“ Bao lão tam ngươi cùng lão tứ đưa A Bích về Tham Hợp Trang đi nếu mẫu thân ta có qua hỏi cứ nói ta đã tìm được Ngữ Yên cùng muội ấy ra ngoài chơi vài hôm, khi nào bọn ta trở về cũng là lúc cử hành đại lễ.”

“ Vâng thiếu gia.”

“ À mà Biểu ca của ta giờ ở đâu rồi.”

“ Ngô thiếu gia, công tử gia hiện giờ đang đi ra ngoài làm ít việc còn chưa trở về.”

“ Được rồi đi đi.”

Bao Bất Đồng cùng Phong Ba Ác và A Bích cùng nhau lên ngựa rồi rời đi. Ngữ Yên vừa nghe Ngô Minh nói câu vừa rồi thì đỏ hết cả mặt còn Uyển Thanh thì ngược lại mặt nỗi lên vẻ u sầu ảm đạm. Ngữ Yên cũng nhanh mắt nhìn ra được cũng cảm thấy có chút có lỗi đi sang ôm lấy Uyển Thanh.

“ Thanh tỉ tỉ, tỉ đừng buồn.”

“ Có gì mà phải buồn?”

Ngô Minh chen vào giữa hai nàng ôm lấy cả hai, hắn biết rõ hai cô nương này đang nghĩ gì trong đầu.

“ Ta có nói là sẽ cưới ai đâu hai người các nàng lại kẻ vui người buồn ôm nhau như vậy. Ta không có quan trọng lễ nghĩa, các nàng nếu đồng ý chúng ta một lần cử hành đại hôn một tân lang hai tân nương có được không?”

“ Đồ tham lam.”

“ Đúng chính là đồ tham lam, ai thèm lấy chàng.”

Ngữ Yên cùng Uyển Thanh hai người thẹn tới đỏ mặt bị nhiều người như vậy nghe qua chuyện vừa rồi ai lại không xấu hổ. Đám ăn mày xung quanh phần lớn chỉ là ghen tị với Ngô Minh mà thôi, cả hai nữ tử xinh đẹp như tiên vậy mà đều nằm trong vòng tay của Ngô Minh.

Ngữ Yên dắt theo Uyển Thanh bỏ đi về hướng Vô Tích Thành, Ngô Minh một bên cũng đi theo sau. Hắn còn định sẽ ở lại xem đám người Cái Bang này bị đám người Tây Hạ đánh cho gà chó chạy loạn nhưng lúc này hứng thú cũng không còn như trước. Ngô Minh cũng muốn gặp Mộ Dung Phục đệ nói vài tiếng xem thử hắn có biết gì về vụ án của Mã Đại Nguyên hay không. Kẻ đứng phía sau giật dây Ngô Minh tin tưởng là một kẻ không đơn giản.

“ Hắn mục đích lần này có lẻ là một phép thử hắn muốn biết là Thi Quỷ còn sống hay không, nếu còn sống Thi Quỷ nhất định sẽ xuất hiện để giải oan cho Phong Nhi, hiện tại bị mình làm thành như vậy có khi nào hắn lại đi gây sự với mình không? Hay hắn thật sự đã biết mình là Thi Quỷ. Mục đích của hắn là gì?"

Ngô Minh có quá nhiều nghi vấn không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Nhìn hai cô gái đang nắm tay nhau phía trước Ngô Minh cũng bớt đi phần nào căng thẳng.

“ Này Tiểu Yển, Uyển Thanh, chúng ta đi nhanh thôi ta nhìn sắc trời này chắc là sắp mưa rồi.”

“ Huynh còn biết xem thiên tượng sao? Thật là không ngờ.”

“ Còn nói gì mưa xuống tới rồi kìa.”

Trong lúc cả ba đang nói đùa với nhau trời cũng đã chuyển sang mưa. Đám người của Ngô Minh chạy hết thật nhanh trở lại Vô Tích Thành để tìm một nhà trọ nghỉ ngơi dù sao cũng đã mệt mõi cả ngày rồi.

Vừa tới phòng trọ thì lại có việc xảy ra. Cả ba thuê chỉ được một phòng lớn duy nhất vì đã hết phòng. Buộc lòng ba người phải ở chung với nhau.

Vừa vào phòng.

“ Quần áo hai nàng cũng ướt hết cả rồi, ta ra ngoài cho hai nàng thay đồ, cũng nhân tiện gọi nhà bếp làm mấy món. Ta cũng có bất ngờ muốn dành cho cả hai.”

Ngô Minh hí hửng đi ra đóng của phòng lại nhưng chỉ một lúc hắn đã bị kêu ngược trở lai. Đi mới được hơn mười bước Ngô Minh đã nghe tiếng kêu cứu của cả hai.

“ Ngô Minh, huynh mau vào đi giúp muội.”

Ngô Minh nghe được thì vội vã chạy tới bên cửa phòng nói vào trong.

“ Các nàng bị gì vậy, cửa cũng khóa ở bên trong rồi.”

“ Huynh tự mình phá mà vào, muội cũng không biết là mình bị cái gì nữa.”

“ Ầm.”

Ngô Minh một đập gẫy đôi thanh chặn cửa. Lúc này hắn mới hốt hoảng đóng kín cửa lại. Cả hai nữ đang nằm liệt trên đất, quần áo cũng đã cởi hơn nửa để lộ ra thân thể ngọc ngà của mình.

“ Nhìn cái gì mà nhìn, cũng không phải lần đầu nhìn thấy. Huynh mau tìm cách cứu hai bọn muội, đột nhiên muội không còn tý sức lực nào cả.”

Ngữ Yên nhìn ánh mắt không ngay thẳng của Ngô Minh mắng cho một câu. Từ nhỏ sống với nhau cũng đâu phải lần đầu Ngô Minh thấy nàng khỏa thân. Đúng là không phải lần đầu nhưng đây lại là lần đầu tiên kể từ sau khi Ngữ Yên trở thành thiếu nữ. Ngô Minh cũng có chút ngượng mặt quay sang Uyển Thanh cũng đang trần như nhọng.

“ Nàng cũng bị như vậy sao?”

“ Đúng vậy, thiếp không thể vận công được.”

“ Ta biết được vấn đề rồi, chắc là các nàng bị trúng Bi Tô Thanh Phong.”

“ Từ lúc nào?”

“ Khi nãy trong rừng trúc ta cũng ngửi được mùi này, cũng không ngờ dược tính chúng lại mạnh như vậy hít có một ít cũng làm cho các nàng thành ra thế này.”

“ Có lẽ là lúc nãy vận công chạy mưa nên mới làm độc tính lan nhanh.”

Uyển Thanh hiểu được nguyên nhân thì nói ra, Ngữ Yên một bên cũng nói.

“ Huynh có cách giải không.”

“ Ta có một cách nhưng các nàng phải mang trong mình giọt máu của ta.”

Cách nói của Ngô Minh lập tức làm cả hai nữ đỏ mặt, đầu cũng không dám ngẩn lên nhìn. Ngô Minh đây là cố ý trêu hai nàng, hắn nói cũng không phải là sai.

Ngô Minh đem ra hai chén nước sau đó cắt một vết thương nhỏ ở ngón trỏ nhỏ vào hai chén hai giọt máu.

“ Các nàng võ công không cao, ta sợ dùng cách cưỡng bức nội lực đẩy độc ra ngoài bình thường còn phản tác dụng. Ta nghĩ máu của ta sẽ có tác dụng.”

“ Máu của huynh sao có thể giải độc được?”

“ Hỏi nhiều làm gì, muội gần đây cứ thích chọc phá ta uống trước đi.”

Ngô Minh đưa chén nước vào miệng Ngữ Yên, không còn cách nào khác nàng ta phải uống hết. Y như Ngô Minh dự tính quả thật máu của hắn có tác dụng.

“ Muội cảm thấy có chút sức lực rồi.”

“ Máu của chàng thật sự có thể giải độc.”

“Các nàng từ nay đừng nghi ngờ ta nữa, thôi ta giúp các nàng thay y phục rồi lên giường nằm nghỉ.”

Ngô Minh gian trá ôm lấy Ngữ Yên đặt lên ghế còn Uyển Thanh thì đặt ngồi lên giường. Lúc này sức lực của cả hai còn chưa hồi phục hết quần áo lại ướt sủng không cách nào là để cho Ngô Minh giúp thay hộ.

Ngô Minh từ từ cởi đi những lớp áo còn trên người cả hai. Hắn lúc này chính là một tên biến thái với đủ suy nghĩ dâm loạn trong đầu. Cũng đúng, người đàn ông nào lại không có một con quỷ như thế ở trong người chỉ là bình thường kiềm chế nó quá tốt mà thôi.

Đêm ấy mọi dự định của Ngô Minh nào là nấu ăn mua sắm đi dạo điều hủy bỏ. Đến cả cửa phòng hắn cũng không bước ra, chỉ nghe được từ bên trong phát ra những tiếng đau nhứt thỉnh thoảng phát ra bên tai.

Sáng hôm sau, cả hai nữ nằm liệt trên giường đến cả giữa trưa mới có sức ngồi dậy. Lúc này Ngô Minh cũng đã đem món cuối cùng lên bàn ăn.

“ Các nàng đều tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng các nàng phải ngủ cả một ngày.”

“ Đều là tại ai? Mẫu thân mà biết được chắc chắn sẽ đánh chết muội.”

“ Chúng ta đều đã có hôn ước có gì mà sợ, ai dám nói ra nói vào ta cắt lưỡi kẻ đó.”

“ Huynh nói thì hay lắm, ở trước mặt mẫu thân lại thành ra một đứa con ngoan một tiếng cũng không dám cãi.”

“ Hì”

Ngô Minh ngượng ngùng gãi đầu mình, sau đó dìu cả hai lên bàn ăn.

“ Mấy món này đều là ta từ sáng tới giờ nấu ra, các nàng ăn thử còn một món khá đặc biệt ta còn để ở kia chút ăn xong ta sẽ ăn nó.”

Ngô Minh chỉ tay vào cái hộp đá để ở góc nhà. Sau đó cả ba cùng nhau thưởng thức.Bàn ăn vô cùng phong phú, đều là mấy món mà cả hai nữ thích ăn nên Ngô Minh đã tự tay xuống bếp để làm.

“ Tay nghề của huynh đúng là số một.”

“ Còn phải nói ăn nhiều một chút, Uyển Thanh ăn cái này.”

Cả ba vui vẻ ăn hết sạch cả bàn ăn lúc này Ngô Minh mới đem cái hộp đá lúc trước nói tới đem lên bàn.

“ Đây là cái gì?”

“ Đợi một chút.”

Ngô Minh dọn dép xong đống chén dĩa vừa ăn sau đó đặt lại chiếc hộp lên bàn. Tay phải Ngô Minh vận công từng đợt khói trắng đã bốc ra từ trong tay áo. Hai nữ hai bên cũng đã có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang giảm nhanh. Ngô Minh đặt tay phải mình lên hộp đá làm lạnh chiếc hộp. Chỉ thấy chiếc hộp đá dần dần đống một lớp tuyết mờ xung quanh trên thân cũng đã hiện ra các vết nứt do nhiệt độ thay đổi quá đột ngột.

Chỉ một lúc sau hộp đá vỡ ra lộ ra bên trong chính là một viên kem tươi cực lớn. Màu sắc cùng đám khói bay bay khiến món ăn dưới mắt của hai nữ cứ như là một bức tranh nghê thuật.

“ Món này gọi là kem, ta chỉ tìm thấy được dưa hấu cùng chuối cùng mà thôi, nên chỉ có thể có thể làm được từng này. Các nàng ăn thử đi.”

Ngữ Yên không kiềm được tò mò vội dùng muỗng múc một muỗng cho vào miệng. Mùi thơm từ trái cây cộng với ngọt béo từ sữa, lại thêm cái xe lạnh ở đầu lưỡi giữa thời tiết ôi bức đúng là mĩ vị nhân giang. Nhìn cảm xúc của Ngữ Yên kích động đến thế Uyển Thanh cũng cho vào miệng ăn thử.

Cả hai sau đó khuôn mặt tràn đầy niềm vui ăn hết sạch cả thố kem không còn lại gì. Khuôn mặt hung phấn nhìn Ngô Minh.

“ Món này đúng là ngon nhất trên đời, lần sau huynh làm nhiều một chút.”

“ Đúng vậy đúng là rất ngon.”

Ngô Mnh nghe được cả hai khen tặng cũng cảm thấy hạnh phúc trong lòng nhưng nghĩ tới việc làm tiếp kem hắn lại nản chí. Thời đại này làm gì có máy đánh trứng, muốn có được kem hắn phải dùng tay mình đánh thật nhanh số trứng và sữa lại. Lúc nãy hắn đánh xong chỗ kem kia tay cũng như tàn phế phe phảy vô lực.