Triệu Tử Văn nhìn bộ khoái thứ nhất đang đứng trước mặt…..ta ngất….ái nam ái nữ!
Tuy rằng quần áo của bộ khoái không khác gì với tivi, bọn họ mặc trang phục giống nhau, mũ màu đen, trường bào, bên hông đeo kiếm. Nhưng bộ mặt của bộ khoái trước mặt lại như ngọc, đôi mắt xếch trong veo như nước, làn da trắng như sữa, hồng hồng, vô cùng mịn màng. Không lẽ là nữ cải nam trang, Triệu Tử Văn thầm nghĩ.
Nhưng nhìn lên nhìn xuống, lại phát hiện bộ ngực bằng phẳng khiến hắn nghĩ lại, nữ tử cổ đại sao có thể đi làm bộ khoái? Nhất định là một tên ái nam ái nữ!
Bộ khoái ái nam ái nữ thấy ánh mắt Triệu Tử Văt quét tới quét lui trên người mình, dường như hắn rất ghét người ta nhìn hắn như vậy, nổi giận mắng:
- Ngươi, tên dâm tăng này, nhìn cái gì vậy, ngươi có tin ta móc hai con mắt của ngươi không!!!!
Bảo Nhi nghe xong lập tức giải thích:
- Huynh ấy là bằng hữu của ta, huynh ấy không có….không có…
Bảo Nhi mặt đỏ bừng, như tô một tầng son phấn, thủy chung nói không nên lời cái từ xấu hổ kia.
Bộ khoái ái nam ái nữ thấy bộ dáng động lòng người của nàng, trong mắt lóe ra ánh sáng như thợ săn thấy con mồi, tới gần Bảo Nhi dịu dàng nói:
- Tiểu muội không cần sợ, cứ nói thật, ta chắc chắn giúp ngươi.
Bảo Nhi thấy bộ khoái đứng sát vào mình, hai má càng thêm đỏ, thân hình không khỏi xê dịch sang bên cạnh. Bảo Nhi muốn khóc, thầm nghĩ sẽ chạy khỏi nơi này, thanh âm có chút run rẩy nói:
- Huynh ấy thực là bằng hữu của ta, vừa rồi chỉ là hiểu lầm.
Không nghĩ tới tên này hung ác như vậy, Triệu Tử Văn đành phải phẫn nộ thu hồi ánh mắt đang quan sát trên người hắn. Thấy tên ái nam ái nữ này vừa rồi mắng mình là dâm tăng, giờ lại đùa giỡn Bảo Nhi, tâm tình Triệu Tử Văn bực bội, lạnh lùng trêu đùa:
- Người ta lớn lên chính là để mọi người xem, chẳng lẽ bởi vì ngươi lớn lên giống đàn bà nên không cho người khác nhìn sao? Nếu ngươi sợ bị người khác nhìn thấy, ra cửa thấy người nào nhìn cũng định bắt về thì ta khuyên ngươi tốt nhất đừng ra khỏi cửa.
- Ngươi….
Sau khi biết là hiểu lầm, bộ khoái ái nam ái nữ cũng không làm gì được hắn, nhưng bị một câu nói này tức giận đến hai má đỏ bừng, thiếu chút nữa rút đao ra.
Người xem xung quanh mặt cũng đỏ bừng, muốn cười mà không dám cười ra tiếng, còn bộ khoái thứ hai bên cạnh cũng không nói gì, bộ dáng muốn cười không dám cười, dường như có vài phần e ngại bộ khoái ái nam ái nữ kia.
Bộ khoái ái nam ái nữ không chịu được loại không khí này, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Có tin ta bỏ ngươi vào ngục giam vài ngày không…
Lại là câu nói này, trong tivi, hắn đã nghe nhiều rồi. Triệu Tử Văn gặp tên ái nam ái nữ này, muốn xông lên cho hắn mấy quyền, nhưng bọn họ có ba người, bản thân mình tuy rằng có thể đánh nhưng cũng không có khả năng một địch ba. Tuy nhiên, người xem vây quanh như vậy, tên ái nam ái nữ này hẳn là không dám làm càn. Hắn ra vẻ oán hận cãi lại:
- Chẳng lẽ bình luận diện mạo người khác cũng phạm pháp? Hình dáng của ngươi vốn đúng như vậy mà.
Bộ khoái ái nam ái nữ tức giận hai má đỏ bừng, dường như sắp bùng nổ, hoàn toàn không để ý hình tượng hét lớn:
- Ngươi là tên tiểu nhân vô sĩ, bại hoại, dâm đãng...
Triệu Tử Văn nghe đến nổ đom đóm, không nghĩ tới ái nam ái nữ nổi giận còn đáng sợ hơn nữ nhân, nhưng cũng không dám cãi lại. Ái nam ái nữ đều như vậy, hắn chỉ hận không thể chém chết mình, mà chính mình thì không thể tùy ý mắng hắn, dù kiểu gì cũng không thể.
Bảo Nhi biết Triệu Tử Văn gan lớn, nhưng không ngờ lại dám nhục mạ bộ khoái, nàng vội vàng kéo góc áo hắn, nhẹ nhàng nói:
- Triệu đại ca, đừng nói nữa, dân không đấu với quan, chúng ta đi thôi.
Triệu Tử Văn gật gật đầu, khẳng định tên ái nam ái nữ này sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng không nghĩ tới tên ái nam ái nữ này lại thích nữ nhân. Tên này là nam nhân biến thái, nhưng không ngờ còn đẹp hơn cả nữ nhân! Ngươi….cái tên ái nam ái nữ đáng chết.
Bộ khoái ái nam ái nữ trợn đôi mắt đẹp, mặt đỏ bừng, mày liễu hơi nhíu, bộ dạng khiến người ta chết mê chết mệt, Triệu Tử Văn nhìn có chút ngây người, trong lòng thầm mắng, thật sự là một tên yêu vật, bực tức mà cũng….xinh như vậy.
Triệu Tử Văn không dám nhìn bộ khoái ái nam ái nữ nữa, sợ trúng yêu kế, vội vàng nhìn xung quanh, chỉ thấy nơi này bị ba tầng vây quanh, đại bộ phận đều là tài tử thư sinh. Các tài tử thấy hắn mặc bố sam, mặt đen, tóc ngắn, bộ dạng nghèo túng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, tất cả đều khẽ lay động cây quạt nhỏ, thẳng thắn ưỡn ngực vênh váo tự đắc. Triệu Tử Văn hừ lạnh một tiếng, trăm tên thư sinh không có một tên dùng được, có gì là tốt?
Bộ khoái ái nam ái nữ thấy hắn không để ý tới mình, tưởng hắn bị mình mắng nên sợ hãi, nhưng vừa rồi mới chỉ mắng một chút, chưa thể hả giận, lại tiếp tục nói:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi không giống người trong nước, ngươi từ nơi nào tới, muốn đi đâu?
Triệu Tử Văn bị mắng nhiều lần, vẫn yên lặng, không nghĩ tới hắn lại tiếp tục tra hỏi, cũng không biết trả lời thế nào, vì vậy châm chọc nói:
-Ta đến từ quá khứ, đang đi tới tương lai
Người xem ở bên cạnh thấy vậy không kìm nổi bật cười, người này rõ ràng đối nghịch với bộ khoái mà!
Bộ khoái ái nam ái nữ thấy người chung quanh cười vang, tức giận đến toàn thân phát run, khuôn mặt trắng trẻo giận đến ửng đỏ, hai tròng mắt như muốn phát hỏa.
Triệu Tử Văn gặp phải yêu vật lợi hại nhất, có chút xúc động, thầm kêu không tốt, chuẩn bị kéo bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi bỏ trốn chạy.
Bộ khoái ái nam ái nữ động lòng người kia đâu dễ dàng cho hắn chạy trốn, vung kiếm, bằng tốc độ nhanh nhất chém vào đầu Triệu Tử Văn, nhưng Triệu Tử Văn cũng không ngồi yên, dùng khuỷu tay chắn, tay còn lại hung hăng đánh tới mặt bộ khoái ái nam ái nữ. Ngay lập tức, bộ khoái vung kiếm cản lại, nhưng một quyền của Triệu Tử Văn với tốc độ và lực lượng kinh người khiến hắn bị đánh lui ra sau vài bước.
Bộ khoái ái nam ái nữ khinh miệt nhìn Triệu Tử Văn:
- Không nghĩ tới ngươi còn có chút công phu, đáng tiếc so với ta còn kém xa lắc.
Triệu Tử Văn thầm giật mình, một đòn vừa rồi đã dùng toàn bộ lực lượng, có thể nói là nhanh, độc, chuẩn, nhưng không nghĩ tới yêu vật nọ lại dùng thế công kích ngăn cản tay phải hắn, hắn cũng không rõ yêu vật ra tay lúc nào.
Bộ khoái ái nam ái nữ lại nhấc tay công tới, Triệu Tử Văn lui về sau một bước nhưng kiếm vẫn bám sát, hắn bất đắc dĩ dùng khuỷu tay che chắn. Bang!!! Hắn không nghĩ tới tên yêu vật này lại dũng mãnh như thế, bị đánh lui ra sau vài bước, tên ái nam ái nữ tiếp tục đuổi theo. Triệu Tử Văn tự biết dùng song quyền đấu với kiếm chịu thiệt rất lớn, nhưng rơi vào đường cùng, hai tay đều dùng, tay trái đánh mặt, tay phải đánh bụng, bang, bang, bang. Bộ khoái ái nam ái nữ sử dụng kiếm dễ dàng hóa giải thế công của hắn.
Trong lòng Triệu Tử Văn âm thầm kêu khổ, nắm tay bị va chạm có chút bầm tím, nếu không phải là yêu vật kia sử dụng vỏ kiếm mà sử dụng kiếm, chỉ sợ chính mình đã thảm tử. Hắn bất đắc dĩ lui ra sau vài bước, đổi chân lấy đà, sau đó hung hăng tung một cước vào đầu bộ khoái, nhưng cũng lộ ra sơ hở hạ bàn.
Bộ khoái ái nam ái nữ ngồi xuống với tốc độ khó tin, rồi vọt tới trước mặt Triệu Tử Văn, dùng vỏ kiếm tận dụng sở hở trong nháy mắt đập vào đầu của hắn.
- A!!!
Triệu Tử văn trực tiếp bị đánh ngã, thân thể vốn chưa khôi phục hoàn toàn lại chịu một kích vào đầu, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
- Hôm nay tha cho ngươi, đừng để ta nhìn thấy một lần nữa!
Bộ khoái ái nam ái nữ nói xong liền xoay người rời đi, hai bộ khoái bên cạnh hắn căn bản chưa động thủ, đại khái biết rõ thực lực của yêu vật nọ, thấy yêu vật rời đi cũng đi theo sau.
Người xung quanh chứng kiến kinh hãi một trận, cũng may không bị đánh tới người mình.
- Ai nha…
Triệu Tử Văn tỉnh lại, bò lên, hai tay không ngừng xoa xoa đầu, miệng chửi mắng:
- Yêu vật chết tiệt, yêu vật chết tiệt, đừng để ta nhìn thấy.
Trong lòng Triệu Tử Văn suy sụp không thôi. Hắn từ nhỏ đã theo sư phụ học quyền Thái cùng TaeKwonDo, quyền pháp cùng sức mạnh của đôi bàn chân luyện tập rất mạnh mẽ, thành thạo, tự nhận thấy đánh một không thành vấn đề. Không ngờ hôm nay lại bị tên bộ khoái yêu vật chỉ dùng một tay phải, không đến vài hiệp đã đánh ngã hắn, khiến hắn không thể không cảm thấy bị sỉ nhục.
Tuy nhiên, Triệu Tử Văn phát hiện, với thân thủ này của bộ khoái, thế giới này hẳn không có nội công gì đó, căn bản chỉ là công phu gia truyền. Nhưng cũng không biết tên yêu vật kia luyện thế nào có được tốc độ, lực lượng như thế, rất kinh người, hơn nữa đòn cuối cùng rất nghiêm trọng, hắn lại nắm chắc được lực lượng, khống chế vừa đủ đánh ngất mình, quá lợi hại. Nếu là ở thời đại của mình, thực có thể thành võ đạo gia.
- Tiểu tử ngươi còn chưa chết hả…. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lý Thiên Chính ngồi trước bàn sách cười nói
- Nếu ta đã chết, ai thay ngươi đi làm thư đồng, còn không rót cho ta chén nước
Triệu Tử Văn ngồi thẳng người, cảm giác đầu đã đỡ nhiều, cũng may yêu vật đó không dùng toàn lực.
Lý Thiên Chính nghĩ đến việc Triệu Tử Văn thay mình đi làm thư đồng, nếu hắn chết, không hay ho cho chính mình, vội vàng đi lấy chén nước cho hắn.
- Triệu đại ca, huynh tỉnh chưa.
Bảo Nhi bưng đồ ăn đến, thấy Triệu đại ca tỉnh lại, vui vẻ nói.
Triệu Tử Văn nhìn Bảo Nhi cười mà khuôn mặt đầy nước mắt, khẳng định bởi vì mình bị yêu vật đánh hôn mê nên mới khóc, đau lòng nói:
- Ta không sao, là muội mang ta về?
Bảo Nhi đem đồ ăn đặt trên bàn trúc, lắc đầu:
- Không, là Lý chưởng quầy đưa huynh về
- A, lão nhân đó?
Triệu Tử Văn biết mình nói sai, vội sửa lại:
- Lý chưởng quầy niên kỉ lớn như vậy, không ngờ khí lực vẫn mạnh, có thể cõng ta trở về.