Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập hạnh phúc của Lăng Nhi thân thiết dụi vào trong lòng tướng công. Ước ao ngày xưa không dám với tới, không ngờ là tối nay đã thành hiện thực, Lăng Nhi co người lại nép chặt vào tướng công, chỉ sợ cảnh này rồi sẽ tan biến mất như một giấc mộng, cứ rúc vào trong lòng hắn, nỉ non một hồi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng bóng loáng như ngọc, nước mắt chưa khô dưới ánh đèn le lói lại trong suốt rực rỡ như những hạt châu, làm cho người ta vừa yêu lại vừa thương. Triệu Tử Văn trong lòng ấm áp, trong đầu bỗng nhiên lại hiện ra hình ảnh An Nhi chan chứa nước mắt viết bức thư tình kia. Ánh mắt nàng ai oán, ánh sáng đèn leo lắt như nhảy múa trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm của nàng.
Lăng Nhi trong lúc ngủ mơ, khóe môi anh đào lộ ra nụ cười thản nhiên, hai tay ôm chặt lấy cổ Triệu Tử Văn, dường như sợ giấc mộng này sẽ đột nhiên biến mất.
Triệu Tử Văn cười ảm đạm, hai tay cũng ôm vòng eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng. Cho tới bây giờ hắn cũng không hề nghĩ rằng trước đây mình và Lăng Nhi đấu võ mồm, hục hặc với nhau dữ dội như thế, thế mà hiện giờ lại thành vợ chồng tay ấp má kề. Nhân sinh thật đúng là rất kỳ diệu.
Hắn cảm thấy được huyết mạch trong bụng Lăng Nhi đang chuyển động, chợt có cảm giác bình thản và yên ổn mà trước nay chưa từng có, dần dần cũng thiếp đi...
---------------------
Trong một phủ viện bề thế ở huyện Tiền Đường, một nam tử môi tái nhợt, tóc tai rũ rượi nằm trên giường gấm. Bên giường là một lão nhân thân thể mập mạp. Lão nhân ánh mắt tràn ngập nỗi phẫn nộ, lại bi thương nhìn nam tử đang nằm trên giường, nói:
- Trí Viễn, ta nhất định sẽ giết chết thư đồng này, báo thù cho con!
Phủ viện hoành tráng này chính là Mã phủ - Hàng Châu Tổng đốc phủ. Nam tử đang nằm trên giường, đương nhiên chính là người suýt chút nữa bị chết cóng - Mã Trí Viễn. Tuy rằng gã đã được cứu sống kịp thời, nhưng thân thể yếu đuối vẫn bị đông cứng lại, đi dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng rồi mới trở về. Toàn thân gã nóng lên như lửa, đầu váng mắt hoa, đang đắp đến năm sáu cái chăn bông dày cộp thế mà không toát nổi mồ hôi...
Trong cơn mê ngủ, Mã Trí Viễn nghe thấy câu nói của lão nhân kia, bị sợ đến nỗi tỉnh ngay túm chặt lấy bàn tay già nua của Mã Tuần phủ, gào lên nói:
- Cha, không cần đâu. Đừng dây vào hắn. Bằng không con sẽ mất mạng đó.
Mã Tuần phủ nghe thấy thế mà toàn thân chấn động. Một gã thư đồng nho nhỏ thì làm được cái gì chứ? Lão ta nhìn bộ dạng Mã Trí Viễn tiều tụy thì không chịu nổi, vô cùng đau đớn, nói: - Con ơi, hắn chỉ là một gã thư đồng mà dám tra tấn con thành bộ dạng thế này. Chẳng lẽ con lại còn bảo cha bỏ qua hay sao?
- Hắn không phải là thư đồng của Hạ phủ đâu cha. Hắn là Triệu.... Tướng quân.
Mã Trí Viễn run rẩy một hồi lâu mới chậm rãi nói ra được hết câu. Đôi mắt đầy hàn quang bắn ra bốn phía và thanh âm băng lạnh như từ địa ngục kia của Triệu tướng quân khiến gã vô cùng sợ hãi.
Mã Tuần phủ rùng mình, không thể tin nổi, hỏi lại:
- Ai cơ? Hắn là Triệu .... Tướng quân ư?
- Hắn chính là Triệu tướng quân giết người không chớp mắt kia. Con phải rời khỏi Tiền Đường. Vĩnh viễn không trở về đây nữa.
Mã Trí Viễn yếu đuối lớn tiếng khóc ròng.
Mã Tuần phủ như bị sét đánh nửa ngày không tỉnh nổi. Nhưng lão ta đã lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường, thành thục trầm ổn, nào có non nớt như Mã Trí Viễn chưa từng trải qua nỗi đả kích nào. Lão cau mày lẩm bẩm nói:
- Chỉ nghe nói thư đồng này là một hỏa đầu binh. Không ngờ hắn lại chính là Triệu tướng quân giết gần ngàn người trong trận chiến Vọng Giang Thành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Bảo sao đêm đó Triệu tướng quân vì sao lại vì Bảo Nhi mà thương tâm đến thế. Hóa ra Triệu tướng quân chính là thư đồng kia. Mã Tuần phủ thần sắc ưu sầu âm thầm lo lắng. "Nếu Triệu tướng quân vì chuyện đó mà về sau đến tính sổ thì biết làm thế nào cho phải đây..."
Mã Tuần phủ cân nhắc hồi lâu. Bỗng nhiên lão như già đi rất nhiều, thở dài thật sâu, nói:
- Trí Viễn, sau khi con khỏi bệnh, lập tức đến Tô Châu nương nhờ chỗ đại ca con đi. Triệu tướng quân kia ngày nào còn ở Tiền Đường thì ngày đó con đừng trở về vội.
Đại ca của Mã Trí Viễn là anh cùng cha khác mẹ với gã. Đại ca của gã làm Huyện lệnh Tô Châu. Mã Tuần phủ cũng chỉ còn cách để gã đến đó nương nhờ đại ca mình, chứ còn nếu như vẫn ở lại Tiền Đường, cũng không biết sau này Triệu tướng quân sẽ đối phó với gã như thế nào nữa. Vẫn là rời đi khỏi đây thì tốt hơn. Gã mất hết cả sức lực, yếu đuối gật đầu. Lúc này thì kế sách tốt nhất cũng chỉ đành như thế mà thôi...
- Aizzz, vì sao Mã gia ta lại động chạm đến Triệu tướng quân, một nhân vật lợi hại như vậy chứ!
Mã Tuần phủ thần sắc tiêu điều, thở dài, nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
----------------------
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Triệu Tử Văn tỉnh lại đã không thấy Lăng Nhi đâu cả, chỉ có bữa sáng nàng đã nấu xong đặt ở trên bàn.
Triệu Tử Văn cười ha hả. Sáng nay hắn định đi đặt sính lễ, không ngờ là Lăng Nhi lại gấp gáp như vậy, bỏ chạy về nhà chờ mình đến.
Hắn cười một cách bất đắc dĩ, rồi thong thả mặc quần áo tử tế, xử lý hết bữa sáng mà Lăng Nhi đã chuẩn bị cho hắn rồi đến chợ kêu hai gã tiểu nhị, thay hắn mang sính lễ đi. Tuy rằng Triệu Tử Văn không cần để ý mặt mũi hay thể diện gì gì đó. Nhưng mà tân lang lại đi mang sính lễ thì không phải là vấn đề thể diện, mà là vấn đề về chỉ số thông minh......
Rời tiểu viện đi ra không xa lắm có thể nhìn thấy một tòa phủ cao lớn, cửa sơn đỏ thẫm, hai bên đại môn là hai con sư tử oai hùng. Ngay chính giữa cửa treo một tấm biển sơn son --- Dư phủ!
Triệu Tử Văn tiêu sái bước thẳng vào trong đại môn Dư phủ. Hai gã tiểu nhị nâng sính lễ bước sát theo sau. Gia đinh và hộ vệ của Dư phủ thấy có người nâng sính lễ tiến vào cũng không hề ngạc nhiên. Chắc là Dư đại nhân đã có dặn qua.
Dư phủ khá rộng, vừa tiến vào cửa đã thấy một khoảng sân trống rộng rãi, trồng đủ các loại cây cối làm cảnh, u nhã thanh tao. Triệu Tử Văn quét mắt lướt qua rồi đi thẳng vào nội đường Dư phủ.
- Ai da, hiền tế đã tới rồi.
Dư đại nhân đã sớm đợi trước cửa nội đường, thấy Triệu Tử Văn từ bên ngoài đi vào thì tiến lên trước đón tiếp.
Ôi trời, trận thế thật khủng bố! Triệu Tử Văn vừa mới bước vào nội đường đã thấy ngồi đầy những người là người, không khỏi trợn mắt há mồm, kinh ngạc nói:
- Ta đây là đến đặt sính lễ hay là đến cưới vợ luôn?
Lão nhân này cũng quá âm hiểm. Triệu Tử Văn căm giận nhìn lão đầu háo sắc, ngoài mặt thì tươi cười nói:
- Nhạc phụ đại nhân quá khách khí rồi!
Nhưng trong bụng thì đã sớm chửi vùi chửi lấp lão già rồi.
Những người đang ngồi trong nội đường cũng không ít, Triệu Tử Văn vừa nhìn đã thấy Tổng đốc đại nhân ngồi ngay ngắn ở đó. Hắn tuy đã cùng Tổng đốc Hàng Châu có duyên gặp mặt một lần, nhưng cũng không có ấn tượng sâu sắc gì với lão mấy. Chỉ nhớ là lão mặt chữ điền, mũi cao, cương trực công chính và có tiếng là quan tốt.
Hấp dẫn sự chú ý của hắn nhất chính là vị Tuần phủ Hàng Châu kia - Mã Khôn. Hôm qua Mã Trí Viễn vừa mới bị mình giáo huấn, không ngờ hôm nay gặp ngay cha gã. Đúng là ---- Không phải oan gia thì không gặp gỡ!
Lại một người quen nữa ngồi đó, chính là đệ đệ của Dư Tư Lăng - Dư Minh Kiệt. Gã đang nghiến chặt hàm răng, đầy vẻ không phục nhìn chằm chằm vào Triệu Tử Văn. Tiếc là gã chỉ là một thằng bé chưa đầy mười tám tuổi, căn bản là không thể uy hiếp gì được hắn.
"Đến cả tỷ phu mà ngươi cũng dám trừng mắt lên nhìn thế à?". Triệu Tử Văn sắc mặt tối sầm, cố ý trừng mắt lên với Dư Minh Kiệt. Hôm nay coi như Dư Minh Kiệt đã biết sự lợi hại của Triệu Tử Văn, bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, vội vàng cúi đầu. "Dù sao hắn cũng là đệ đệ của mình, dọa hắn một chút thế là được rồi."
Triệu Tử Văn lạnh lùng liếc mắt nhìn Mã Khôn một cái rồi cười nói với nhạc phụ đại nhân:
- Dư đại nhân, ngài bày biện lớn như thế này là định làm gì đây ạ?
Nhớ tới đêm đó thiếu chút nữa mất mạng trong tay Triệu tướng quân này, cả người Mã Khôn cứ giật lên thon thót, vội vàng cúi dầu, làm ra vẻ rút lui, nhượng bộ.
Gia đinh Dư phủ tiếp nhận sính lễ trên vai tiểu nhị, đặt vào một góc ở nội đường. Tiểu nhị đã sớm được nhận bạc của Triệu Tử Văn, vừa xong việc thì hướng sang Triệu Tử Văn chào một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài.
- Ngươi sao lại vẫn còn ăn mặc như thế hả?
Dư Huyện lệnh chú ý tới Triệu Tử Văn vẫn đang mặc trang phục của một thư đồng thì không khỏi trách cứ.
Triệu Tử Văn sửa sửa cái mũ thư đồng, cười ha hả nói:
- Cũng không phải là đón dâu Lăng Nhi về, chỉ là đến đặt sính lễ thôi, đâu cần phải long trọng như vậy?
Một câu này của hắn chính là muốn ám chỉ Dư đại nhân có âm mưu thủ đoạn, muốn để cho toàn bộ dân chúng Tiền Đường biết Dư đại nhân ta đây là có người đến nài xin cưới con gái chứ không phải là nóng lòng sốt ruột với nữ nhi đó. Làm thế vừa giữ được thể diện cho lão, lại để cho Lăng Nhi có một thanh danh không nhỏ. Quả thật là một lão hồ ly!
Dư đại nhân cười khổ. Triệu Tử Văn này cũng là một tiểu hồ ly. Hắn cố ý ăn mặc kiểu thư đồng thế này chính là khiến lão ta khó xử đây. Không ít người đang ngồi đó đều lộ ra ý cười mà không dám cười ra tiếng.
- Hôm nay Tô đại nhân muốn đến phủ ta. Bọn họ là muốn đến nghênh tiếp Tô đại nhân chứ không phải là ta muốn bọn họ đến giúp vui.
Dư đại nhân nhẹ giọng giải thích với Triệu Tử Văn.
- Thế ư......
Triệu Tử Văn cười cười rất thâm thúy, nói:
- Thế thì ta đến đây cũng thật vừa lúc nhỉ!
Dư đại nhân lại đỏ mặt lên, ngượng ngùng cười nói:
- Ngươi trước hết là ngồi vào đi. Khi Tô đại nhân đến, ta sẽ dẫn ngươi đến giới thiệu một chút.
Hôm nay Triệu Tử Văn đến đây là cảm thấy khá hứng thú với Tô đại nhân kia. Hắn cũng không muốn so đo nhiều làm gì, gật đầu tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống. Những người đang ngồi đó không phải quan thì là thương, đều là những nhân vật có uy tín và danh tiếng ở Tiền Đường, nhưng lại không có tiểu vương gia Hạng Tử Hiên.
Những người đang ngồi đó đa số là không biết Triệu Tử Văn, lúc này thấy một thư đồng tự mình đến đặt sính lễ. Thư đồng này đối với Dư đại nhân cũng coi như đủ cung kính. Bọn họ cũng đoán được thư đồng này vô cùng ái mộ Dư tiểu thư, bằng không hắn sẽ không đích thân mang lễ đến.
Dư đại nhân quay trở lại ghế trên. Lúc này, một nữ tử dáng người trác tuyệt từ trong sương phòng của nội đường bước ra. Nàng khẽ nhấc bức rèm che, tiếng động khiến cho mọi người đang ngồi đó theo bản năng đồng loạt quay lại nhìn nàng.
Hôm nay Lăng Nhi mặc một chiếc áo ngắn bằng lụa màu xanh ngọc bích có thêu hoa, váy dài màu nguyệt bạch, cổ tay trắng nõn đeo một đôi vòng phỉ thúy màu xanh lục, chắc chắn là sáng sớm quay về Dư phủ đã tỉ mỉ chú ý trang phục và trang điểm. Lông mi vẽ nhạt, môi son điểm nhẹ, làn son nhạt làm nổi bật nét cười, sắc đẹp động lòng người khiến cho những người ngồi đó đều nhìn đến nỗi mờ cả mắt.