Trương Văn Trọng đáp: "Cũng không tệ, ở trong phòng y tế, tiền lương mỗi tháng cũng khoảng ba bốn ngàn nguyên." Bởi vì dì của Lâm Tử Mạn chỉ hỏi hắn thu nhập ở phòng y tế, cho nên hắn cũng chỉ trả lời phần thu nhập này. Trên thực tế, hắn đảm nhiệm chức giáo thụ trong y học viện đại học Ung Thành, một tháng cũng có tiền lương gần mười ngàn nguyên, cộng hết tiền lương các công việc lại, cũng phải có hơn hai mươi ngàn nguyên. Không nhắc tới hắn còn có năm tỷ đô la gởi trong ngân hàng.

Dì của Lâm Tử Mạn lắc đầu, vẻ mặt thất vọng nói: "Chỉ ba bốn ngàn nguyên sao? Chút tiền này làm sao đủ xài? Cháu xem quần áo trên người Toa Toa, phải dùng gần mười ngàn nguyên mua đó. Nếu như đổi lại là cháu, chẳng phải nhịn ăn nhịn uống suốt ba tháng mới để dành đủ tiền? Lại đừng nói tới sau này cháu còn phải mua nhà mua xe, nuôi cả gia đình. Tiểu Trương, dì xem cháu là người trong nhà, cho nên mới nói với cháu như vậy. Cháu nghe dì khuyên, nhanh từ chức trong phòng y tế, đến bệnh viện lớn đảm nhiệm chức vụ như chủ nhiệm, dễ dàng một tháng có được vài chục ngàn thậm chí càng nhiều tiền hơn. Hơn nữa cháu còn có thể học theo một số người, đến các đài truyền hình giảng bài, hay giảng dưỡng sinh gì đó cho dân chúng, hoặc sau này còn ra sách. Với danh vọng hiện tại của cháu trong quốc nội, nhiều thì không dám nói, một năm xuống tới, tốt xấu cũng kiếm được mấy triệu thu nhập phải không? Cháu xem, dì cũng đã vẽ cho cháu xem tương lai của cháu..."

Trương Văn Trọng bật cười, lắc đầu cũng không tiếp lời.

Lâm Tử Mạn không nhịn được nữa, mở miệng nói: "Được rồi, dì đừng nói nữa, không phải mỗi người đều xem lợi ích nặng như dì..."

Dì của Lâm Tử Mạn lại nói: "Cho nên nói cháu ngu ngốc, ở trên thế giới hiện nay, lợi ích mới là điều trọng yếu nhất. Không có lợi, cháu phải ăn không khí sao?" Lúc này bà ta cũng đã nhìn ra, Trương Văn Trọng hơn phân nửa sẽ không phát triển theo con đường của bà ta đã vẽ ra, không khỏi lắc đầu nói: "Không nghe dì nói, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận. Danh khí lớn mà không tiền thì có hữu dụng gì? Danh khí cũng không thể thay cơm ăn." Sau đó bà ta hướng Mã Hiểu Toa nói: "Toa Toa nha, con cũng không thể học theo một vài người, mua danh chuộc tiếng, bày đặt có đường phát tài không đi, lại đòi đi theo cảnh nghèo khổ..."

Trương Văn Trọng lại bật cười, người dì này của Lâm Tử Mạn, thật cũng có thể xem là một người thú vị, chỉ là thái độ làm người quá tham lợi một chút.

Lâm phụ Lâm mẫu thấy bầu không khí có dấu hiệu chuyển biến xấu, vội vàng nói: "Cơm nước đều đã làm xong, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi." Dứt lời, liền mời Trương Văn Trọng và gia đình dì của Lâm Tử Mạn đến bên bàn ăn ngồi xuống, đem thức ăn bưng hết lên bàn.

Lâm phụ lấy ra một bình rượu đặt lên bàn cơm, vừa cười vừa nói: "Đều nếm thử rượu này xem. Đây là rượu thuốc dựa theo phương thuốc do tiểu Trương đưa cho tôi ngâm, bổ dưỡng lắm đó. Từ khi uống loại rượu thuốc này, cơ thể của tôi mỗi ngày càng tốt hơn."

Người dì vẻ mặt hèn mọn nói: "Rượu thuốc có gì uống ngon chứ? Nhà chúng tôi bình thường đều uống rượu vang, như vậy mới thể hiện ra đẳng cấp. Nhưng nghĩ tới nhà các người cũng không có rượu vang đâu. Cho nên loại rượu ngâm này, cũng cố mà uống thử xem. Ai, anh rể, loại rượu này có thật thần kỳ như lời anh nói hay không đây?"

Lâm phụ cũng không tức giận, vừa cười vừa nói: "Có được hay không, thử qua thì biết."

Ngay lúc này, điện thoại của Trương Văn Trọng reo lên.

Nhìn thấy Trương Văn Trọng lấy ra điện thoại di động, Mã Hiểu Toa vốn một lòng truy đuổi thời trang không khỏi sửng sốt, nói: "Hàng nhái sao? Ai, không có bản lĩnh phô trương thì cũng đừng phô trương, mua hàng nhái giả mạo, chẳng phải làm cho người ta cười rụng răng?"

Trương Văn Trọng mặc kệ cô ta, bởi vì hắn nhìn thấy số điện thoại gọi tới là Nhạc Tử Mẫn.

Theo tình hình chung, Nhạc Tử Mẫn cũng sẽ không gọi điện thoại cho hắn vào buổi tối, mà bây giờ đột nhiên lại gọi tới, không thể nghi ngờ chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.

Vùng lông mày của Trương Văn Trọng không khỏi nhíu lại.

Bấm điện thoại chuyển máy, thanh âm Nhạc Tử Mẫn từ bên trong truyền ra: "Tiểu Trương, anh đang ở nơi nào?" Nghe được trong thanh âm của hắn lộ ra vẻ nôn nóng.

Trương Văn Trọng nói: "Đang dùng cơm ở nhà người bạn, làm sao vậy, Nhạc lão, xảy ra chuyện gì sao?"

Nhạc Tử Mẫn vội vã hồi đáp: "Ngày hôm qua chúng tôi nhận những nạn nhân bị bỏng ở tiểu khu Nguyệt Quang, hiện tại bọn họ đều xuất hiện bệnh trạng vô cùng cổ quái, nhiệt độ trong cơ thể bọn họ không ngừng tăng lên! Tuy rằng chúng tôi đã áp dụng rất nhiều cách hạ nhiệt độ, nhưng không cách nào làm giảm được nhiệt độ trong cơ thể bọn họ. Chỉ đành miễn cưỡng làm chậm tốc độ tăng cao nhiệt độ. Nếu như bọn họ còn tiếp tục bị sốt cao tới như vậy, rất có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như có thể, anh tốt nhất đến nhìn qua xem."

Trương Văn Trọng không chút do dự nói: "Được, tôi lập tức chạy tới!"

Cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng vẻ mặt áy náy nhìn Lâm phụ Lâm mẫu cùng Lâm Tử Mạn nói: "Tử Mạn, bác trai, bác gái, thật vô cùng xin lỗi, hôm nay tôi thật muốn nếm thử tay nghề của bác gái, cùng bác trai uống vài chén rượu, thế nhưng hiện tại có bệnh nhận xuất hiện bệnh trạng ngoài ý muốn, tôi phải chạy tới bệnh viện một chuyến. Để hôm nào tôi làm chủ, mời bác trai bác gái dùng một bữa cơm xem như nhận lỗi vì chuyện hôm nay."

Tuy rằng Lâm Tử Mạn cảm giác thật đáng tiếc, nhưng nàng dù sao cũng là một bác sĩ, biết phải xem bệnh nhân là trọng, cho nên nói: "Bệnh nhân quan trọng hơn, chúng tôi có thể hiểu được, Văn Trọng mau đi đi, trên đường cẩn thận một chút."

Trương Văn Trọng gật đầu đáp: "Ân, tôi đi." Xoay người rời khỏi Lâm gia, đi ra tiểu khu, hắn cản lại một chiếc taxi, nhanh như điện chớp chạy tới bệnh viện Ung Thành. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Thẳng đến khi Trương Văn Trọng đã rời khỏi nhà được hai ba phút, người của Lâm gia mới hồi phục lại tinh thần.

"Ai, thực sự là đáng tiếc, hôm nay tôi đã mất một phen tâm huyết rất lớn, làm ra một bàn cơm nước nhiều như vậy." Vẻ mặt Lâm mẫu tiếc nuối nói.

"Người này thế nào lại đi như vậy? Cũng quá không hiểu chuyện đi thôi? Hôm nay hắn đến nhà mẹ vợ tương lai để ăn cơm, có chuyện gì không để lại hôm khác được hay sao?" Dì của Lâm Tử Mạn cau mày, lắc đầu nói: "Nhìn thấy rồi chứ, đây là kết quả không chịu nghe tôi nói, tiền không kiếm được bao nhiêu, nhưng người phải làm việc mệt như con chó chết. Dì nói Tử Mạn, cháu nên khuyên nhủ hắn, nếu như hắn phát đạt không phải cháu cũng qua được ngày tháng tốt nhất sao? Chúng ta là thân thích, nói không chừng cũng được hưởng chút mặt mũi."

Lâm Tử Mạn trợn mắt, căn bản không muốn để ý tới bà ta.

Lâm phụ vội vã lên tiếng hòa giải: "Tuy tiểu Trương đã đi, thế nhưng chúng ta cũng phải ăn cơm, mọi người mau ăn đi."

Dì của Lâm Tử Mạn lại nói: "Chờ một chút, trước khi ăn, tôi phải nhìn xem tiểu tử tặng quà gì cho các người. Quà tặng có quý trọng hay không, đại biểu cho thái độ đối đãi với mọi người ngày sau. Nhưng theo tôi nghĩ, với thu nhập một tháng ba bốn ngàn nguyên của hắn, chỉ sợ cũng không tặng nổi quà gì quý báu."

Không đợi Lâm phụ Lâm mẫu cùng Lâm Tử Mạn mở miệng tỏ thái độ, người dì hoàn toàn xem nhà người ta như nhà mình, liền đứng dậy đi tới bên bàn ngay phòng khách, lấy túi quà Trương Văn Trọng tặng đổ ra, đó là ba bình sứ nhỏ. Mặt trên còn có ghi dòng chữ: "Bác trai, bác gái cùng Tử Mạn".

"Đây là thứ gì vậy?" Dì của Lâm Tử Mạn cau mày, mở nắp bình sứ ghi chữ "Tử Mạn", nhất thời có mùi thơm thấm tận ruột gan tán phát ra.

"Ân, thơm quá, di, bên trong bình sứ có vài viên thuốc nè. Thứ này là thứ gì vậy? Thuốc bảo vệ sức khỏe sao? Làm gì có loại thuốc nào nhìn giống thế này?"

"Đó...đó chẳng lẽ..." Con mắt Mã Hiểu Toa chợt sáng lên, vài bước bỏ chạy tới bên cạnh mẹ mình, từ tay bà đoạt lấy bình sứ, đưa lên mũi ngửi hương vị, dùng thanh âm run run nói: "Không sai, là nó, nhất định là nó. Nhìn dáng dấp của bình sứ cùng hương vị của thuốc, đều giống nó như đúc! Nhất định là nó không sai."

"Nó? Nó là cái gì?" Dì của Lâm Tử Mạn hiếu kỳ hỏi.

Mã Hiểu Toa nói: "Nếu như con không đoán sai, bình thuốc này chính là Dưỡng Nhan Đan! Con đã từng ở chỗ một người bạn, nhìn thấy Dưỡng Nhan Đan. Vô luận là ngoại hình hay hương vị, đều giống như đúc! Trời ạ, Trương Văn Trọng đến tột cùng lấy được Dưỡng Nhan Đan từ đâu?"

Dì của Lâm Tử Mạn hỏi: "Dưỡng Nhan Đan? Vật đó là gì vậy? Rất đáng giá sao?"

"Rất đáng giá! Chỉ một bình nhỏ như thế, chí ít cũng phải dùng năm sáu triệu mới mua được. Nhưng thật vô giá, dù có tiền chưa chắc mua được!" Mã Hiểu Toa hồi đáp, nhìn quang mang nóng rực tỏa ra từ trong mắt nàng ta, quả thật giống như hận không thể đem Dưỡng Nhan Đan nuốt hết vào bụng. Nhưng cuối cùng cô ta cũng nhẫn nhịn được dục vọng, bởi vì cô ta đột nhiên nghĩ thông suốt, không thể vì mấy viên Dưỡng Nhan Đan này đắc tội Lâm Tử Mạn, thậm chí còn phải làm tốt quan hệ với nàng, chỉ có như vậy mới có thể thân cận với Trương Văn Trọng, mới có thể thu được Dưỡng Nhan Đan từ chỗ của hắn.

Nếu như Trương Văn Trọng có thể đưa một bình Dưỡng Nhan Đan cho Lâm Tử Mạn, như vậy nói cách khác hắn có cách lấy được Dưỡng Nhan Đan, nếu như có thể từ chỗ hắn lấy được vài bình Dưỡng Nhan Đan, Kiện Thể Đan cùng Ích Thọ Đan, như vậy mình có thể dễ dàng trở thành người được hoan nghênh trong giới giải trí, cho đến lúc đó cô ta không muốn nổi tiếng cũng khó khăn!

"Trời ạ! Một bình thuốc nhỏ như vậy, không ngờ tốn năm sáu triệu?" Dì của Lâm Tử Mạn nhất thời sợ ngây người. Một lần có thể đem ba bình thuốc mỗi bình trị giá năm, sáu triệu để làm quà tặng, người như vậy còn thiếu tiền sao? Còn không có tiền sao?

Giờ khắc này, dì của Lâm Tử Mạn thực sự là hối hận vì đã nói ra những lời này. Nhưng hoàn hảo, chí ít bà ta cũng không nói gì quá mức đắc tội Trương Văn Trọng, trong lòng âm thầm nói: "Lần sau nếu gặp phải hắn, mình nhất định phải cung kính một chút a."

Trương Văn Trọng cũng không biết quà tặng mình đưa cho gia đình họ Lâm, lại khiến tạo ra hiệu quả chấn động như thế. Trên thực tế, ở trong mắt người thường, có thể nói Dưỡng Nhan Đan, Kiện Thể Đan và Ích Thọ Đan là tiên linh đan, nhưng ở trong mắt hắn lại không hề tính là trân quý chút nào. Vào lúc này hắn đang trên đường đến bệnh viện Ung Thành.

Trương Văn Trọng đột nhiên nhớ tới Đàm Thanh. Ngày hôm qua, Đàm Thanh cũng bị kẹt trong hiện trường hỏa hoạn. Nếu những người khác đều xuất hiện bệnh trạng như vậy, nói không chừng Đàm Thanh cũng như nhau. Vì vậy hắn vội vã móc ra điện thoại gọi cho Đàm Thanh.

Điện thoại rất nhanh chuyển được, nhưng người tiếp điện thoại là cha của Đàm Thanh. Quả nhiên cũng giống như những bệnh nhân khác bị kẹt tại hiện trường hỏa hoạn, nhiệt độ cơ thể của Đàm Thanh cũng có dấu hiệu tăng cao. Hiện tại nàng đã được đưa tới bệnh viện Ung Thành, đang tiếp thu trị liệu. Sau khi cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng chợt cau mày.

Rốt cục do nguyên nhân gì, làm những người từng bị mắc kẹt trong hiện trường hỏa hoạn, đều xuất hiện tình trạng bị sốt cao? Lẽ nào Cửu Anh Độc Diễm ẩn chứa độc tố nên phát tác?

Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Văn Trọng cảm thấy chỉ có lý do đó giải thích được việc này.

Nhưng Cửu Anh Độc Diễm làm sao có thể hóa giải?

Trước đó, Trương Văn Trọng chưa từng gặp qua người bị trúng Cửu Anh Độc Diễm, nên hiểu biết về loại độc này cũng có hạn. Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ áp lực nặng nề đặt lên hai vai hắn.