Nghe lời nói tuyệt tình như vậy, ánh mắt Dư Tư Lăng ngập vẻ bi ai, sầu muộn, nàng nhẹ nhàng nói:
- Hạ Văn, ngày mai không quyết đấu có được không?
Quyết đấu? Triệu Tử Văn mấy ngày qua quả thực không nhớ, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này. Hắn thản nhiên nói:
- Đương nhiên phải tiếp tục. Đêm mai ở Tây Hồ, ta sẽ chờ ngươi.
- Tử Văn, muội không quyết đấu với huynh. Muội yêu huynh, yêu huynh...
Dư Tư Lăng rốt cuộc không kìm nổi, mỗi ngày nàng đều tưởng niệm hắn. Nàng chạy tới trước mặt hắn, ôm chặt lấy hắn, nức nở nói.
Triệu Tử Văn ôm lấy thân thể động lòng người này, nhưng trong lòng lại không hề có chút tình cảm xúc động nào. Hắn lạnh lùng nhìn người con gái trong lòng, nhìn Dư Tư Lăng rơi lệ. Trong lòng dù thế cũng cuộn sóng, phập phồng, tự hỏi, vì sao, vì sao nàng lại yêu hắn?
- Tử Văn, có thể tha thứ cho muội chuyện trước đây được không? Muội nguyện ý hầu hạ huynh thật tốt.
Dư Tư Lăng ôm chặt Triệu Tử Văn, nước mắt trong suốt cuồn cuộn tuôn rơi
Hơi thở nam tử quen thuộc trên người Triệu Tử Văn khiến Dư Tư Lăng cảm thấy thật ấm áp. Nàng hạnh phúc, vui sướng vùi đầu trong ngực hắn cảm thụ tình cảm.
- Vì sao ngươi lại yêu ta? Chẳng lẽ chỉ vì một lần lên giường? Hay bởi vì ta không phải là một thư đồng mà đã là một Đại tướng quân, vì vậy ngươi hy vọng ta chịu trách nhiệm?
Triệu Tử Văn đẩy nàng ra.
- Muội.....
Dư Tư Lăng ngẩn người. Nàng cũng không biết nói gì. Ngày mà Triệu Tử Văn đoạt trinh tiết của nàng, nàng rất hận hắn. Nhưng sau đó không biết vì sao, trong mộng nàng cũng luôn nhớ tới khuôn mặt tươi cười xấu xa của hắn. Cái huyết mạch nho nhỏ trong người khiến nàng càng cảm thấy nhớ nhung hắn hơn. Dần dần, nàng vô thức bắt đầu thích hắn. Nhưng chuyện tình cảm phức tạp này, Dư Tư Lăng cũng không biết làm sao nói ra, nửa như yêu, nửa như hận. Thật rắc rối, phức tạp!
- Là huynh đoạt trinh tiết của ta, ta mới có thể thích huynh
Dư Tư Lăng thầm nghĩ, nàng trong lúc lo lắng vô thức trả lời.
Nếu là người khác, chắc chắn sẽ không tin, nhưng đối với người có tư tưởng hiện đại như Triệu Tử Văn, điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Lên giường rồi thích đối phương, ở thế giới của hắn có nhiều người như vậy. Triệu Tử Văn chỉ vào ngực mình, cười nói:
- Ngươi còn nhớ chỗ này không? Trước đây ta nói sẽ chịu trách nhiệm, ngươi lại đâm ta một đao. Giờ ngươi nói như vậy, không phải là rất buồn cười sao?
"Là…..là rất buồn cười!!!" Dư Tư Lăng đương nhiên không quên được. Nàng đã dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn, lại nhục mạ hắn là kẻ bất lực, là nô tài, giờ lại nói yêu hắn, thật sự là buồn cười. Dư Tư Lăng cười thê thảm:
- Tử Văn, muội nguyện ý dùng mọi thứ để huynh tha thứ, cho dù là vứt bỏ tính mạng.
"Xem ra, nàng thực sự đã yêu ta. Đây có lẽ là tình yêu đích thực." Triệu Tử Văn thầm thở dài, cho dù hắn có tiếp nhận Dư Tư Lăng hay không, nhưng cưới nàng thì sau đó sẽ ra sao? Triệu Tử Văn cảm thấy bản thân không thể chiến thắng tâm ma, không thể chân chính tiếp nhận nàng. Sự sỉ nhục kia, hắn không thể quên được! Hắn ảm đạm lắc đầu:
- Có lẽ đêm đó, ngay từ đầu, ta không nên cứu ngươi.
Dư Tử Lăng nước mắt doanh tròng, nghẹn ngào lắc đầu:
- Tử Văn, nếu không phải có huynh cứu giúp, muội sẽ không thể sống tới bây giờ, càng không thể cảm nhận được chân tình nam nữ, nhưng là….
Nàng lại ôm lấy Triệu Tử Văn, khóc lóc:
- Là…tự tay muội đem hạnh phúc của mình chôn vùi…
Sớm biết có hôm nay, lúc trước sao làm vậy? Triệu Tử Văn chợt cảm thấy bất đắc dĩ, vì một câu Dư Tư Lăng sỉ nhục mà hắn nhập ngũ, trên chiến trường anh dũng giết địch, nhưng hôm nay, đổi lại chỉ là sự hối hận muộn màng của Dư Tư Lăng.
Triệu Tử Văn đẩy hai tay Dư Tư Lăng đang ôm hắn, lui lại phía sau một bước, lạnh lùng nói:
- Ta chỉ muốn biết, cuộc chiến ngày mai, ngươi đến hay không đến?
- Tử Văn, muội không muốn tiếp tục tổn thương
Dư Tư Lăng khuôn mặt tiêu điều, buông tay khỏi Triệu Tử Văn, lẩm bẩm.
- Không muốn thương tổn ta?
Triệu Tử Văn ngửa mặt lên trời cười nói:
- Ngày mai, ta muốn xem ngươi làm thế nào thương tổn ta!
Đôi mắt đẹp của Dư Tư Lăng thoáng kinh ngạc. Lúc này nàng mới phát giác những lời mình nói không ổn, nàng vội vàng xua tay:
- Tử Văn, muội không phải ý tứ này, muội chỉ là….
- Không cần nói thêm, trận chiến ngày mai ở Tây Hồ, ta sẽ chờ ngươi đến. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Triệu Tử Văn hiểu lầm Dư Tư Lăng, nghĩ rằng nàng nói hắn không đánh lại nàng, hắn lạnh lùng nói với Dư Tư Lăng.
Triệu Tử Văn là người rộng rãi, rất trọng sĩ diện, lời nàng nói hắn cảm thấy khó chịu, vì vậy, trận chiến với Dư Tư Lăng ngày mai không thể ngừng. Hắn xoay người đạp tuyết rời đi.
Dư Tư Lăng cảm thấy thật lạnh lẽo từ tận đáy lòng. Nàng căn bản không muốn đánh với Triệu Tử Văn. Nhìn Triệu Tử Văn rời đi, rốt cuộc nàng không kìm nổi sự bi ai, nhìn về phía hắn ở xa, hô lớn:
- Tử Văn, muội đã…..của huynh!!
- Bịch, bịch…
Triệu Tử Văn không như khi đến, nhẹ nhàng mà hung hăng đạp tuyết đi về phía Hạ phủ. Câu nói cuối cùng của Dư Tư Lăng, hắn vô tình không nghe thấy.
Không phải Triệu Tử Văn nhẫn tâm. Nhưng là một nam nhân, cái nên có là sự tôn nghiêm và khí phách. Thử hỏi sự nhục nhã mà hắn phải chịu trước đây, hắn có thể bỏ qua sao? Triệu Tử Văn không hạ độc thủ với nàng, đã là rất khoan dung rồi.Hắn muốn đánh bại Dư Tư Lăng, đoạt lại tất cả những gì đã mất. Hắn không muốn mọi người nói, nam nhân như hắn lại phải quỳ dưới váy đàn bà. Nhất định phải báo cừu!!
- Triệu huynh, việc nhà xử lý xong rồi sao?
Điền Hổ đứng trước cửa Hạ phủ, nhìn Triệu Tử Văn đi tới, cười ha hả.
Chỉ có Điền Hổ biết gút mắc trong lòng Dư Tư Lăng và hắn. Khó trách hắn ta nói đó là việc nhà. Triệu Tử Văn nhìn Điền Hổ nói:
- Điền huynh, vì sao ngươi không nói sớm Dư Tư Lăng chờ ta?
Điền Hổ cười nói:
- Nếu ta nói với ngươi, ngươi sẽ đi gặp nàng sao?
Nhất định không! Triệu Tử Văn không cần nghĩ cũng có đáp án. Hắn căm giận nói:
- Nhưng ngươi cũng không thể nói đó là việc nhà của ta!