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Không có câu trả lời nào cho điều đó, Abby chán nản nghĩ thầm. quan điểm của người em chồng về Nick hoàn toàn đối lập với quan điểm của cô, nhưng vì Catherine là người Hi Lạp, và theo như Nick, thì cô rất giống mẹ anh. Có lẽ cô ấy sẽ bỏ qua chuyện một hoặc hai tình nhân mà không chớp mắt.

Abby nhìn thật lâu vào gương, và kéo nhẹ lọn tóc đỏ bung ra bằng một bàn tay run rẩy. Vài giờ trước cô còn chơi đùa với lũ trẻ, cho chúng ăn tối và cuối cùng đưa Jonathan đi ngủ. Giờ, mặc chiếc áo ngủ lụa màu xanh và trang điểm cẩn thận, cô đã sẵn sàng xuống dưới và tham gia bữa tối cùng người lớn trong nhà. Đã gần 9 giờ rồi, và Nick vẫn chưa trở về. Cô không biết liệu cô nên vui hay thấy tiếc, cô chỉ biết rằng bụng cô lại đau quặn lại khi nghĩ tới đêm nay.

Khi cô gần suýt tới dưới chân cầu thang bằng cẩm thạch được trang trí công phu thì Nick lao vào. Cô chần chừ, tay cô nắm chặt lan can khi anh bước về phía cô, đôi mắt xám thích thú sáng lên khi anh tặng cho cô một lời tán thưởng sấm sét của mình.

“Rất đáng yêu, em yêu. Em nhớ anh có phải không? Hay anh không nên hỏi vậy?”

Cô vội vã độp lại, “Gióng như một cái lỗ trên đầu ấy!” và thấy giận dữ vì mạch đập nhanh tới ngu xuẩn của mình.

Anh lùi lại và cười lớn. “Đó mới chính là cô nàng của anh. Thành thật nhận sai lầm trong một số việc.” Và trước khi cô biết anh định làm gì thì anh đã đưa tay ôm eo cô và kéo cô sát vào cơ thể cao lớn của anh. “Nhưng vấn đề lại ở đó, không quá trung thực đúng không nhỉ?” Miệng anh nghiền nát miệng cô và cô quay cuồng vì ảnh hưởng của nó. “Tình dục, chỉ là tình dục thôi,” anh mỉa mai. “Anh đang tự hỏi…”

Trong chớp nhoáng cô suýt nữa không chịu nổi lời mời cười cợt trong đôi mắt xam của anh, nhắc cô nhớ tới hình ảnh một Nick trẻ trung vô tư, thật sống động. Nhưng không biết cô lấy được sức mạnh từ đâu đề chống lại anh.

“Rõ ràng công việc của anh tiến triển tốt. Điều đó có nghĩa chúng tôi có thể rời khỏi đây phải không?” Cô lạnh lùng hỏi. Dường như cánh cửa chớp vừa rơi xuống mặt anh khi anh nói, thái độ anh bỗng chốc trở nên khó khăn.

“Đúng, việc của anh đã ổn thỏa, và chúng ta sẽ rời khỏi đây vào ngày mai.”

“Tới Cornwall chứ?” Cô hỏi lại. Ồ, chẳng tổn hại gì khi thử dò hỏi.

“Không … đến Athens và căn nhà mới của em,” anh thông báo cụt lủn, và xoay người đi bước lên lầu.

Hôm nay là một ngày mệt mỏi với mình, nhưng mình cũng đã cố dịch hết được

Bữa tối thật ảm đạm, điều đó cũng không mang lại ngạc nhiên nào trong hoàn cảnh ấy. Chủ để duy nhất của cuộc nói chuyện là ngài Kardis lớn tuổi và sức khỏe giảm sút của ông. Abby không cần nói quá nhiều, và cô thấy biết ơn về chuyện đó. Cô đã dành nửa giờ trước bên cạnh người đàn ông già cả ấy, và cô nghi ngờ không biết liệu ông có sống thêm được vài tháng nữa không. Suy nghĩ đấy khiến cô thấy thật cõ lỗi, và cho cô thêm một lý do nữa để bực mình với Nick. Tại anh mà cô mới phải ở trong vị trí đầy mâu thuẫn này, tự do của cô lại phụ thuộc vào sự sụp đổ của một người khác.

Câu chuyện trong bữa tối đã tiết lộ ra một sự thật mà Abby chưa được biết. Căn biệt thự giờ vĩnh viễn là của Catherine và chồng cô ấy, và chuyện đó đã xảy ra cách đây hai năm rồi. Dường như họ đã từ bỏ ngôi nhà ở Athens khi đứa con thứ tư chào đời, và chuyển tới sống ở đây. Abby không thích ngôi nhà này, nhưng cô vẫn thấy ngã nhiên khi biết Nick cho phép em gái mình sở hữu nó. Anh không thuộc loại người bỏ qua bất cứ thứ gì… Suy nghĩ ấy khiến cô băn khoăn vì một lý do khác, và cô thấy biết ơn khi Nick viện cớ đi thăm cha anh. Cô đã vội vã chúc mọi người ngủ ngon và lên thẳng giường, hi vọng có thể ngủ trước khi chồng về tới. Nhưng đó chỉ là một hi vọng mong manh…

Buổi sáng hôm sau Abby dậy từ sớm, nhưng lúc đó Nick đã rời khỏi giường rồi. Cô quay đầu nhìn sang chiếc gối và rên rỉ vì tự thấy ghê tởm. Một lần nữa cô đã đầu hàng trước chuyên môn khêu gợi tinh vi của anh, mù quáng đi theo anh chỉ dẫn cho tới khi cô phải cầu xin anh hãy chiếm lấy cô. Cô khinh thường loại đàn ông như anh, nhưng một lần nữa khi ở trong vòng tay anh, cơ thể nam tính rắn chắc chạm vào cơ thể cô, mọi suy nghĩ hợp lý biến mất và cô đã bị đánh bại, chìm đắm trong cảm xúc mà cô không thể kiểm soát nổi.

Cô ngượng ngịu vì sự ngây thơ, ngạo mạn ngu ngốc của chính mình. Lúc họ gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, cô đã thật sự thuyết phục được bản thân rằng lại gặp anh khiến cô tự do. Tự do tận hưởng cảm giác vuốt ve của một người đàn ông khác, sẵn sàng và sẵn lòng bắt đầu một cuộc sống tình cảm chủ động của mình. Cô mới ngu ngốc làm sao. Giờ đây cô có thể hiểu được rằng chính sự hiện diện của Nick, và sự cô đơn của anh đã đánh thức những ham muốn nữ tính lâu ngày không được thỏa mãn của cô. Trời ơi! Cô phải chịu đựng số phận sống cả cuộc đời còn lại chỉ để đáp lại Nick sao? Suy nghĩ ấy khiến cô lạnh sống lưng.

Niềm vui sau khi hẹn hò với Ian và hôn anh, yêu thích cái ôm của anh, dường như hoàn toàn là ngu ngốc với cô giờ này. Phản ứng với Ian đã trở nên không còn quan trọng khi cô nhận ra cơn bão xúc cảm mà người chồng tàn nhẫn đã đánh thức trong cô.

Trượt đôi chân dài sang một bên giường, cô đứng dậy, và nhặt cái áo ngủ dưới chân giường, mặc nó vào, và buộc đai áo thật chặt quanh eo. Niềm an ủi duy nhất của cô, cô mệt mỏi suy nghĩ khi cô đi chân trần vào phòng của Jonathan, chính là ít nhất lúc này cô không có ảo tưởng về tình yêu. Đã đủ kì lạ lắm rồi, cô nhớ đến quá khứ chỉ để nhận ra rằng, dù cô có những hành động thân mật nhất với Nick, nó cũng không giống như trước kia, và đó chỉ là một điều tiện nghi. Cô không còn cho đi tất cả nữa. Có một phần nhỏ nào ấy trong cô vẫn chưa bị động tới. Một chút nào đó trong tâm trí, trái tim cô vẫn không bị chạm đến. Một giọng nói liên thanh trong tiềm thức nhắc nhở cô rằng Nick không đáng tin. Không đáng yêu…

“Em sẽ nhanh lên chứ Abby? Chúng ta sẽ rời khỏi đây hôm nay, không phải ngày mai,” Giọng nói trầm ấm của Nick vang lên nhạo báng vang qua tiền sảnh.

Abby, cái ôm cuối cùng của cô dành cho Caterine và vẫy tay chào bọn trẻ trông na ná nhau, đi thẳng đến bậc cầu thang tới chiếc xe đang đợi. Cô ngồi vào ghế sau, và nhận ra mình không ngồi cạnh Jonathan mà là Sophia. Cô kiềm chế câu hỏi vừa hình thành trong đầu. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu cô khiến Nick hài lòng khi hỏi anh tại sao cô y tá lại đi cùng với họ.

Nick quay lại từ hàng ghế hành khách đầu tiên khi cô ổn định chỗ ngồi, và cùng với nụ cười chế giễu, anh thông báo cho cô biết, “Đề phòng việc em lo lắng không biết ai chăm sóc ba anh, người y tá nam đã trở lại sau kỳ nghỉ cuối tuần. Sophia chỉ giúp đỡ hai ngày thôi.”

Chúa ơi! Người đàn ông này biết đọc suy nghĩ của người khác, Abby bực mình nghĩ, và không định che dấu sự ghê tởm của mình khi đáp lại, “Ồ, thế ạ. Vậy thì tốt quá.” Cô cảm thấy có chút đáng tiếc cho cô gái trẻ – rõ ràng cô ấy trìu mến gọi ‘Nico,” khi gọi tên anh. Anh thật sự là con lợn tàn nhẫn không biết xấu hổ với chính mình.

Chuyến đi nhanh chóng trôi qua, câu chuyện của Joanathan che dấu đi sự căng thẳng giữa những người lớn. Việc chuyển đến chiếc máy bay phản lực tới Athens đã được thực hiện không có một rắc rối nào, nhưng cùng lúc khi họ đứng trên vỉa hè ngoài sân bay sự thù địch lại được quay trở lại bằng sự thù hận.

Abby nhìn thấy Nick hôn vào má cô gái trẻ và thì thầm gì đó với cô ấy, và cô không thể kiềm chế được tiếng khịt mũi khinh bỉ. Nick giận dữ quay lại nhìn Abby, nhưng chính vào lúc ấy có một thanh niên rất đẹp trai chạy đến và ôm chầm lấy Sophia. Việc giới thiệu rất ngắn gọn – đó là Leo, hôn phu của cô gái – và cặp đôi này chào tạm biệt và tay trong tay bước đi.

“Anh nghĩ em nợ cô gái ấy một lời xin lỗi, em yêu ạ.” Nick dài giọng mỉa mai. “Em nên thấy xấu hổ vì những suy nghĩ đáng khinh bỉ của bản thân.”

Việc anh đọc được suy nghĩa của cô chỉ khiến Abby giận thêm, và cô cũng mỉa mai trả đũa anh, “Thế ư? Em không nghĩ vậy. Một chuyện nhỏ bé như có một vị hôn phu cũng đâu có cản nổi anh. Em đã từng đính hôn với Harry không lâu anh còn nhớ chứ?”

“Không phải cùng một chuyện,” anh bực mình. “Sophia vẫn là một trinh nữ. Trái lại, em đã có nhiều kinh nghiệm và là một trò chơi công bằng.”

“Anh khốn kiếp! A—“

“Im ngay và lên xe mau.”

Sau đó cô mới để ý tới chiếc limousine lớn có người lái đã dừng lại bên lề đường.

“Mẹ và ba lại đang giả vờ cãi nhau à?” Jonathan bắt đầu nói chuyện, bàn tay nhỏ bé kéo váy cô.

Ôi, không! Sao người đàn ông này có thể khiến cô tức giận tới mức quên mất con của mình thế? “Đúng rồi con yêu, là vậy đó.” Cô nói, nhìn anh tóe lửa. Tất cả là lỗi của anh. Cô giúp Jonathan vào sau xe, và tiến vào sau anh. Nick đóng cửa lại và đi vào hàng ghế trước không nói năng gì. Cô phân vân không biết anh đang đưa họ đi đâu, nhưng lại không hỏi. Cô cố theo dõi cuộc nói chuyện giữa Nick và tài xế, cô khá hiểu tiếng Hi Lạp. Đó là một trong những thứ cô cố tạo ấn tượng với anh và khiến cho cuộc hôn nhân của họ sống động, nhưng đã không làm được. Mải mê suy nghĩ, và Jonathan ngủ trong vòng tay, cô thấy choáng khi nhận ra họ đã đi qua Athens và đang đi lên đồi, nhưng miệng cô vẫn há hốc ngạc nhiên khi chiếc xe dừng lại.

Đây là nhà cô… Ngôi nhà cô đã lên kế hoạch nhiều năm trước bằng tình yêu và quá nhiều giấc mơ đẹp đẽ, nhưng chúng đã hóa thành cát bụi khi Nick để lộ bản chất thật sự của anh.

Cô không thể nhìn anh khi anh mở cửa xe và bế Jonathan lên. Làm sao anh dám đưa cô tới đây? Đôi mắt đáng yêu chứa đầy nước mắt, và cô giận dữ gạt chúng ra. Cô nhạy cảm đến ngu ngốc. Tất nhiên anh sẽ giữ lại ngôi nhà rồi. Đó là một vụ đầu tư tốt, một bất động sản có giá trị.

Những cây bách cao lớn, đâm thẳng lên bầu trời giống như một vòng tròn của ngọn tháp nhà thờ, được bao quanh bởi một con dốc sạch sẽ, và ở giữa là một ngôi nhà dài, thấp hai tầng, được xây khá phù hợp với quả đồi. Cô nuốt đi cục đờm trong cổ họng. Cô đã nhớ được bản thiết kế ấy tốt đến thế sao. Nhiều giờ liền họ cùng quyết định chiều dài chính xác của ban công, địa điểm tốt nhất cho bể bơi. Những đường nét sạch sẽ đơn giản là một thú vui cho con mắt nghệ thuật của cô, và nó pha trộn giữa cảm giác sợ hãi và dự đoán khi cô theo Nick bước lên cửa nhà, nơi có một người phụ nữ nhỏ bé giản dị tóc đã bạc, gương mặt mộc mạc của bà hiện lên nụ cười, đang đợi.

“Cậu Kardis, và người vợ xinh đẹp của cậu, chào mừng trở về nhà. Ồ, đây không phải là một thiên thần sao?” Bà cười giòn giã khi Jonathan thức giấc, đòi được đặt xuống.

Mắt Abby mở to ngạc nhiên, giọng nói ấy nghe có vẻ quá phi lý ở trong biệt thự ở Hi Lạp. Đó chính là giọng của người Khu Đông.

“Đúng, em đúng rồi. Mary là người Luân Đôn từ đầu tới chân.” Nick ôm nhanh lấy người phụ nữ già cả ấy trước khi nói thêm, “Và bà quản gia đáng quý của tôi. Chồng bà Henry thì một nửa là người Hi Lạp và là lái xe của anh.” Trước khi cô có thể đáp lại lời giới thiệu ấy, Abby đã thấy mình như lơ lửng giữa không trung khi Nick ôm lấy cô và đưa cô qua ngưỡng cửa, giọng ngân dài, “Chào mừng về nhà, Abby yêu quý.”

“Anh nghĩ gì mà lại làm thế?” Cô bực mình độp lại, nghe thấy tiếng cười của Jonathan và bà May. “Đặt em xuống đi.”

“Và đó là truyền thống, em yêu, và việc này cũng vậy.” Và trước sự chán nản của cô anh đặt cô xuống và hôn cô một nụ hôn dài xâm chiếm khiến cô không thể thở nổi. Mặt cô đỏ y như tóc khi cô nhìn anh, không nói lên lời, không thể nghĩ ra một câu quở trách thích hợp. Ít nhất, cô không phải người dám nói trước mặt người khác. Cô đã khiến con trai tức giận ngày hôm nay khi cãi nhau với Nick, và cô vẫn cảm thấy có lỗi vì điều đó. Nick, đôi mắt xám trêu chọc, biết rõ rằng cô cảm nhận thế nào, và đã cố ý lợi dụng điều đó. Nắm chặt lấy tay cô, anh đưa nó lên miệng và nhẹ nhàng hôn những ngón tay của cô.

“Đi nào em yêu, anh sẽ tặng em một chuyến đi đến ngôi nhà mơ ước của em, Abby.” Cô muốn kéo tay ra, hét lên rằng nó không còn là ngôi nhà mơ ước của cô nữa, anh đã biến nó thành ác mộng những năm trước rồi, nhưng cô không thể, và khi Mary đưa Jonathan đi và hứa cho nó uống sữa và ăn bánh cooky, cô ngoan ngoãn để Nick dẫn đến phòng chờ.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô không thể tin nổi. Ngón tay cô nắm chặt lấy bàn tay anh, và cô vội nhắm mắt lại. Cô hít một hơi thật sâu và bình tĩnh rồi nhìn lại một lần nữa. Đó là sự thật. Cái sofa vải sa tanh mới toanh màu kem, rèm và mọi thứ đúng như những thứ cô đã trọn. Sao anh có thể làm được? Điều đó cũng dễ trả lời – cô đã để tất cả các mẫu nguyên liệu và thư từ gửi tới người thiết kế nội thất ở trong căn hộ, hi vọng khiến Nick thích thú, nhưng nó không hiệu quả. Vậy tại sao? Tại sao lại là bây giờ?

Cô im lặng theo anh đi hết phòng này đến phòng khác, nhà ăn sang trọng, căn phòng của cả gia đình, phòng ngủ của khách, các dự án cho màu sắc, đồ trang trí, tất cả y như những gì cô đã chọn. Cô không thể chịu nổi khi nhìn anh, nhưng cô có thể cảm nhận được đôi mắt anh dán vào cô, quan sát, đợi chờ phản ứng của cô. Cô đã phản bội suy nghĩ muốn tra tấn của mình không chỉ bằng cái nhíu mày. Đúng rồi, anh thật là…. Cô có cảm giác như thể có ai đó đang tra tấn bụng cô, và ai đó cố ý đưa con dao chọc sâu vào vết thương. Sao anh có thể ác đến thế? Đưa cô đến đây lúc này khi cuộc hôn nhân của họ chỉ là một trò lừa bịp?

Ngôi nhà thật hoàn hảo, chính xác như cô dự tính, với tất cả kế hoạch thành hiện thực, và cô cảm thấy muốn khóc vì những giấc mơ đã mất. Chỉ khi cô bước vào phòng bên cạnh dành cho Jonathan cô mới kiềm chế được bản thân! ở đây mọi thứ đều mới. Những cái giá đầy đồ chơi, một trụ lớn Thomas và động cơ xe tăng ở quanh các bức tường.

“Nó thật đẹp, nhưng em nghĩ anh đã cường điệu hóa chỗ đồ chơi này rồi.” Cô nói chỉ vào một chỗ đằng sau vai trái của Nick.

“Em có ý kiến đó,” anh nói nhỏ. “Anh đang bắt đầu phân vân.”

“Vâng, ồ, những thứ còn lại rất tuyệt,” cô nói giọng ôn hòa., tự hào về khả năng không bị ảnh hưởng. “Ai đã trang trí nội thất cho anh?” Cô nhẹ nhàng hỏi. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu như cô định khiến anh hài lòng vì biết được cô nhận ra mọi thứ.

“Anh nghĩ em biết rất rõ đó Abby, nhưng chỉ đề phòng chẳng may em quên thôi,” anh lên tiếng mỉa mai, “Có lẽ điều này sẽ nhắc cho nhớ.” Và, siết chặt bàn tay cô, anh dẫn cô tới phòng ngủ chính.

Cái giường cỡ lớn hùng cứ ở một phía, những rèm cửa màu đào cũng là một trong những lựa chọn khác của cô. Một phía khác là một hàng dài của những chiếc tủ quần áo có gương, một lựa chọn của người ưa khoái lạc như Nick – thật sự anh đã định làm sàn nhà như thế, nhưng cô cười lớn phản đối. Ký ức chỉ khiến nỗi đau cô không muốn cảm nhận tăng lên, nhưng cô không có thời gian đắm chìm lên nó khi anh nhanh chóng đưa cô tới cuối căn phòng. Từ sàn nhà tới trần nhà, một bình phong gỗ gụ được gập lại lộ ra một bồn tắm tròn khổng lồ màu kem và Jacuzzi, với những họa tiết bằng vàng được trang trí công phu, và trên đó là một mái vòm bằng kính.

“Nhớ chứ Abby?” Giọng Nick vang lên bên tai cô. Cô cố gắng chạy ra, nhưng anh sẽ không để cô đi, và ôm lấy cô, anh buộc cô nhìn anh bằng cách đơn giản là tay anh quấn lấy mái tóc dài của cô và kéo cô lại. “Anh đã không nói cho em biết là anh yêu mái tóc này của em à? Và nó thật hữu dụng,” anh nói, và trong chốc lát anh đã giữ chặt cô. Cô run lên vì hơi nóng của cơ thể cơ bắp rắn chắc của anh thiêu cháy cơ thể cô, hương vị nam tính cay cay của anh phủ lấy cô.

“Em nhớ rõ lắm,” anh mỉa mai.

Cô buộc mình phải nhìn vào mắt anh, và nao núng trước khát khao giận dữ mà anh không thể che dấu, nhưng rồi một thứ gì đó kỳ quặc xảy ra. Khi họ nhìn nhau, cơn giận, sự thù địch mờ đi. Những năm đã qua quay lại và họ có chung một ký ức. Mắt Nick thật dịu dàng, đôi môi cứng của anh cong lại và hiện lên khóe môi một nụ cười gợi nhớ mà Abby tình nguyện đáp lại. Cô không thể cưỡng lại, nụ cười khúc khích vang lên.

Chuyện đó xảy ra trong căn hộ cũ. Cô ở trong nhà tắm, một nhà tắm rất bình thường, và Nick đã cởi đồ và tắm cùng cô. Với thân hình cao 6 feet (1.82 m), và Abby cũng không nhỏ bé lắm, đó là một cái ép chặt nhưng thú vị. Tận đến khi tiếng rên rỉ kéo dài của Nick vỡ vụn vì khoái cảm trở thành một tiếng la có trường độ cao khi ngón chân anh gần như bị gẫy trên vòi tắm. Sau đó, cùng nằm trên giường, họ lên kế hoạch xây một Jacuzzi cực lớn. Anh cho rằng mọi gia đình nên có một tưởng tượng khêu gợi dính liền với nó. Họ sẽ nằm trong phòng tắm, tắm dưới ánh trăng, ngắm sao và cuối cùng…

“Chúng ta đã có những lần thật tuyệt vời, Abby…” Tiếng anh khàn khàn, rồi anh cúi đầu xuống nhìn cô. “Có phải thế không?”

Cô run lên lại gần anh, và tay anh dịu dàng vuốt ve lưng cô, cái ôm của anh giờ thật dịu dàng. Môi anh vuốt ve môi cô… Cô đã bị cám dỗ, ồ, cám dỗ quá nhiều…

“Anh thích thế… Em biết em cũng thế mà,” anh ngọt ngào nói.

Tiếng nói của anh giống như một gáo nước lạnh. Chính thế, cô cay đắng nghĩ. Đó là tất cả với Nick. Quá bất ngờ khi quay lại thực tế, cô đẩy anh ra và chạy ra khỏi phòng.

Anh tóm được cô. “Đợi một chút. Anh vẫn chưa nói hết,” anh tuyên bố, đôi lông mày cau lại.

“Ồ, tôi sẽ hoàn thành nó. Nếu anh cho phép, tôi muốn đi tìm Jonathan.” Cô nguyền rủa giọng run lên, nhưng không thể kiểm soát được. Việc hoàn toàn thiếu cảm giác thật sự của anh khiến cô kinh hoàng, còn hơn cả việc ngôi nhà này dường như hứa hẹn quá nhiều điều.

“Anh sẽ không lôi em vào phòng ngủ, Abby,” anh mỉa mai sự kích động rõ rệt của cô, “Nhưng còn một căn phòng khác anh muốn dẫn em tới.”

Cô mệt mỏi theo anh đi qua cánh cửa dẫn tới nơi cô tưởng là chỗ mái bằng phẳng của gara, nhưng hóa ra đó là một xưởng vẽ. Nó thật quá tuyệt vời, cô không thể tin nỗi. Cô ngỡ ngàng nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, và đi hết chỗ này tới chỗ khác – mói thứ có lẽ cô muốn có đều ở đây: màu nước, sơn dầu, phấn màu, cọ lông chồn, một giá vẽ lớn, và một giá vẽ nhỏ ở bên ngoài cửa, một giá đựng những miếng vải đủ mọi kích cỡ, và căn phòng cũng thật hoàn hảo, toàn bộ chỗ tường phía bắc là một cánh cửa sổ bằng kính cỡ lớn.

“Em thích nó chứ? Anh hi vọng anh không quên thứ gì, nhưng nó được làm vội vã trong tháng trước. Vậy nó ok chứ?” Anh nói giọng không chắc chắn, quá do dự, khiến cô chi có thể nhìn anh chằm chằm.

hết