"Là ngươi, là kẻ hôm qua thổ lộ với ra, ngươi, ngươi không được qua đây." Mộ Dung Uyển Nhi nhìn một đống chân, tay, nội tạng, đầu của mấy người. Mặt đất la liệt chai rỗng, lại còn cả Vương Khiếu Thiên máu đầy người, hai tay thì đỏ tới đen kịt.

"Ta là Vương Khiếu Thiên, ngày hôm qua đã nói với ngươi rồi." Vương Khiếu Thiên nhìn thấy nữ thần trong mộng, mừng rỡ tiến về phía trước.

"Không được qua đây, đứng lại cho ta, tại sao ngươi lại giết người, lại còn chặt xác?"

"Uyển Nhi, ngươi xem qua bốn cái đầu này đi, chắc quen thuộc lắm phải không, nói ta yêu ngươi là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Tối ngày hôm qua kéo đến đánh ta, ngươi không biết sao?" Vương Khiếu Thiên vừa nói vừa tới đống thịt nhặt từng cái đầu lên ném về dưới chân Mộ Dung Uyển Nhi.

"Ngươi nói ngươi chỉ thích anh hùng, ta lợi hại hơn bạn học của ngươi nhiều, ta chỉ "rắc rắc" một lần đã giết đến bốn người. Ta cũng rất lợi hại nha, ngươi đồng ý làm bạn gái của ta chứ? ngươi đồng ý làm bạn gái của ta chứ?" Cả đêm uống toàn rượu mạnh nên giờ Vương Khiếu Thiên vẫn còn đang say rượu, hắn nói to với Mộ Dung Uyển Nhi, sau đó còn cười lớn.

Vết máu cùng thịt vụn, da vụn của người chết bắn lên mặt Vương Khiếu Thiên cùng lắc lư vặn vẹo theo điệu cười của hắn.

"A, đừng!" Bình thường Mộ Dung Uyển Nhi có một thân võ nghệ đầy mình, nhưng dù sao cũng chỉ là học sinh chưa từng biết qua chiến trường, lúc này nhìn thấy Vương Khiếu Thiên máu me đầy người, lại nhìn bốn cái đầu lăn lông lốc dươi chân, lại nghe tiếp lời nói kia càng khiến nàng sợ đến mức mặt trắng bệch.

"Ngươi, ngươi không được qua đây." Giọng nói của Mộ Dung Uyển Nhi run rẩy, nàng lén thò tay vào trong người bấm nút gửi tín hiệu cầu cứu.

"Ta thầm yêu ngươi đã hai năm, hai năm này ngày nào được thấy ngươi đều khiến ta rất vui vẻ." Vương Khiếu Thiên gào thét với Mộ Dung Uyển Nhi, hắn cũng đi từng bước về trước, thân hình lảo đảo tiếp cận nữ thần trong mộng.

Mộ Dung Uyển Nhi thì lui từng bước về phía sau, cuối cùng một gốc cây to chặn lại đường lui của nàng, lưng nàng kề sát thân cây, mồ hôi lạnh chảy dọc theo bờ má. Từ nhỏ đến lớn nàng nào có sợ đến mức này. Cảm giác khủng khiếp, kinh hoàng lan tràn khắp bộ não.

Tuy rằng võ thuật của Mộ Dung Uyển Nhi rất cao cường, thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng không thể động được ngay cả một ngón tay.

"Không, không được qua đây, ngươi không được qua." Mộ Dung Uyển Nhi sợ hãi nói với Vương Khiếu Thiên.

"Ngươi đồng ý làm bạn gái của ta chứ? Ngươi đồng ý làm bạn gái của ta chứ? Ta cực kỳ yêu ngươi, ngươi đồng ý làm bạn gái của ta chứ?" Miệng của Vương Khiếu Thiên không ngừng lặp lại những lời kia, chân không dừng mà bước thẳng đến trước mặt Mộ Dung Uyển Nhi.

Mộ Dung Uyển Nhi nhìn Vương Khiếu Thiên như thấy một tên đồ tể bước ra từ Địa ngục, nàng sợ hãi đến mức quên hết võ thuật trong người, cũng không dám trả lời câu nói của Vương Khiếu Thiên.

"Ngươi biết không? Ta đã có nhiều giấc mơ, mơ chúng ta cùng ở trong một rừng cây, ta hỏi ngươi có đồng ý làm bạn gái của ta không? Ngươi nghẹn ngùng im lặng coi như đồng ý, thế rồi ta cứ như vậy bước đến ôm lấy ngươi, sau đó hai chúng ta hôn nhau nồng say, cuốn lưỡi, ôm nhau say đắm, ta còn xoa ngực ngươi nữa." Vương Khiếu Thiên nói to.

Mùi rượu pha lẫn mùi mùi máu tanh khiến Mộ Dung Uyển Nhi run rẩy.

Vương Khiếu Thiên vừa nói, hắn bước đến vương tay đỡ vòng eo đang nép sát thân cây của Mộ Dung Uyển Nhi, đưa gương mặt đầy máu ra trước tới khi môi kề môi.

Mộ Dung Uyển Nhi sợ đến ngây người, nụ hôn đầu của mình vậy mà mất rồi, đã mất rồi, bị một tên quỷ biến thái cuồng sát đoạt mất. Trong cơn khủng hoảng cực độ, nàng chỉ nghĩ được tới mức này.

"Thật mềm, thơm quá, ngọt." Vương Khiếu Thiên hôn xong thì ngẩng đầu lên, bắt đầu sờ nắn bầu ngực mềm mại của Mộ Dung Uyển Nhi, tình tứ nói với nàng.

"A, mặt ngươi sao lại có vết máu vậy, ta giúp ngươi lau." Vương Khiếu Thiên nhìn thấy trên mặt Mộ Dung Uyển Nhi xuất hiện máu tươi đen kịt.

Thật ra những vết máu này là máu tươi trên mặt hắn dính lên mặt Mộ Dung Uyển Nhi.

Vương Khiếu Thiên nói là làm, giơ hai tay đầy bùn đất cùng máu đỏ chà xát khuôn mặt tái xanh của Mộ Dung Uyển Nhi, bất quá hắn đang say rượu nặng, hắn nói là chùi mặt nhưng không khác gì đang xoa nắn mặt.

"A, tại sao máu càng lau càng nhiều a." Gương mặt thiên thần của Mộ Dung Uyển Nhi phút chốc đã bị hai tay đầy máu của Vương Khiếu Thiên nhuộm thành cùng một màu đỏ sậm, thậm chí có chỗ bị xoa nắn đến mức xanh lè.

Mộ Dung Uyển Nhi lúc này đã sợ hãi đến cứng cả người.

"Đứng lại, không được động đậy, mau thả Mộ Dung tiểu thư ra, nếu không thì ta sẽ nổ súng." Xa xa, năm người mặc đồng phục bảo an học viện chạy tới, tay cầm súng thuốc mê la lớn với Vương Khiếu Thiên.

Bọn họ bao vây Vương Khiếu Thiên cùng Mộ Dung Uyển Nhi.

Bọn họ nhìn Mộ Dung Uyển Nhi vừa nãy lén gửi tín hiệu cầu cứu, học viên có thể có máy cầu cứu thì đều là kẻ có gia thế rất lớn.

Bọn họ lại nhìn bốn cái đầu dưới đất cùng Vương Khiếu Thiên cả người còn mặc đồng phục học viện nhưng đã dính đầy máu, lại nhìn một đống thịt sau lưng.

Sắc mặt của năm tên bảo an cũng thay đổi, kể từ khi học viện thành lập thì đây là lần đầu tiên xuất hiện vụ việc giết người chặt xác, thậm chí giết đến vài người, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

Năm tên bảo an cẩn thận đề phòng nhìn Vương Khiếu Thiên trước mặt, chỉa súng bắn thuốc mê về phía hắn.

Một tên chủ nhiệm giáo dục cũng nhanh chóng chạy tới từ đằng sau năm người bảo an, liếc nhìn Vương Khiếu Thiên mặc đồng phục học sinh và Mộ Dung Uyển Nhi, lại nhìn một đống các phần thân thể.

"Học viên, ngươi mau thả Mộ Dung tiểu thư ra, ngươi không biết thân phận của Mộ Dung tiểu thư sao, cha mẹ nàng là quan lớn của hạm đội Tinh Minh, bây giờ nếu ngươi ngừng tay còn có thể được sự khoan hồng của pháp luật." Chủ nhiệm mập mạp cố gắng bình tĩnh nói lớn với Vương Khiếu Thiên.

"Nhanh, nổ súng mau, các ngươi đứng như trời trồng làm gì, nhanh chóng bắn tên tội phạm này mau, đừng để Mộ Dung tiểu thư bị chấn kinh nữa." Chủ nhiệm mập mạp nhỏ giọng nói với năm người bảo an.

Chủ nhiệm giáo dục nghĩ trong lòng, cái tên học viên máu ne này ở đâu chui ra vậy, thành tích thi đua phấn đấu của mình năm nay đã tiêu rồi.

Hắn biết rõ thân phận của Mộ Dung Uyển Nhi, nếu như nàng có bị gì thì phỏng chừng cái chức chủ nhiệm này cũng mất luôn.

"Phập phập phập!" Tiếng đạn thuốc mê bắn trúng lên người Vương Khiếu Thiên, hắn bắt đầu cảm giác càng mơ hồ hơn, thân thể loạng choạng đổ về phía trước kề sát người của Mộ Dung Uyển Nhi, cảm giác thật mềm mại và êm ái.

Bảo an cùng chủ nhiệm thấy tên học viên đẫm máu kia bị ăn đạn thì tâm tư cũng buông lỏng, thở ra một hơi.

"Mộ Dung đại tiểu thư, chúng ta nhận được tín hiệu cầu cứu liền chạy đến đây, xem ra ngươi không có thương tổn ngoài da nào! Ta tìm thầy thuốc hồi phục tâm lý đến trị liệu cho ngươi." Chủ nhiệm mập mạp nói với Mộ Dung Uyển Nhi, hắn cũng phất phất tay ra hiệu đám bảo an mau chóng xử lý Vương Khiếu Thiên.

"Uyển nhi, ta cũng là khôi phục tâm lý sư, ta trị liệu cho ngươi nhé! Ta rất chuyên nghiệp." Trước khi té xỉu, Vương Khiếu Thiên nghe chủ nhiệm mập nói thế nên gắng gượng dùng một tia ý thức cuối cùng hô với Mộ Dung Uyển Nhi.

Bảo an sau khi nghe thế liền nã thêm hai phát đạn thuốc mê, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn hôn mê.

"A!" Nghe được lời nói của Vương Khiếu Thiên, Mộ Dung Uyển Nhi kinh hoàng ngất xỉu.

"Nhanh, mau gọi nhân viên y tế xuống đây, liên hệ bảo vệ xuống phong tỏa hiện trường. Sự tình ngày hôm nay cấm không được tiết lộ nửa chữ, bằng không thì các ngươi về vườn chăn rau được rồi!" Chủ nhiệm hét lớn với đám bảo an.