Tiếng kêu hưng phấn của Hoa ca truyền tới, nhìn sang phía gã mặt thẹo cầm đầu chín tên to con, Bùi Đông Lai cười khổ, chậm rãi đứng dậy chắn trước người Tần Đông Tuyết.

Nhìn bóng lưng gầy yếu tựa như ngọn núi che chắn che chở trước người Tần Đông Tuyết, trong lòng Nạp Lan Minh Châu càng thêm khó chịu.

- Chị, hình như phế vật này chọc vào phiền phức nào rồi?

Thấy Nạp Lan Minh Châu khó chịu, Nạp Lan Hiên cảm thấy sung sướng khi người gặp họa, dường như đang chờ mong màn bi kịch của Bùi Đông Lai.

Nạp Lan Minh Châu nhíu mày, không rõ trong lòng đang suy nghĩ gì.

Trước cửa tiệm, gã mặt thẹo nhìn về phía Hoa ca chỉ, thấy Bùi Đông Lai liền mang theo tám gã tay chân hùng hổ bước vào.

Hả?

Lúc gã mặt thẹo sắp động thủ, trong tầm mắt của hắn hiện ra Nạp Lan Kỳ.

Phát hiện này khiến hắn trợn mắt há mồm, sự kinh ngạc khó lòng che giấu.

Hiển nhiên hắn nhận ra Nạp Lan Kỳ, mà hắn cũng không ngờ kẻ cao quý như Nạp Lan Kỳ lại ăn ở chỗ này.

Cảm thấy nghi ngờ, hắn vắt óc suy nghĩ cũng chẳng ra nguyên nhân, chưa vội ra tay với Bùi Đông lai, đám Hoa ca nhìn chăm chú tựa như nô tài nhìn thấy chủ nhân, chạy thục mạng về phía Nạp Lan Kỳ.

- Nạp Lan thiếu gia.

Rất nhanh gã mặt thẹo đã tới trước bàn Nạp Lan Kỳ, khẽ cúi đầu vấn an, lại đánh giá Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan Hiên một lượt, thầm đoán thân phận hai người.

Thấy gã mặt thẹo chủ động chào hỏi, Nạp Lan Kỳ hơi do dự, không rõ có nên nói chuyện với hắn trước mặt Nạp Lan Minh Châu cùng Nạp Lan Hiên hay không.

- Có chuyện gì thế?

Khi Nạp Lan Kỳ do dự, đột nhiên Nạp Lan Minh Châu hỏi, giọng điệu tựa như chủ nhân hỏi nô bộc vậy.

- Là thế này, đệ đệ Tiểu Hoa của Khôn ca bị người ta bắt nạt, tôi được Khôn ca dặn dò nên mới đến.

Tuy gã mặt thẹo không biết thân phận Nạp Lan Minh Châu nhưng hắn âm thầm phát hiện Nạp Lan Kỳ vô cùng giữ ý trước mặt nàng nên cho rằng thân phận nàng cực kì cao quý.

- Hả?

Nạp Lan Minh Châu hứng thú nhìn về phía Hoa ca giằng co với Bùi Đông Lai lúc trước, khinh thường cười:

- Là hắn sao?

- Dạ!

Nạp Lan Minh Châu đã hỏi gã mặt thẹo không dám giấu, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bùi Đông Lai, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Cùng lúc đó, Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết quay đầu lại nhìn về phía Nạp Lan Minh Châu.

Trước đó, Tần Đông Tuyết đã đoán ra thân phận Nạp Lan Minh Châu, thấy nụ cười khinh miệt trên khóe miệng nàng liền cảm thấy nghi ngờ.

Bùi Đông Lai không hề nghi ngờ, cảm giác của hắn rất chân thật.

Bởi lẽ hắn đã nhận ra ý tứ không tốt trong nụ cười của Nạp Lan Minh Châu

- Mang người của ngươi, cút!

Nạp Lan Minh Châu nói, giọng điệu khinh miệt khiế người ta cảm thấy bất ngờ.

Hả?

Đột nhiên nghe Nạp Lan Minh châu nói như vậy, không chỉ gã mặt thẹo cùng đàn em mà Nạp Lan Hiên và Bùi Đông Lai đều sủng sốt!

Nạp Lan Hiên biết Nạp Lan Minh Châu cùng Bùi Đông Lai có hôn ước, trong lòng Nạp Lan Minh Châu kẻ kia rác rưởi cũng không bằng, dưới tình hình này hiển nhiên nàng sẽ không giúp đỡ Bùi Đông Lai, hiện giờ nghe Nạp Lan Minh Châu nói vậy hiển nhiên hắn cực kì kinh ngạc.

Mà Bùi Đông Lai chưa từng gặp Nạp Lan Minh Châu nhưng lại cảm nhận được sự nguy hiểm trong nụ cười của nàng, tình huống này Nạp Lan Minh Châu lại giúp đỡ hắn sao?

Tần Đông Tuyết cùng suy nghĩ như vậy, ngầm lắc đầu chỉ thị cho gã trung niên kia không cần hiện thân.

- Chị của ta bảo ngươi cút thì mau lăn đi!

Nạp Lan Kỳ biết thời thế, thấy Nạp Lan Minh Châu lên tiếng liền lạnh lùng quát.

Chị?

Nghe Nạp Lan Kỳ gọi Nạp Lan Minh Châu như vậy, gã mặt thẹo tỉnh ra vội vàng gật đầu:

- Dạ, Nạp Lan tiểu thư, Nạp Lan thiếu gia!

Nói xong, gã mặt thẹo vội vàng lôi đám thủ hạ cùng đám Hoa ca rời đi.

Không ít người đứng xem cảnh thấy kinh ngạc, gã mặt thẹo vác bộ mặt như chó nhà có tang rời đi, hắn cũng không hiểu vì sao Nạp Lan Minh Châu ra mặt giúp đỡ Bùi Đông Lai, nhưng hắn hiểu một việc, ở Liêu Ninh, thậm chí cả Đông Bắc, đắc tội Nạp Lan gia là tội chết!

- Chị, vì sao lại giúp phế vật kia?

Thấy đoàn người của gã mặt thẹo rời đi, Nạp Lan hiên tỉnh táo sau sự kinh ngạc, thấp giọng hỏi Nạp Lan Minh Châu.

- Tiểu Hiên, tuy rằng chị cùng hắn giải trừ hôn ước, nhưng dù sao cũng là có duyên phận, việc vừa rồi coi như tặng cho hắn một cái nhân tình miễn phí.

Nạp Lan Minh Châu nói xong liền nhìn về phía Bùi Đông Lai, ánh mắt lộ rõ sự thương hại tựa như công chúa ngồi kiệu ném tiền bố thí cho ăn mày vậy.

- Hay!

Nạp Lan Hiên nhìn Nạp Lan Minh Châu cười đầy thâm ý, nhanh chóng đi về phía Bùi Đông Lai.

Nạp Lan Kỳ ngẩn ra, nhìn Bùi Đông Lai bằng ánh mắt khó tin.

Vốn hắn còn nghi ngờ vì sao Nạp Lan minh Châu vô duyên vô cớ giúp đỡ Bùi Đông Lai, giờ nghe Nạp Lan Minh Châu thì thâm nhỏ to liền choáng váng, không biết nói gì thêm!

Hắn nhìn Bùi Đông Lai bằng ánh mắt khó tin, dường như đang dò xét xem vì sao kẻ kém cỏi kia lại có hôn ước với Minh Châu tỷ?

Do bước đầu dung hợp linh hồn Tiêu Phi nên thính lực Bùi Đông Lai vượt xa người thường, âm thanh nhỏ bé của Nạp lan Minh Châu hắn cũng nghe rõ mồn một.

Trước đó, Bùi Đông Lai nghe Nạp Lan Kỳ nói với gã mặt thẹo đã đoán ra thân phận Nạp Lan Minh Châu.

Hắn tưởng nàng giúp là do nhận ra mình, cũng là do nể mặt Bùi Vũ Phu cứu sống Nạp Lan lão gia tử.

Lúc này bốn chữ giải trừ hôn ước tựa như ma âm từ địa ngục kích thích tâm thần Bùi Đông Lai, khiến hắn ngây ra.

- Bùi Đông Lai phải không?

Chưa đợi Bùi Đông Lai lấy tinh thần, Nạp Lan Hiên đã tới bên cạnh, tựa như đáng tối cao nhìn con kiến, giọng điệu cao ngạo.

- Đúng.

Nạp Lan Hiên khiến Bùi Đông Lai hồi tỉnh, tuy rằng hắn không biết vì sao Nạp Lan Minh Châu hủy hôn ước, nhưng giọng điệu của nàng khiến hắn cảm thấy khó chịu.

- Minh Châu tỷ bảo tôi nói cho cậu biết, tuy rằng nàng giải trừ hôn ước cùng cậu nhưng dù sao cũng từng có duyên, vừa rồi coi như tặng cho cậu một cái nhân tình miễn phí.

Nạp Lan Hiên lặp lại lời Nạp Lan minh Châu.

Hôn ước?

Rầm!

Nạp Lan Hiên nói xong, khách trong quán ma lạt hấp đều đứng dậy, tựa như nghe được chuyện khó tin nhất thế gian, trợn mắt há mồm, không ngừng liếc Bùi Đông Lai cùng Nạp Lan Minh Châu như tự hỏi: người kia vừa đi cùng một vưu vật của nhân gian, lại còn có hôn ước với cô gái xinh đẹp kia, rốt cuộc hắn là ai?

Không chỉ bọn họ, ngay cả Tần Đông Tuyết cũng kinh ngạc đến ngây ngốc.

Nhưng…

Rất nhanh trong đầu nàng hiên ra lời Nạp Lan minh Châu cùng Nạp Lan Hiên thì thầm với nhau, trong lòng truyền tới cảm giác không yên, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại.

Thấy biến hóa của Tần Đông Tuyết, sự tức giận trong lòng Nạp Lan Minh Châu dần giảm bớt, nụ cười trên môi tràn ngập cảm giác siêu việt, hướng về phía Tần Đông Tuyết gật đầu dường như muốn nói: hắn, chỉ là thứ phế vật mà ta bỏ đi!

Sau đó nàng cười lạnh với Bùi Đông Lai như muốn nói: phế vật, không phải ngươi muốn giả vờ không quen biết ta sao? Ngươi không dám nhận mặt ta, vậy thì ta chủ động nhận biết vậy!

Chẳng hiểu vì sao, thấy hành động của Nạp Lan Minh Châu, lửa giận trong lòng Bùi Đông Lai bùng phát.

- Cảm ơn vừa rồi đã ra tay giúp đỡ.

Ngay sau đó, Bùi Đông Lai nói với Nạp Lan minh Châu, giọng điệu hờ hững:

- Nhưng mà tôi không quen cô, sợ rằng cô đã nhận lầm người!