Ngay tại khi Trương Văn Trọng chuẩn mạch cho Triệu Lâm Di, thì Lý Uyển chủ nhiệm phụ khoa của bệnh viện Ung Thành cũng nghe tin chạy đến.

Có thể trở thành chủ nhiệm phụ khoa bệnh viện Ung Thành, năng lực của Lý Uyển thật sự không cần phải nghi ngờ. Tại lĩnh vực phụ khoa trong quốc nội, cái tên Lý Uyển chính là biển vàng chữ bạc hàng thật giá thật. Nàng xuất thân từ một thế gia y học, nhiều năm trước từng đi du học ở Châu Âu, có thể tính là một nhân vật quán thông cả hai nền y học Đông Tây.

Đi vào trong phòng bệnh, chứng kiến Trương Văn Trọng đang chuẩn mạch cho Triệu Lâm Di. Lý Uyển nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Nhạc Tử Mẫn, nhỏ giọng hỏi: "Nhạc lão, vị bác sĩ trẻ tuổi này chính là danh y mà ông mời đến sao? Chẳng lẽ hắn chính là vị bác sĩ thần bí ngày hôm qua đã dùng thời gian ngắn ngủi hoàn thành hai ca phẫu thuật với hệ số khó khăn cực cao?"

"Đúng vậy chính là hắn." Nhạc Tử Mẫn gật đầu, theo sau lại mỉm cười nói: "Bác sĩ thần bí? Ha ha hắn có tên lóng như vậy từ bao giờ chứ? Bất quá cái danh tự này cũng rất chuẩn xác."

"Ngày hôm qua, sau khi hắn hoàn thành xong hai ca phẫu thuật kia, sự tích cùng tên lóng của hắn đã truyền khắp cả bệnh viện. Huống chi, sau hắn còn mắng cho Triệu viện trưởng lâm vào hôn mê. Tôi nghe nói, rất nhiều hộ sĩ đã coi hắn trở thành thần tượng. Đương nhiên, cũng có nhiều người hoài nghi...không tin chuyện này."

Lý Uyển đáp lời Nhạc Tử Mẫn xong, liền hít mạnh một ngụm khẩu khí. Nàng nhẹ nhàng bước tới giường bệnh, muốn tận mắt chứng kiến xem có phải y thuật của Trương Văn Trọng cao minh như lời đồn đại hay không?

Hai phút sau, Trương Văn Trọng buông lỏng tay ra.

"Tình huống của nàng coi như không tệ lắm, chưa thấy có chuyên biến xấu hơn." Lời này của Trương Văn Trọng, làm cho hai vợ chồng Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung nhẹ nhàng thở phào một hơi may mắn.

Trương Văn Trọng nhìn người y tá bên cạnh phân phó nói: "Estradiol benzoate 4mg tiêm vào bắp thịt. Dung dịch đường Glu - co 250ml pha loãng cùng huyết thanh truyền qua tĩnh mạch..."

Nghe Trương Văn Trọng kêu tên thuốc, Lý Uyển khẽ cau mày, thầm nghĩ y thuật của người này cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt. Bất quá nàng không bọc lộ tâm tư ra mặt, chỉ cẩn thận nhắc nhở: "Bác sĩ Trương, những tên thuốc anh nói, trước đó chúng tôi đều từng dùng qua nhưng hiệu quả rất nhỏ. Theo tôi nhận thấy thì bệnh trạng của Triệu Lâm Di cũng không phải loại rong huyết cơ năng bình thường, bởi vậy nếu dùng thủ đoạn trị liệu bình thường, sẽ khó có được hiệu quả mong muốn."

"Tôi biết." Trương Văn Trọng cười nhạt nói: "Nếu chỉ sử dụng mấy loại thuốc đó, tự nhiên là sẽ không đạt được hiệu quả. Nhưng nếu trị liệu bằng phương pháp Đông Tây kết hợp thì tự nhiên sẽ khác."

Lý Uyển khẽ lắc đầu thở dài: "Trị liệu theo phương thức Đông Tây y kết hợp. Chúng tôi cũng từng thử qua rồi, nhưng vẫn không có hiệu quả gì."

Lúc này Lý Uyển có chút hoài nghi năng lực của Trương Văn Trọng, bất quá đang ở trước mặt người nhà bệnh nhân, nên cũng không dám nói trắng ra.

Trương Văn Trọng chỉ mỉm cười, mà không định giải thích cái gì.

Bời vì Trương Văn Trọng ưa thích dùng hành động để chứng minh hơn là dùng lời nói. Hắn kêu y tá mang giấy bút tới, chậm rãi viết xuống mấy tên vị thuốc, sau đó giao ngược trở lại cho nữ y tá, phân phó nói: "Trong bệnh viện hẳn là có giúp người bệnh sắc thuốc đi? Lập tức chuẩn bị một ấm thuốc này bưng tới cho bệnh nhân. Ngàn vạn lần phải nhỡ kỹ, nhất định phải làm theo phương thức mà tôi ghi trên đơn thuốc, không được qua loa đâu đó."

Lý Uyển tiếp nhận lại đơn thuốc từ trong tay nữ y tá, cẩn thận nhìn thấy trên mặt ghi hơn mười vị thuốc Đông y: "Bài thuốc anh dùng chính là canh bổ trung ích khí. Bỏ thêm hai lượng hải phiêu sao, tông lư thán cùng long cốt và mẫu lệ*. Nói như vậy, anh cũng cho rằng nàng là bị rong huyết hãm khí sao? Cơ bản thì phương thuốc này cũng không có gì đặc biệt, nhưng mỗi vị thuốc đều dùng liều lượng bất đồng. Di...cách thức nấu thuốc này..."

Khi Lý Uyển trông thấy phương thức nấu thuốc viết ở hàng dưới cùng thì nàng không khỏi sửng sốt.

"...Đây là phương pháp cổ xưa, thời buổi hiện giờ có rất ít người hiểu được loại cổ pháp này. Tôi sẽ đích thân đi chuẩn bị, bởi vì trình tự nấu thang thuốc này có điểm phức tạp, tôi sợ bọn họ luống cuống tay chân sẽ làm chậm trễ bệnh tình của Triệu Lâm Di."

"Phiền cô." Trương Văn Trọng gật đầu cảm tạ.

"Không có gì." Lý Uyển mỉm cười, cầm theo đơn thuốc của Trương Văn Trọng, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Tử Mẫn, hỏi: "Nhạc lão, trong bệnh viện có kim châm không? Hoặc ngân châm cũng được. Bộ kim châm của tôi là đồ tự chế, rất nhiều thủ pháp muốn thi triển đều bị trở ngại. Hiệu quả châm cứu cũng giảm thiểu đáng kể."

"Trong văn phòng của tôi còn một bộ kim châm, để tôi mang đến đây cho anh." Nhạc Tử Mẫn nói xong liền xoay người rời khỏi phòng bệnh. Hắn nhanh chân bước về phía văn phòng của mình. Từ hôm qua, sau khi tận mắt chứng kiến Trương Văn Trọng thi triển Cố Bổn Bồi Nguyên Châm Pháp, Quan Khí Bát Pháp cùng Hợp Cân Tục Cốt Thủ xong, Nhạc Tử Mẫn thực sự chờ mong, hôm nay lại có thể trông thấy một vài kĩ năng Đông y thất truyền nữa, để được mở rộng tầm mắt.

Cùng lúc đó, nữ y tá cũng bưng khay dụng cụ tiêm thuốc quay trở lại phòng bệnh. Nàng rất nhanh tiêm vào bắp thịt cho Triệu Lâm Di 4mg Estradiol benzoate. Theo sau lại thuần thục chích ống truyền dịch lên mu bàn tay trái của Triệu Lâm Di, bắt đầu quá trình truyền đường Glu - co pha loãng cùng huyết thanh.

Nữ y tá làm xong tất cả những chuyện này, Nhạc Tử Mẫn cũng quay trở lại phòng bệnh, hai tay mang theo hai chiếc hộp có phong thái cổ xưa.

"Trương tiên sinh, đây chính là hộp kim châm mà anh cần." Nhạc Tử Mẫn vừa nói chuyện vừa cẩn thận mở nắp một chiếc hộp ra cho Trương Văn Trọng thưởng lãm.

Bên trong chiếc hộp cổ, hiện ra hơn mười cây kim châm vàng óng rực rỡ. Ngoại trừ những thứ này, còn có thêm một cục mã não thâm thúy. Bởi vì kim châm đều được dùng vàng mười đả tạo thành, phi thường mềm dẻo, nên hay xuất hiện tình trạng cong vênh. Cục mã não kia có tác dụng định hình, vuốt cho kim châm thẳng tắp trở lại.

Chú thích: Hải phiêu sao là tổ con bọ ngựa phơi khô. Tông lư thán là sợi cây cọ được thu hái vào mùa đông sau đó đốt thành than. Long cốt là xương của loài động vật, chôn dưới đất lâu năm hoá đá, sắc trắng, chắc, cứng, có thứ sắc hơi nâu, xanh, vàng, hoặc lốm đốm. Để vào đầu lưỡi thì dính chặt. Mẫu lệ là vỏ con hà, sú, tên khoa học là Concha Ostreae, nhìn hơi giống vỏ con chai.

Estradiol benzoate:

Estradiol có chứa estrogen dưới dạng estradiol benzoate.

Hấp thu: Estradiol được hấp thu tốt qua da, niêm mạc và đường tiêu hoá.

Phân bố: thuốc được phân bố rộng rãi trong cơ thể và có nồng độ cao ở các cơ quan đích của hormon sinh dục. Trong máu có khoảng 60% estradiol liên kết với albumin, 38% kết hợp với globulin liên kết hormon sinh dục và 2% ở dạng tự do.

Chuyển hoá: Estradiol chuyển hoá nhiều ở gan, chủ yếu chuyển thành estron, estriol và các dạng liên hợp như glucuronid hoặc sulfat. Estradiol cũng có quá trình tái tuần hoàn ruột gan thông qua liên hợp với sulfat và glucuronid ở gan, bài tiết các chất liên hợp ở mật vào ruột và tiếp theo là tái hấp thu vào máu.

Tác dụng:

Trong giai đoạn mãn kinh, sự giảm và dần dần sau đó là mất hẳn estradiol do buồng trứng tiết ra có thể dẫn đến rối loạn quá trình điều nhiệt, sinh ra những cơn bốc hỏa kết hợp với rối loạn giấc ngủ và tăng tiết mồ hôi, teo niêm mạc đường sinh dục dẫn đến khô âm đ*o, đau khi giao hợp và tiểu tiện khộng kìm được. Có một số dấu hiệu tuy không đặc hiệu nhưng cũng nằm trong hội chứng tiền mãn kinh là bệnh nhân kêu đau thắt ngực, đánh trống ngực, kích thích, bồn chồn, uể oải, giảm khả năng tập trung, hay quên, mất hứng thú tình dục và hay đau khớp và cơ. Dùng liệu pháp thay thế hormone (HRT) có thể làm đỡ các triệu chứng trên vì đã bù được sự thiếu estrogen ở phụ nữ sau mãn kinh.

Bệnh rong huyết cơ năng cũng có triệu chứng trên. Nên dung thuốc này để điều trị...

Trương Văn Trọng đưa tay rút kim châm ra. Chuôi kim chắc chắn cảm giác phi thường không sai, hắn thỏa mãn gật gật đầu: "Không tệ! Cám ơn Nhạc lão."

"Cảm ơn gì chứ? Nếu phải nói cảm ơn thì cũng nên là tôi nói mới đúng." Nhạc Tử Mẫn vội vàng xua tay, theo sau hắn nhẹ nhàng đặt hộp châm lên trên bàn, tiếp tục mở chiếc hộp còn lại: "Tôi cũng không biết là anh có dùng thứ này hay không nữa, tuy nhiên tôi vẫn mang nó đến đây."

Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn xem, hơi có chút bất ngờ nói: "Ách, đây là một bộ thanh đồng cửu châm, hơn nữa còn được chế tạo từ thời kì nhà Thanh. Ưm, bộ châm này cũng phi thường hữu ích. Nhạc lão! Hai bộ châm này đều là đồ cổ, nói vậy chắc hẳn là vật báu gia truyền của nhà ông đi."

Cửu châm xuất thân từ Hoàng Đế Nội Kinh. Một bộ có chín cây châm không hơn không kém, theo thứ tự là Sàm châm, Viên châm,Thanh châm, Phong Châm, Phi châm, Viên Lợi châm, Kim châm, Trường châm cùng Đại châm. Hình dạng và độ dài ngắn của chúng nó đều bất đồng, nhằm vào mục đích trị bệnh cũng bất đồng. Ví dụ như ở tình huống của Triệu Lâm Di, rất có thể Trương Văn Trọng sẽ dùng tới Viên châm.

Nhạc Tử Mẫn gật đầu, thổn thức nói: "Phải rồi, mấy thứ này đều là bảo vật gia truyền của Nhạc gia chúng tôi. Vốn dĩ Nhạc gia muốn truyền lại phương pháp châm cứu cho con cháu đời sau. Nhưng từ khi Cố Bổn Bồi Nguyên châm pháp bị thất truyền, Nhạc gia cũng dần dần phát triển thiên về thuốc thang hơn."

Lúc này Trương Văn Trọng đã lau sạch kim châm, hắn ra hiệu cho Triệu Lâm Di nằm ngay ngắn trở lại.

Trương Văn Trọng nhấc một cây kim châm lên, vừa nhanh vừa chuẩn đâm xuống huyệt khí hải, huyệt quan nguyên, huyệt trung cực, cũng chính là tam âm giao huyệt của Triệu Lâm Di. Hay còn gọi là Phi Châm Tẩu Khí Tứ Pháp, để khai thông kinh mạch huyệt vị của ổ bệnh, từ đó mà phát ra hiệu quả lành bệnh.

Kim châm tính dẻo mười phần, làm cho người thầy thuốc rất khó khống chế được lực đạo. Thế nhưng ở trong tay Trương Văn Trọng lại phát huy công dụng đến cực điểm.

"Thanh Long bài vĩ, Bạch Hổ diêu đầu, Thương Quy tham huyệt, Xích Phượng nghênh nguyên..."

Nhạc Tử Mẫn không dám chớp mắt, đứng trân trối quan sát thủ pháp châm cứu của Trương Văn Trọng, sợ mình chớp mắt sẽ bỏ lỡ mất một màn phấn khích. Thủ pháp châm cứu mà Trương Văn Trọng thi triển, cũng lại thuyết phục Nhạc Tử Mẫn, hắn phát ra cảm khái từ trong nội tâm nói: "Nguyên lai Phi Châm Tẩu Khí Tứ Pháp còn có thể sử dụng như vậy. Hôm nay xem như ta đã được mở rộng tầm mắt rồi...cao minh...thật sự là cao minh."

Sau nửa giờ, Trương Văn Trọng cũng hoàn thành động tác, đi hết một bài châm trên người Triệu Lâm Di.

Ngay lúc này...Lý Uyển từ phía sau bưng chén thuốc mới nấu đi vào bên trong phòng bệnh.

"Đã nấu thuốc theo phương thức của anh rồi. Hiện giờ cho bệnh nhân uống được chưa?" Lý Uyển bưng chén thuốc đi tới bên cạnh giường bệnh, chứng kiến Triệu Lâm Di ôm chặt chiếc gối, thì không khỏi sững sờ.

"Không biết đang làm cái gì nữa?" Lý Uyển đem chén thuốc đặt lên trên bàn, vừa khó hiểu vừa kéo chiếc gối ra khỏi khuôn mặt của Triệu Lâm Di, nói: "Triệu Lâm Di, em mau chóng uống hết chén thuốc này đi."

Bỗng nhiên trông thấy thần tình của Triệu Lâm Di ửng hồng, Lý Uyển không khỏi "di" lên một tiếng, kinh ngạc nói: "Sao mặt em đỏ hồng vậy? Tựu ngay cả đôi môi cũng không còn tái nhợt nữa."

Bởi vì bị mất khá nhiều máu nên sắc mặt của Triệu Lâm Di luôn luôn nhợt nhạt. Nhưng hiện tại trên mặt Triệu Lâm Di đã bắt đầu có dấu hiệu khôi phục lại khí huyết.

Lý Uyển quay đầu nhìn sang Trương Văn Trọng, kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi anh dùng phương pháp gì trị liệu cho nàng ta ư? Lúc này mới trải qua nửa giờ ngắn ngủi, như thế nào đã thấy bệnh tình biến chuyển tốt đẹp hơn lên rồi."

Vợ chồng Trần Uyển Dung tuy rằng một mực ở trong phòng bệnh, nhưng hai người bọn họ dù sao cũng không hiểu y thuật, cho nên không biết tình hình Trương Văn Trọng trị liệu trong nửa tiếng qua như thế nào. Hai người đang lo lắng bất an, nhưng sau khi nghe thấy Lý Uyển nói, thì không khỏi phấn khởi.

"Bác sĩ Trương, những lời của bác sĩ Lý là thật sao? Bệnh tình của Di nhi đang chuyển biến tốt đẹp lên sao?" Trần Uyển Dung thanh âm run rẩy, tràn ngập mong chờ dò hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Chứng bệnh rong huyết của Triệu Lâm Di, hiện tại đã được kiểm soát, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn." Trương Văn Trọng tiếp tục nói: "Cần phải triển khai thêm một bước điều trị nữa mới ổn."

Giờ khắc này, Trần Uyển Dung đối với Trương Văn Trọng có thể nói là khách khí tới cực điểm, nàng liên tục gật đầu nói: "Tốt, tốt, vậy làm phiền anh hao tổn khí lực."

Sau khi chứng kiến Triệu Lâm Di đã có chuyển biến tốt đẹp, Lý Uyển đối với phương thức trị liệu của Trương Văn Trọng sản sinh ra lòng hiếu kỳ thực lớn. Nàng rất muốn nhìn xem, rốt cuộc Trương Văn Trọng thật sự có thể chữa khỏi chứng bệnh rong huyết kỳ lạ này của Triệu Lâm Di hay không?

Trần Uyển Dung đi tới bên cạnh chiếc bàn, thực cẩn thận cầm chén thuốc lên thổi qua vài hơi, rồi chậm rãi đút cho Triệu Lâm Di uống.

Trương Văn Trọng đứng ở bên cạnh giường bệnh, một mực chờ đợi Trần Uyển Dung mớm hết thang thuốc xong, mới lần thứ hai giải khai ba khỏa cúc áo của Triệu Lâm Di, để cho da thịt nõn nà trước bụng phơi lộ ra bên ngoài.

"Anh...anh muốn làm cái gì?" Triệu Lâm Di vô cùng xấu hổ.

Trương Văn Trọng bình thản đáp: "Đây là hạng mục trị liệu cuối cùng, dùng phương thức mát xa để hồi phục cơ năng sinh lý." Hắn duỗi song chưởng ra, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng của Triệu Lâm Di.

Trương Văn Trọng chậm rãi chuyển động hai tay theo một loại quy tắc đặc thù, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh lúc nhẹ...

"Đây chẳng lẽ chính là..." Chứng kiến thủ pháp mát xa của Trương Văn Trọng, Nhạc Tử Mẫn hai mắt sáng ngời, nhẹ giọng kinh hô: "Nhu Vân Lục Ma?"

Đồng dạng nhãn tình Lý Uyển cũng sáng rực lên, kích động nói: "Đúng rồi...tư thế này...thủ pháp này...cùng trong sách ghi lại giống nhau như đúc. Đúng thật là Nhu Vân Lục Ma đã bị thất truyền! Thực không dám nghĩ, tôi lại được chứng kiến Nhu Vân Lục Ma tái xuất ở thời đại hậu thế!"

"Cố Bổn Bồi Nguyên châm pháp, Quan Khí Bát Pháp, Hợp Cốt Tục Cân Thủ, còn cả Nhu Vân Lục Ma...Trời ơi...đó đều là y học đã bị thất truyền, rốt cuộc hắn còn biết bao nhiêu thủ pháp nữa đây?" Trong lúc khiếp sợ, Nhạc Tử Mẫn chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng khô.

Lý Uyển quan sát một hồi, lại tiếp tục kinh hô: "Đợi một chút Nhạc lão, nhìn kĩ thì không giống với Nhu Vân Lục Ma. Bên trong thủ pháp mát xa của hắn, có mấy chiêu số đều không được ghi chép ở trong điển tịch, thoạt nhìn trông có vẻ cao minh hơn nữa ah! Đây...rốt cuộc đây là cái loại thủ pháp mát xa gì chứ?"

"Ưm?" Nhạc Tử Mẫn hai mắt mở lớn, trân trân quan sát thủ pháp của Trương Văn Trọng, quả thật đúng là có mấy chiêu số cao minh hơn, vả lại cũng không thấy ghi chép ở trong điển tịch. "Đây là thủ pháp gì vậy?"

"Đây là Nhu Vân Cửu Ma!" Đang trong quá trình chữa bệnh, nên Trương Văn Trọng cũng không quay đầu lại mà nói.

"Nhu Vân Cửu Ma?" Nhạc Tử Mẫn cùng Lý Uyển trăm miệng một lời hỏi.

Trương Văn Trọng gật đầu nói: "Ưm, Nhu Vân Lục Ma trong miệng hai người chính là bản thiếu của Nhu Vân Cửu Ma, cũng không tính là thủ pháp gì cao minh cả."

"Nhu Vân Lục Ma còn không tính là cao minh?" Nhạc Tử Mẫn cùng Lý Uyển nhìn nhau cười khổ. Lời nói vênh váo đắc chí như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có vị bác sĩ trẻ tuổi này mới dám nói đi? Bởi vì người ta thông thạo Nhu Vân Cửa Ma ah...!

Lúc này Nhạc Tử Mẫn và Lý Uyển đang gắt gao nhìn chằm chằm vào hai tay của Trương Văn Trọng, tựa hồ không muốn bỏ sót bất kỳ một động tác nào. Bọn họ muốn nhìn xem, toàn bổn Nhu Vân, rốt cuộc sẽ cao minh đến nhường nào.

Thuật mát - xa trong Đông Y bắt nguồn từ xa xưa. Theo dòng chảy thời gian, thời kì Xuân Thu Chiến Quốc đã bắt đầu thịnh hành. Năm đó danh y Biển Thước cũng dùng thuật mát xa, để chữa khỏi chứng bệnh "thi nghịch" cho thái tử nước Quắc!

Hiện giờ Trương Văn Trọng đang thi triển kỳ thuật mát - xa trong truyền thuyết...Nhu Vân Cửu Ma, nghe nói đây là thuật do đạo sĩ tha phương Mã Tương đời Đường sáng chế. Mã Tương cũng là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng ở trong "Thần Tiên Truyện", vốn dĩ là một người tu chân đắc đạo thành tiên.

Năm đó, khi Trương Văn Trọng còn đang tu hành, đã từng gặp mặt Mã Tương ở ven hồ Đại Minh. Bởi vì hai người đều lấy y nhập đạo, nên tự nhiên là thưởng thức tài nghệ của nhau. Bọn hắn lập tức cùng nhau uống rượu ngắm trăng, nghiên cứu thảo luận, trau dồi kinh nghiệm y thuật của song phương ở ngay bên hồ. Cũng chính khoảng thời gian này mà Trương Văn Trọng học được thủ pháp Nhu Vân Cửu Ma thần kỳ của Mã Tương! (Hồ Đại Minh ở Tế Nam, Sơn Đông, Trung Quốc.)

Hiện giờ Mã Tương đang bế quan tu luyện ở Tiên giới, tính khắp thiên địa cũng chỉ còn một mình Trương Văn Trọng tinh thông thủ pháp mát xa Nhu Vân Cửu Ma này mà thôi.

Giờ khắc này Nhạc Tử Mẫn và Lý Uyển đều không dám thở mạnh, hai người mở căng mắt ra nhìn chằm chằm vào Trương Văn Trọng. Có thể tận mắt chứng kiến Nhu Vân Cửu Ma ở trong truyền thuyết, cũng chính là giấc mộng của nhiều thầy thuốc từ cổ chí kim! Cho nên Nhạc Tử Mẫn và Lý Uyển phi thường quý trọng giây phút này.

Liên tục mát xa trên bụng Triệu Lâm Di gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Trương Văn Trọng mới ngừng lại.

"Bác sĩ Trương, tình trạng của Di nhi thế nào rồi?" Trần Uyển Dung tiến lên hai bước, bộ dạng lo lắng không yên chờ mong hỏi.

Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng, hồi đáp: "Kinh nguyệt của Triệu Lâm Di tạm thời đã ngừng lại rồi."

"Đã cầm máu được rồi sao? Tốt quá, thật sự là tốt quá rồi! Bác sĩ Trương, cám ơn anh, thật lòng cảm tạ anh!" Trần Uyển Dung vui mừng quá đỗi, thậm chí sau khi ai oán cảm ơn Trương Văn Trọng xong, nàng liền khẩn trương bước vọt tới giường bệnh, hỏi thăm Triệu Lâm Di về cảm giác hiện tại trong ngươi.

"Bác sĩ Trương, vô cùng cảm tạ anh." Triệu Trác Khải nhanh chân bước tới trước mặt Trương Văn Trọng, nắm lấy hai cánh tay của hắn, dùng sức lắc mạnh.

Trương Văn Trọng nói: "Đừng quá khách khí, cứu người vốn là công việc của người thầy thuốc. Tôi chỉ làm theo bổn phận của mình thôi."

"Bất kể nói thế nào, tôi cũng đều cảm tạ anh." Triệu Trác Khải thần khẩn nói tiếp: "Anh yên tâm, ngay chiều hôm nay tôi và Uyển Dung sẽ cùng nhau đi tới phòng khám trong trường đại học Ung Thành, hướng Lâm bác sĩ giải thích."

"Được, tôi đợi hai người." Trương Văn Trọng gật đầu nói.

Triệu Trác Khải nói vài tiếng cảm tạ Trương Văn Trọng xong, cũng buông lỏng hai tay hắn ra, nhanh chân bước tới giường bệnh. Hắn và Trần Uyển Dung giống nhau, đều thương yêu con gái vô cùng.

Lúc này, Nhạc Tử Mẫn và Lý Uyển từ phía sau đi tới.

"Lý chủ nhiệm, đơn thuốc tôi viết lúc trước, cô còn giữ nó không?"

"Vẫn giữ." Lý Uyển gật đầu.

Trương Văn Trọng liền cẩn thận dặn dò: "Từ hôm nay trở đi, dựa theo đơn thuốc này, mỗi ngày nấu ba chén canh Bổ Trung Ích Khí cho bệnh nhân uống. Năm ngày sau bệnh tình của Triệu Lâm Di sẽ hoàn toàn khỏi hẳn, đến lúc đó là hoàn toàn có thể xuất viện rồi."

"Được, tôi nhớ rồi." Lý Uyển vội vàng đáp ứng.

"Chuyện còn lại bàn giao cho hai người xử lý, hẳn là không có vấn đề gì." Trương Văn Trọng móc điện thoại từ trong túi quần ra nhìn thời gian, lúc này đã là mười hai giờ bốn lăm phút trưa rồi. "Tôi phải đi đây, chiều nay tôi vẫn còn phải đi làm nữa. Hẹn gặp lại chư vị sau."

"Đợi một chút Trương tiên sinh, anh đừng vội vàng như vậy chứ." Nhạc Tử Mẫn khẩn trương nói: "Hôm nay anh lại giúp đỡ bệnh viện chúng tôi, thật sự là vô cùng cảm kích. Hiện giờ đã là quá trưa mất rồi, anh ở lại dùng cơm rồi hãy trở về nhé."

"Đúng...đúng...liền để tôi làm chủ mở tiệc chiêu đãi bác sĩ Trương cùng chư vị bác sĩ ở đây đi." Triệu Trác Khải cũng muốn đoạt lấy nhân tình mời khách.

Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười, lắc đầu cự tuyệt nói: "Ý tốt của mọi người, tôi xin tâm lĩnh. Bất quá hôm nay thật sự không được, tôi vẫn còn một số việc phải giải quyết, để hôm khác tính sau vậy." Dứt lời hắn liền xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Trương Văn Trọng cương quyết đi về, Nhạc Tử Mẫn cùng Lý Uyển cũng đành phải theo ra phía sau.

Trên đường rời khỏi phòng bệnh cao cấp, Nhạc Tử Mẫn thần tình có vẻ áy náy, hắn khẽ thở dài một tiếng nói: "Tai nạn xe hôm trước là nhờ vào sự trợ giúp của Trương tiên sinh, nên bệnh viện chúng ta mới cứu sống được hai tính mạng. Hôm nay lại phải nhờ cậy vào Trương tiên sinh mới trị được quái bệnh rong huyết cơ năng của Triệu Lâm Di. Nói vậy bệnh viện chúng ta đã thiếu nợ Trương tiên sinh không ít đâu, vốn là tôi muốn cấp cho Trương tiên sinh một chút kinh tế để bù đắp lại phần nào. Nhưng mỗi lần đều bị Trương tiên sinh từ chối. Mà theo tôi quan sát thì cuộc sống của hắn cũng không phải dư dả gì đâu."

"Bác sĩ giống như hắn, quả thật chính là tấm gương cho chúng ta noi theo. À, tôi vừa nghĩ được một cái biện pháp." Đột nhiên hai mắt Lý Uyển sáng ngời, nàng vội vàng lôi kéo Nhạc Tử Mẫn nói: "Nhạc phó viện trưởng, không phải ông cũng là tiến sĩ giảng dạy trong trường đại học Ung Thành sao? Không bằng để Trương tiên sinh làm trợ lý giảng dạy cho ông đi. Như vậy nguồn thu nhập hàng tháng của Trương tiên sinh cũng nhiều hơn một chút. Tôi nghĩ, hắn sẽ không cự tuyệt chuyện tốt như vậy đâu?"

Nhạc Tử Mẫn nhãn tình sáng rực, gật đầu hô lên: "A...biện pháp này của cô rất không tệ. Được rồi, cứ làm theo lời cô nói. Một lúc nữa tôi sẽ gọi điện thoại thương lượng với Trương tiên sinh, chỉ cần hắn chịu đồng ý. Ngay chiều nay tôi liền chạy sang đại học Ung Thành, giải quyết luôn vấn đề này."