Một giờ sau, vợ chồng Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung được Hồ Cường tiễn đưa rời khỏi phòng y tế đại học Ung Thành. Bên trong phòng, cũng chỉ còn lại Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn hai người.

Hồi tưởng lại một giờ vừa qua, Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung đều lần lượt hướng mình xin lỗi cùng biểu thị cảm kích, Lâm Tử Mạn lại nghĩ có chút không đúng sự thực. Hai vợ chồng này chiều hôm qua còn hùng hổ uy hiếp chính mình, thế nào chỉ mới trải qua một ngày đêm, thái độ đã chuyển biến thật lớn đến một trăm tám mươi độ?

Nhìn vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Lâm Tử Mạn, cùng biểu tình buồn bực không giải thích được của nàng, Trương Văn Trọng nhịn không được muốn cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Lâm Tử Mạn nghĩ mãi không ra, đành lắc đầu nhìn Trương Văn Trọng nói: "Không nghĩ ra đúng là không nghĩ ra, không ngờ là bị anh đoán trúng, hai người bọn họ thật sự đến xin lỗi chúng ta. Ai, tôi nói, đôi vợ chồng này không biết trong hồ lô đang muốn bán thuốc gì nha?"

"Có thể bọn họ bị cắn rứt lương tâm." Trương Văn Trọng mỉm cười, cũng không nói cho Lâm Tử Mạn nghe tình hình thực sự.

"Ai, tâm lý của kẻ có tiền thực là kỳ quái, đám dân nghèo như chúng ta, thật đúng là không sao hiểu nổi." Lâm Tử Mạn nhún nhún vai, tay phải vô ý thức chống lên chiếc giường chẩn bệnh sau lưng, lại đột nhiên cảm giác được tay của mình vừa đè lên vật gì đó như giấy.

"Di, đây là cái gì vậy?" Lâm Tử Mạn cầm lấy hai phong thư trên giường, cau đôi mày, có chút hiếu kỳ, cũng có chút nghi hoặc: "Ai, bên trên phong thư còn viết tên của anh và tôi nè, nha, phong thư này là của anh." Nàng đưa một phong thư nhét vào trong tay Trương Văn Trọng.

Trương Văn Trọng tiếp nhận lấy vừa nhìn, bên trên phong thư quả nhiên viết ba chữ "bác sĩ Trương".

Lâm Tử Mạn hiếu kỳ, liền mở phong thư ra, bên trong là một xấp tiền thật dày, đếm sơ qua, chí ít cũng phải hơn trăm tờ.

"Hay...Thật nhiều tiền quá. Đây...Đây là có chuyện gì?" Lâm Tử Mạn vừa mới đi làm, làm sao gặp qua trường hợp như vậy? Nhất thời nàng liền luống cuống chân tay, một lát sau lại bình tĩnh trở lại, vội vàng nói: "Số tiền này, nhất định là hai vợ chồng vừa rồi lưu lại, chúng ta không thể lấy, phải trả lại cho bọn họ." Nàng vội vã nhét tiền trở vào bao thư, đi nhanh đuổi theo.

Trương Văn Trọng cũng không đi theo nàng, mà mở phong thư của mình. Bên trong phong thư cũng có một xấp tiền lớn, ngoài ra còn có một lá thư cho chính tay Triệu Trác Khải viết ra.

Trong lá thư viết chỉ đơn giản là lời cảm tạ Trương Văn Trọng, mà cuối cùng chỉ viết một đoạn: "Đối với chuyện đã xảy ra vào chiều hôm qua, vợ chồng chúng tôi thập phần xin lỗi cùng hổ thẹn. Càng nghĩ, càng cảm thấy dùng chỉ một câu "xin lỗi" cũng rất khó biểu đạt được thành ý của vợ chồng chúng tôi. Bởi vậy, chúng tôi tự ý quyết định, đều kính dâng bác sĩ Trương và bác sĩ Lâm hai vạn nguyên, để bày tỏ thành ý. Chúng tôi biết, bác sĩ Trương và bác sĩ Lâm đều là bác sĩ có y đức trong nghành, sẽ không thu tiền lì xì. Nhưng điều tôi muốn nói chính là, hai vạn nguyên này cũng không phải tiền lì xì, mà là lễ tạ tội của hai vợ chồng tôi. Tuy rằng tiền không nhiều lắm, thế nhưng thành ý của chúng tôi lại cả mười phần. Còn thỉnh bác sĩ Trương và bác sĩ Lâm không nên cự tuyệt, ngàn vạn lần hãy nhận lấy số tiền này, để vợ chồng tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút."

Ngay khi Trương Văn Trọng xem xong lá thư, Lâm Tử Mạn lại hổn hển chạy trở về, phong thư dầy vẫn còn nằm trong tay của nàng.

"Hai vợ chồng đi thật nhanh, tôi chạy theo ra bên ngoài, đã không còn trông thấy hình bóng của bọn họ." Lâm Tử Mạn lấy một bịch khăn ướt ra lau mồ hôi trên trán: "Bác sĩ Trương, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Trương Văn Trọng cầm lá thư do Triệu Trác Khải tự tay viết gấp lại bỏ vào trong phong thư, đạm mạc cười nói: "Nhận lấy đi, số tiền này không phải tiền lì xì, mà là lễ tạ tội của bọn họ. Nếu như cô không nhận, bọn họ sẽ không được an tâm. Ân...Coi như làm một việc thiện."

"Lấy tiền cũng có thể xem là làm việc thiện?" Lâm Tử Mạn nhìn phong thư dầy trong bàn tay mình, lắc đầu cười khổ nói: "Nếu như đây cũng được tính là làm việc thiện, tôi ước mỗi ngày có thể được làm việc thiện vài lần."

"Ha ha..." Trương Văn Trọng bật cười.

Lúc vợ chồng Triệu Trác Khải và Trần Uyển Dung tới cũng khoảng hơn bốn giờ, lúc này bọn họ đi, thời gian vừa lúc tan tầm, Trương Văn Trọng và Lâm Tử Mạn nói chuyện phiếm vài câu, liền tự thu thập đồ đạc để tan sở. Trong lúc đi ra khỏi phòng y tế, Lâm Tử Mạn còn không quên nhắc nhở Trương Văn Trọng, vào thời gian lễ tế trời, nhất định phải mở luôn điện thoại, ngàn vạn lần không được tắt máy.

Sau khi đi ra khỏi đại học Ung Thành, Trương Văn Trọng cũng không trực tiếp về nhà, mà ngồi xe bus công cộng đi tới chợ thuốc Đông y.

Trương Văn Trọng muốn tăng nhanh tốc độ tu luyện, ngoại trừ mỗi ngày dùng một chén thuốc ra, còn cần một ít dược liệu khác để pha chế ngâm mình, để gia tăng quá trình luyện cốt. Hiện tại trong túi hắn có thêm hai vạn nguyên, tự nhiên là muốn đi mua thêm thuốc lần nữa.

Chuyển một vòng trong chợ thuốc Đông y, hai vạn nguyên đã dùng cũng không ít, đổi lấy được mấy bao thuốc Đông y lớn nhỏ. Đây là Trương Văn Trọng còn chưa mua loại dược liệu quý báu, bằng không chỉ dựa vào hai vạn nguyên căn bản sẽ không đủ.

Trên đường kéo bao thuốc Đông y về nhà, Trương Văn Trọng dùng số tiền còn lại để mua một thùng gỗ lớn. Thùng gỗ này thoạt nhìn chỉ bình thường, nhưng không ngờ cũng làm hắn hao tổn mất mấy trăm nguyên.

Sau khi về đến nhà, đã tám chín giờ tối, Trương Văn Trọng ăn xong bữa cơm tối đơn giản, lại bắt đầu bận rộn pha chế thuốc để ngâm thân thể.

Một chậu thuốc nóng hổi được đổ vào bên trong thùng gỗ lớn.

Chỉ chốc lát, một mảnh hơi nước lất phất bốc lên, tràn ngập toàn bộ gian phòng.

Trương Văn Trọng cầm một chén thuốc uống cạn, sau đó rất nhanh cởi bỏ quần áo trên người, bước vào bên trong thùng gỗ.

Chất thuốc nóng hổi bên trong thùng gỗ lập tức bao phủ lấy hắn.

Trương Văn Trọng nhắm hai mắt lại, cố nén cảm giác đau đớn nóng hổi kịch liệt kéo đến quanh thân, bắt đầu tu luyện Y Giám Tâm Kinh.

Trong thùng thuốc có nhiều thành phần hữu hiệu, thông qua lỗ chân lông tiến nhập vào trong nội thể Trương Văn Trọng. Đồng thời dưới sự dẫn đạo của tia chân nguyên, bắt đầu gia trì xương cốt quanh thân, từ đó khởi lên công hiệu gia tốc luyện cốt.

Quá trình tạo hình cốt cách, là cực kỳ thống khổ, thật giống như có vô số đao nhỏ bắt đầu cắt tới lui trong xương cốt, loại đau đớn truyền ra từ xương tủy này, nếu như không có nghị lực phi thường, thật sự rất khó có thể chịu đựng được. Mặc dù là Trương Văn Trọng, cũng phải đau đến mức cắn chặt khớp hàm, gân xanh trên trán đột khởi.

Trương Văn Trọng cứ như vậy kiên trì tu luyện cả một đêm, thẳng đến khi sắc trời sáng hẳn, mới dừng quá trình tu luyện, chất thuốc trong thùng gỗ đã lạnh lẽo, hắn nhẹ nhàng nhảy ra khỏi thùng.