Hai người bị trọng thương ở đây, thể chất của cô bé kém cỏi hơn, tùy thời đều có thể nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên hắn phải tiến hành phẫu thuật cho cô bé này trước.

Câu nói của Trương Văn Trọng không hề khách khí, khiến cho tất cả y tá đều nhíu mày, chẳng qua hiện giờ Nhạc Tử Mẫn còn ở đây, đám nữ y tá ở trong phòng giải phẫu cũng không dám lên tiếng phản kích. Mặc dù bọn họ tức giận, nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lâm Mẫn cũng không ưa thái độ của Trương Văn Trọng, nhưng nàng xuất phát từ chức nghiệp đạo đức, nên vẫn hảo tâm nhắc nhở nói: "Bác sĩ, còn chưa tiến hành gây mê cho bệnh nhân đâu..."

"Không còn thời gian chờ bác sĩ gây mê đến, chúng ta phải tiến hành phẫu thuật ngay lập tức. Tôi sẽ áp dụng một loại phương pháp khác, để gây mê cho bệnh nhân." Trương Văn Trọng bình tĩnh nói, hắn giơ tay phải lên, nhất thời hộp châm đã qua khử trùng liền xuất hiện ở trong tay hắn.

Trương Văn Trọng nhanh tay mở hộp châm, lấy vài cây kim sáng bóng ra, đâm xuống dưới mấy huyệt vị ở trên ngực cô bé.

Nhạc Tử Mẫn thủy chung vẫn chỉ đứng quan sát ở bên cạnh, đại khí cũng không dám thở mạnh ra một tiếng, đợi sau khi Trương Văn Trọng châm cứu xong, hắn mới cẩn thận thăm hỏi: "Châm cứu cũng có thể phát huy tác dụng như dùng thuốc gây mê sao? Nhưng mấy huyệt vị này đều rất thông thường mà. Nếu như chúng nó có khả năng phát huy hiệu quả như gây mê, thì sớm đã được mang ra luận chứng rồi."

Trương Văn Trọng đối với đạo đức nghề nghiệp của Nhạc Tử Mẫn rất có hảo cảm, bởi vậy sau khi nghe thấy hắn lên tiếng hỏi, Trương Văn Trọng cũng không tính giấu nghề, mà lý giải nói: "Lựa chọn huyệt vị để châm cứu cũng không phải là điểm mấu chốt. Thủ pháp châm cứu mới là quan trọng nhất, làm sao cho tần suất kích thích có cường độ vừa phải. Đáng tiếc, thời buổi hiện giờ nhiều thủ pháp châm cứu đã bị thất truyền, bởi vậy không một ai đạt được tới hiệu quả đó, đây cũng là chuyện bình thường thôi mà."

"Quả nhiên là như vậy." Ở trên phương diện y thuật, Nhạc Tử Mẫn sớm đã có hoài nghi tương tự. Hiện giờ nghe Trương Văn Trọng giải thích như vậy, vấn đề quấy nhiễu hắn trong suốt thời gian qua cũng đã dễ dàng kiến giải.

Lúc này Trương Văn Trọng không có rảnh để giải thích cho Nhạc Tử Mẫn, còn Nhạc Tử Mẫn cũng biết phân rõ nặng nhẹ, nên không vội vàng đặt câu hỏi ngay, mà nỗ lực hoàn thành tốt phần việc trợ mổ của mình.

Sau khi châm cứu gây mê xong, Trương Văn Trọng tiếp nhận dao mổ trong tay của Nhạc Tử Mẫn, bắt đầu tiến hành phanh ngực để làm phẫu thuật.

Chứng kiến đường dao của Trương Văn Trọng vừa nhanh vừa chuẩn, tâm tư luôn luôn treo cao của Nhạc Tử Mẫn cũng được thả lỏng ra đôi chút. Tuy rằng Nhạc Tử Mẫn nhờ Đông y mà nổi tiếng, nhưng trên thực tế trình độ Tây y của Nhạc Tử Mẫn cũng không phải hạng kém cỏi, hắn có thừa khả năng nhìn ra chỗ lợi hại về đao thuật của Trương Văn Trọng.

Chỉ mất khoảng một phút đồng hồ, Trương Văn Trọng đã mở được khoang ngực của cô bé.

Đúng như lúc trước Trương Văn Trọng sở liệu, xương ngực và xương sườn của bé gái này đã hoàn toàn vỡ vụn, đại bộ phận xương vỡ đều găm vào trái tim. Thương thế quá mức nghiêm trọng, khiến cho mọi người có mặt ở trong phòng giải phẫu đều không khỏi thở ra một ngụm lãnh khí. Thậm chí, một nữ y tá trẻ còn nhịn không được kinh hô lên, mặc dù nàng kiềm chế rất nhanh, nhưng vẫn phải đón nhận ánh mắt lạnh lùng của Trương Văn Trọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Lúc này tuy rằng có y tá đứng ở bên cạnh phụ trách nhiệm vụ chuyển giao dụng cụ phẫu thuật, nhưng Trương Văn Trọng hiềm động tác của bọn họ quá chậm, còn không bằng chính mình động thủ vẫn nhanh hơn. Bởi vậy hắn cầm một chiếc nhíp lên, bắt đầu gắp những mẩu xương vụn găm vào trái tim kia ra.

Những mẩu xương vụn găm vào trái tim, vô luận lớn hay nhỏ đều phải nhanh chóng lấy ra, bằng không cho dù cứu sống được cô bé, thân thể cũng sẽ chịu ảnh hưởng trầm trọng, ốm đau đeo bám dai dẳng liên miên.

Bình thường bác sĩ có dùng dụng cụ tân tiến đi chăng nữa, nếu không có mấy tiếng thời gian cẩn thận tìm tòi, cũng đừng hòng gắp toàn bộ những mẩu xương vụn đâm vào trái tim kia ra. Thế nhưng Trương Văn Trọng lại chỉ dựa vào một chiếc nhíp, mà tốc độ gắp xương vụn cũng nhanh đến mức khiến cho kẻ khác phải nghẹn họng đứng nhìn trân trối.

Giống như hắn không cần nhìn, mà vẫn có thể thao tác chuẩn xác gắp những mảnh xương vụn kia, không đến ba phút thời gian, toàn bộ xương vụn đâm vào trái tim đều được gắp bỏ sạch sẽ. Lúc này bắt đầu tiến hành khâu các vết rách trên bề mặt quả tim lại.

Nhạc Tử Mẫn cùng đám y tá đứng ở bên cạnh quan sát thủ thuật của Trương Văn Trọng, thì trong lòng cũng vạn phần khiếp sợ. Hai cánh tay kia thao tác nhanh đến hoa cả mắt, thậm chí bọn họ không dám nghĩ rằng, ở trên đời này còn có người phẫu thuật nhanh như vậy, chuẩn như vậy...ổn như vậy...!

Tiến hành khâu tim xong, một lần nữa cố định lại ví trí của những thanh xương bị gãy. Hoàn thành xong tất cả chuyện này, Trương Văn Trọng chỉ tốn mất gần mười phút đồng hồ.

"Chuyện còn lại thì giao cho ông, bây giờ tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân ở bên cạnh." Trương Văn Trọng nghiêng đầu nhìn sang Nhạc Tử Mẫn nói: "Hiện giờ cô bé này còn đang ở trong giai đoạn dậy thì, nên không được dùng thạch cao hay tấm thép để cố định xương ngực. Sau khi tiến hành phẫu thuật xong, tôi liền viết cho ông một toa thuốc, ông đem chế thành cao dán, hàng ngày đắp lên ngực cho cô bé này."

Nhạc Tử Mẫn đang lâm vào trạng thái khiếp sợ, nghe được Trương Văn Trọng dặn dò, rốt cuộc hắn cũng khôi phục lại thần trí, dùng sức gật đầu đáp: "Được, cô bé này hãy giao cho tôi, còn một bệnh nhân nữa thì xin trông cậy vào anh."

Sau khi tận mắt chứng kiến y thuật cao minh có một không hai của Trương Văn Trọng, Nhạc Tử Mẫn đối với Trương Văn Trọng bội phục sát đất. Hiện giờ hắn cũng bắt đầu tin tưởng, ở trong vòng một tiếng đồng hồ, Trương Văn Trọng quả thật có khả năng phẫu thuật thành công cho hai bệnh nhân thụ thương nghiêm trọng này.

Thương thế của cô gái trẻ kia cũng không thể lạc quan bao nhiêu, nhất là xương sọ và xương cổ đã gần đứt lìa, khiến cho quá trình phẫu thuật càng trở nên khó khăn hơn. Bất quá may mắn chính là, động mạch cổ còn chưa vỡ nát, nhưng hiện tại nếu không có kĩ năng của Trương Văn Trọng, thì cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách mà thôi.

Đầu tiên Trương Văn Trọng vẫn dùng phương pháp châm cứu để gây mê cho cô gái trẻ, sau đó hắn vung dao mổ, mở phanh phần gáy của bệnh nhân ra, dùng thủ pháp Đông Y Tọa Cốt tiến hành phục hồi xương cổ đã bị biến dạng. Tiếp theo kiểm tra xương vỡ, rồi nối liền những sợi gân bị đứt quanh miệng vết thương, cuối cùng kiểm tra động mạch và tĩnh mạch không bị hao tổn gì, mới tiếp tục khâu vết mổ lại.

Sau khi phục hồi xương cổ và xương đầu cho cô gái trẻ, Trương Văn Trọng lại tiếp tục xử lý những vết thương nằm rải rác ở trên người của nàng. Ca phẫu thuật hoàn thành xong cũng vừa quá bốn mươi phút thời gian.

Trong vòng năm mươi phút đồng hồ, Trương Văn Trọng cư nhiên phẫu thuật thành công hai bàn mổ có thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Chuyện như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến, mặc kệ là ai cũng sẽ không bao giờ tin tưởng.

Tám nữ y tá có mặt ở trong phòng giải phẫu, sớm đã choáng váng đầu óc.

Nếu không phải từ đầu đến cuối Trương Văn Trọng đều biểu hiện ra thái độ lạnh lùng, thì chỉ sợ các nàng sớm đã kinh hô lên rồi. Mặc dù là như vậy, nhưng đám y tá này vẫn nhịn không được, chụm đầu xì xào bàn tán cùng nhau.

"Người này rốt cuộc là ai nha? Ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cư nhiên lại có thể phẫu thuật xong hai bàn mổ liền một lúc."

"Chắc hẳn là chuyên gia do bệnh viện chúng ta mới thuê về đi? Mọi người không thấy sao, ngay cả Nhạc phó viện trưởng còn đứng ở bệnh làm trợ mổ cho hắn cơ mà."

"Tuổi còn trẻ như vậy mà đã làm chuyên gia sao? Thật lợi hại nha! Chẳng biết anh ta đã có bạn gái hay chưa nhỉ?"

"Thôi đi bà trẻ ơi, hiện giờ cũng đã qua mùa xuân rồi, làm sao cô còn đại phát xuân tình đây chứ?"

Ngay khi Trương Văn Trọng tiến hành phẫu thuật cho cô gái trẻ, thì Nhạc Tử Mẫn cũng khâu xong vết thương cho bé gái. Bởi vậy, thủ pháp nối xương cổ của Trương Văn Trọng cũng bị hắn thu toàn bộ vào trong tầm mắt, điều này khiến cho hắn kinh ngạc không thôi.

Bất quá, tại thời gian tiến hành phẫu thuật, Nhạc Tử Mẫn sợ làm Trương Văn Trọng phân tâm, cho nên cũng không dám mở miệng hỏi. Hiện tại, ca phẫu thuật đã thành công mỹ mãn, hắn mới dùng một loại ngữ khí run rẩy nói: "Trương tiên sinh, thủ pháp nối xương vừa rồi, chẳng lẽ chính là Hợp Cân Tục Cốt Thủ ở trong truyền thuyết đó sao?"

Trương Văn Trọng gật đầu: "Đúng vậy, chính là Hợp Cân Tục Cốt Thủ!"