Con dao găm rất dễ dàng xuyên thủng da thịt, găm sâu vào bên trong gần 10cm, máu từ vị trí vết thương ngay lập tức phun ra, rất nhanh một bên bả vai và cánh tay của cô ta đã bị máu cho nhuộm đỏ.

“Arlong!!!”
Nước mắt chảy ra không ngừng, Nami tiếp tục hét lên, gọi lớn tên của kẻ mà cô ta căm thù nhất thế giới này, đồng thời cũng nắm chặt cán con dao mà rút ra khỏi bả vai, sau đó lại một lần nữa nhắm đúng vị trí cũ mà đâm xuống.

“Bộp!!!”
Nhưng mà ngay tại thời điểm, lưỡi dao sắp một lần nữa xuyên vào bả vai, có một bàn tay khác không biết từ đâu tới, nhanh chóng nắm chặt lấy bàn tay đang cầm dao găm đâm xuống của Nami.

Mặc dù cô ấy đã dùng hết sức lực, nhưng cái bàn tay kia vẫn như là cái kiềm sắt kẹp chặt lấy, không cho Nami có thể tiếp tục làm ra hành động tự làm hại bản thân.

Cô ta ngước khuôn mặt đã tràn ngập trong nước mắt nhìn lên người đã ngăn cản mình, mở miệng nói: “Luffy?”
Trong ánh mắt của Nami hiện tại, đang ở đằng sau dùng một tay nắm chặt lấy bàn tay cầm dao để ngăn cản cô ấy là một thân hình vô cùng quen thuộc.

Thì ra, đám người Luffy sau khi được Cảnh Sát Genzo dẫn đi đến nhà của Nami, nhưng lại không tìm thấy được cô ta, cuối cùng theo sự chỉ dẫn của chị gái Nami là Nojiko, mọi người đã chia ra các hướng tìm kiếm bên trong khu vườn cam, mà Luffy chính là người tìm được.

“Cậu đi tới đây làm gì? Muốn tôi trả lại tiền…”

Không đợi cho Nami nói hết lời, Luffy ngay lập tức lên tiếng cắt đứt: “Tôi tới đây chỉ vì tìm về hoa tiêu của mình mà thôi!!!”
Nói xong cậu ta gỡ tay Nami ra, giành lấy con dao găm rồi ném nó sang một bên.

— QUẢNG CÁO —
Nami nghe cậu ta nói như vậy, liền ngay lập tức cúi đầu che đi khuôn mặt của mình, cô ấy dùng giọng nói nghẹn ngào: “Vì cái gì? Tôi đã lợi dụng các cậu để kiếm tiền, lừa dối mọi người, còn có trộm đi toàn bộ kho báu… Bây giờ tôi không có số tiền đó để trả cho mọi người, nhưng mà cậu yên tâm, trước sau gì tôi cũng sẽ kiếm đủ… Bây giờ thì cậu hãy mau rời khỏi hòn đảo này đi!!!”
“Không được… Có vẻ như cậu cần tôi giúp đỡ.

Tôi sẽ không đi khi mà không có hoa tiêu của Băng Hải Tặc của mình!”
Khuôn mặt Luffy không buồn không vui, liên tục lắc đầu từ chối.

Mặt Nami vẫn đang cúi gầm xuống dưới: “Thật buồn cười… Tôi không phải thành viên trong băng của cậu, tôi là thành viên của Băng Hải Tặc Arlong từ trước khi gặp các cậu rồi, tôi chỉ là lợi dụng mọi người mà thôi, đừng có tin là thật…”
Luffy đáp lời: “Chúng tôi đã nghe tất cả mọi chuyện từ Alex và ông cảnh sát rồi… Trước đó chúng tôi đã đi đến Công Viên Arlong và đánh bại toàn bộ người ở nơi này, chỉ còn lại một số tên đứng đầu vắng mặt…”
Nami òa khóc, nước mắt giống như là suối không ngừng mà trào ra, cô ấy không tự chủ được phải đưa tay lên bụm mặt lại, mặc dù là vậy thì nước mắt vẫn đi theo các khe rãnh giữa các ngón tay trào ra, rơi tí tách trên mặt đất.

Sau vài phút, cô ấy đã khóc xong một cho trận đã đời, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Luffy, khuôn mặt của Nami bây giờ vô cùng bi thương, nước mắt nước mũi cùng một chỗ mà chảy ra, khuôn mặt méo xệch, hàm răng trên cắn lấy môi dưới cũng muốn bật ra cả máu.

Nami thều thào: “Cậu phải giúp tôi… Làm ơn, xin các cậu hãy giúp tôi…”
Luffy khi nghe được lời Nami cầu xin, khuôn mặt cậu ta vô cùng bình tĩnh, chỉ là đưa tay lên trên đầu cầm xuống cái mũ rơm mà cậu ta yêu quý nhất, đem nó đội lên trên đầu của Nami đang quỳ ở dưới đất.

Sau đó cậu ta chụm hai chân lại, giang hai tay sang hai bên, làm ra tư thế giống như là đang lấy hơi.

“Chuyện đó đương nhiên rồi!!! Tôi sẽ đánh bay cái tên gọi là Arlong!”
Miệng Luffy ngoác rộng ra hết cỡ, gầm lên một tiếng, sắc mặt cậu ta vô cùng giận dữ.

— QUẢNG CÁO —
Mà không biết từ lúc nào, những người còn lại cũng đã tìm đến nơi này, toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người Luffy và Nami vừa rồi bọn họ cũng đã nghe được bảy tám phần, nhưng không một ai lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở một góc chờ đợi.

“Hả?”
Nami một tay giữ lấy cái vành của chiếc mũ rơm đang ở trên đầu của mình, hơi ngạc nhiên một chút, không tự chủ được nhớ lại cái cảnh Luffy hung hăng dọa người một khi có ai đó đụng đến cái mũ này của cậu ta, không ngờ cậu ấy lúc này lại đưa nó cho mình.


“Luffy…”
Nghĩ xong, Nami bị cảm động, nước mắt tưởng chừng như đã cạn kiệt sau những trận khóc dài, bây giờ lại tự động trào ra thêm một lần nữa.

Nếu có Alex ở đây thì chắc chắn cậu ta sẽ ồ lên một tiếng kinh ngạc, bởi vì cốt truyện lại đi theo quỹ tích của nó, không ngờ rằng Luffy vẫn đội chiếc mũ rơm của mình cho Nami, mặc kệ sự xuất hiện của Alex đã làm cho diễn biến có chút sai lệch.

Luffy nắm chặt lấy song quyền, hùng hùng hổ hổ bước đến vị trí của ba người Zoro, Usopp và Sanji đang ngồi đợi tại một bên.

Hai tên thợ săn tiền thưởng Johnny và Yosaku thì đã được mấy người bọn họ ném tại nhà của Nami mà nghỉ ngơi, bởi vì trước đó hai người này đã bị thương không nhẹ, thực lực cũng yếu gà cho nên mọi người cũng hiểu ý không cho hai người đó đi theo.

Ngoài ra thì đây là chuyện riêng của Băng Hải Tặc Mũ Rơm và Băng Hải Tặc Arlong, cho nên để hai người ngoài như bọn họ tiếp tục tham gia vào cũng không phải là điều bọn Luffy muốn.

Luffy dừng bước ở trước mặt ba người, khuôn mặt có chút lạnh lùng, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Usopp đeo lên cái mắt kính xạ thủ của mình, Sanji rít một hơi thuốc dài, Zoro thì nắm lấy thanh kiếm Wado Ichimonji cầm lên.

“Yaaaahhhh”
— QUẢNG CÁO —
Ba người đồng thanh đáp lời một tiếng, sau đó cả bọn do Luffy dẫn đầu bước nhanh rời khỏi nơi này.



Tại Biển Đông, trên chiếc chiến hạm của Chi Đội Hải Quân Số 16 đang hướng về Công Viên Arlong.

Alex lúc này vẫn còn đang ở bên trong văn phòng của tên đại tá mặt chuột cùng với hai cái xác, cậu ta đang loay hoay không biết làm cách nào để có thể rời khỏi nơi này mà không bị phát hiện, bởi vì hiện tại ở phía ngoài cánh cửa đang có hai tên lính hải quân canh giữ hai bên.

Có vẻ như trước đó không hề có người canh ở chỗ này, để cho Alex rất dễ dàng đi đến nơi đây, là bởi vì tên Đại Tá Nezumi đã ra lệnh yêu cầu, muốn bí mật bàn bạc chuyện quan trọng với tên hạ úy.

Mà hiện tại đã qua khỏi thời gian mệnh lệnh, cho nên hai tên hải quân này đã trở lại vị trí để làm việc như cũ.

Quanh đi quẩn lại trong căn phòng một hồi lâu vẫn không nghĩ ra biện pháp, cậu ta có thể phá tường để thoát ra nhưng như vậy sẽ gây nên tiếng động khá lớn, hoặc đi ra đánh gục hai tên lính canh nhưng chắc chắn sẽ bị phát hiện bởi vì số lượng của hải quân bên trên con tàu hiện tại là vô cùng đông đúc, chỉ cần gây ra động tĩnh nhỏ cũng đủ để bị lộ.

“Ê ngươi nói, đợt này chúng ta sẽ được chia cho mỗi người bao nhiêu tiền?”
“Không biết, nhưng chắc chắn là cũng không ít đâu… Chỉ là có hơi đáng tiếc…”
Bỗng dưng ở phía bên ngoài truyền đến tiếng bàn luận, Alex lập tức bước đến cạnh cửa phòng, áp tai mình vào đó để nghe cho rõ, nghe một chút thì cậu ta đã nhận ra được đây là cuộc nói chuyện giữa hai tên hải quân đang canh gác tại cửa.

.