Editor: Nguyetmai

Từ khu tị nạn đầu tiên đi tới phế tích Khôi Thiết phải mất bốn năm ngày đi trong khu vực hoang dã, đoàn xe chỉ có thể dừng lại dựng trại dã ngoại.

Ngày đầu tiên xuất phát, trong buổi hoàng hôn.

Theo chỉ thị của Hàn Tiêu, đoàn xe dừng lại trên một khu vực có địa thế an toàn để nghỉ ngơi tại chỗ, sau khi trời tối hẳn mà đi tiếp thì khá nguy hiểm, có rất nhiều dã thú hoạt động ban đêm.

Binh lính của Mạng Ngầm chia ca đi tuần xung quanh nơi dựng trại, Hàn Tiêu triệu tập các nhân vật then chốt trong đội ngũ để họp bàn, gồm trợ thủ Hoàng Dự, người phụ trách kỹ thuật Conifer, đội trưởng đội hộ vệ Lưu Triêu.

Bản kế hoạch cải tạo phế tích Khôi Thiết mở ra trên bàn, Conifer chậm rãi giảng giải.

"Bước đầu cải tạo toàn bộ thành phố, dự kiến sẽ mất ba tháng, gồm các việc phát quang thực vật mọc hoang, đánh đuổi dã thú, dọn dẹp đồ phế liệu, sau đó hoàn thành các hạng mục xây dựng cơ bản tại khu tị nạn, lắp đặt mạng lưới điện, nước... nhưng đây là kế hoạch với ba mươi nghìn nhân công, tháng đầu tiên chúng ta chỉ có một nghìn người, riêng việc dọn dẹp phế tích cũng rất khó." Conifer thật sự bất lực.

Hàn Tiêu gật đầu, anh nhìn sang Hoàng Dự: "Anh có đề xuất gì không?"

Hoàng Dự đáp lấy lệ: "Không có."

Thấy thái độ lạnh lùng của Hoàng Dự, Hàn Tiêu đại khái cũng đoán được ý của hắn, chỉ là không muốn làm trợ thủ cho anh thôi mà, Hàn Tiêu cũng chẳng bận tâm bởi anh vốn không cần trợ thủ, anh quay sang nói: "Nhân công không phải vấn đề, tôi dự định hoàn thành kế hoạch kiến thiết trong vòng một tháng."

Conifer sửng sốt: "Vậy cần ít nhất một trăm nghìn người, mà ngay cả khu tị nạn đầu tiên cũng không có nhiều nhân công tới vậy đâu."

"Tự tôi có cách."

Hàn Tiêu cũng không nói rõ ràng.

Hoàng Dự thờ ơ đứng nhìn, phí thuê một trăm nghìn nhân công là con số trên trời, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mời được nhiều người tới vậy ấy chứ, hắn chẳng rõ Hàn Tiêu lấy đâu ra sự tự tin ấy.

Bỗng nhiên Lưu Triêu nhấn tai nghe, rồi vội vã hô: "Thưa ngài Hắc U Linh, có một chiếc máy bay đang tới gần!"

"Ra ngoài xem."

Ra khỏi lều, lúc này đội ngũ hộ vệ đang nhìn phía chân trời với vẻ cảnh giác, trong trời đêm đen một chiếc máy bay cỡ lớn với đèn tín hiệu lập lòe đang tới gần, không rõ là địch hay bạn nữa.

"Không có gì đâu, đấy là hàng tiếp tế tôi gọi đến đấy." Hàn Tiêu cười nói.

Máy bay xẹt qua đỉnh đầu, mấy chiếc thùng lớn buộc dù được thả xuống, máy bay dừng cách khu đóng quân không xa, trên thùng là dấu hiệu của Farian.

Hàn Tiêu dùng mối quan hệ của mình để máy bay vận tải của Farian tiếp tế một lượng lớn máy móc linh kiện, đương nhiên là cần bỏ tiền, nhưng giờ anh giàu nứt đố đổ vách nên cũng chẳng quan tâm số tiền ấy.

Sau một hồi sợ hãi rốt cuộc mọi người mới thở phào nhẹ nhõm được.

Hoàng Dự thầm kinh hãi, có thể gọi tập đoàn Farian uy tín lâu năm trong giới buôn súng ống tới tiếp tế bất cứ lúc nào, các mối quan hệ của Hắc U Linh rộng hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Số linh kiện này có giá hàng triệu, Hàn Tiêu cho người nâng hết lên xe hậu cần rồi bắt đầu chế tạo hàng loạt máy móc cần thiết, hiện tại tiền bạc thừa mứa nên anh có thể thoải mái chế tạo các loại máy móc chiến đấu, đúng lúc có thể dùng để bảo vệ đội ngũ này.

Phương thức chiến đấu nổi tiếng nhất của cơ giới sư chính là chiến thuật biển người.

Hai ngày tiếp theo Hàn Tiêu đều cắm cúi làm việc trên xe.

...

Đoàn xe đi vào một hoang mạc, ánh nắng chói chang, cát dưới chân nóng cháy như sắt nung, nhiệt độ cao gây ra hiện tượng ảo giác.

Đoàn xe dừng dưới một gốc cây Barbera, loại cây này là giống thực vật độc nhất vô nhị trên sa mạc tại Hải Lam Tinh, còn được gọi là "Chiếc ô của sự sống", bóng râm của nó như một hòn đảo nhỏ, mà nhựa cây còn thơm ngọt, có thể uống để giải khát được nữa.

Ai nấy đều khát khô cả cổ, binh lính tuần tra đã đẫm mồ hôi.

Ầm ầm!

Nơi xa trong sa mạc như sóng cả tràn lan, rất nhiều giáp trùng cỡ lớn chui từ dưới đất lên, mỗi con đều dài hơn nửa mét, lớp vỏ màu nâu sáng bóng, bộ dạng dữ tợn, sáu cặp chân và hai chiếc càng cùng tạo ra tiếng động lách tách tựa như sóng biển, đàn côn trùng vọt về hướng cây Barbera.

"Thú tập!"

Tiếng cảnh báo được loan truyền, ba trăm binh lính vội vàng vào vị trí, giương súng, phát hiện cả bốn phương tám hướng đều có giáp trùng vọt tới, như thể họ bị vây giữa một biển côn trùng, không nơi nào có thể trốn được nữa, ai nấy đều lộ vẻ kinh hoảng, bàn tay cầm súng cũng run cầm cập.

Cua Huyết Giáp sa mạc là sinh vật sống quần cư trong sa mạc, một loài thú săn mồi cực mạnh, những nơi chúng ghé qua không còn một nhành cây ngọn cỏ nào sót lại, số lượng lúc này phải tới hàng chục nghìn con.

"Mau lên xe, mở đường máu!"

Hoàng Dự vội vàng hô to như thế, sau đó hắn lao vọt lên trực thăng, thúc giục phi công mau cất cánh.

Đối mặt với đàn trùng số lượng lớn thế này chẳng ai còn tâm trạng chiến đấu nữa, nghe thấy lệnh của Hoàng Dự mọi người đang tính lên xe chạy trốn thì lúc này Hàn Tiêu lại đi ra khỏi xe hậu cần, nói: "Đừng hoảng hốt, mọi người vào vị trí, chuẩn bị đón địch."

Đội trưởng Lưu Triêu vội la lên: "Đàn trùng rất đông, chúng ta không thể phòng thủ mọi hướng được, nếu giao chiến sẽ dẫn tới tổn thất cực lớn..."

Hoàng Dự hô tô: "Hắc U Linh, mau lên trực thăng đi."

Hàn Tiêu xua tay.

Hoàng Dự chửi thầm trong lòng, thấy đàn trùng càng lúc càng gần, hắn chẳng quan tâm Hàn Tiêu nữa, ra lệnh cho phi công nhanh chóng cất cánh, phi công cũng sợ quá rồi thế nên lập tức nghe lệnh khởi động, cánh quạt quay tít, trực thăng dần bay lên cao.

Đội quân trên mặt đất không dám làm trái lệnh Hàn Tiêu, họ căng thẳng nhìn đàn trùng đang nhanh chóng đến gần.

Lúc này Hàn Tiêu lấy ra máy tính, nhấn vài cái.

Rầm!

Mười hai người máy Biệt Kích từ xe hậu cần lao ra, bánh xích xe tăng xoay tròn, tốc độ nhanh không thua gì ô tô, mọi người kinh ngạc nhìn các người máy này nhanh nhẹn chia ra các phương hướng khác nhau, tựa như những vệ binh làm từ sắt thép, ánh sáng kim loại lãnh lẽo phản xạ ánh mặt trời xuyên qua tán cây, khiến cơ thể lũ người máy như thể mọc lên một lớp vảy màu vàng kim.

Các Biệt Kích này là bản thay đổi 2.5 đời mới nhất, Hàn Tiêu đã thăng cấp bản vẽ lên mấy bậc, cho nên kỹ năng chế tạo đã khác xưa nhiều, thuộc tính cơ bản của máy móc chế tạo ra đều cao hơn hẳn, phẩm chất cũng đạt tới màu lam.

Biệt Kích chiến đấu bản 2.5 được trang bị hệ thống điều khiển hỏa lực tự động, tăng mạnh tốc độ bay của đường đạn và lực sát thương, chiều cao không khác con người là mấy, bánh xích xe tăng có thể vượt qua rất nhiều địa hình hiểm trở, sức chiến đấu càng thêm mạnh mẽ.

Khi gợi ý nhiệm vụ vừa xuất hiện Hàn Tiêu đã đoán trước trên đường sẽ không an ổn, thế nên anh mới gọi tiếp tế, hai ngày vừa qua thì liên tục chế tạo số lượng lớn máy móc.

Tốc độ chế tạo của Hàn Tiêu giờ đã rất nhanh, khi anh còn ở Level 20 từng mất mấy ngày mới làm xong một người máy Biệt Kích nhưng giờ chỉ cần mười mấy phút là hoàn tất rồi.

Khi tốc độ chế tạo của cơ giới sư tới một giới hạn nào đó thì có thể tiến hành chế tạo ngay tại chiến trường, chỉ cần có nguyên liệu là sẽ không bao giờ thiếu vũ khí, đây là năng lực mà chỉ cơ giới sư cấp cao mới có, yêu cầu phải học được "Tốc độ lắp ráp bằng giây", cũng là nguyên nhân quan trọng khiến hệ cơ giới quật khởi tại phiên bản 3.0 sau này.

"Nào, dọn hết các vòng tròn kim loại trên xe xuống đây rồi bố trí ở tất cả các hướng."

Binh lính Mạng Ngầm lúc này là anh nói gì họ nghe nấy, vội vàng làm theo, tổng cộng có hai mươi chiếc vòng tròn kim loại, sau khi để trên mặt đất Hàn Tiêu khởi động chương trình, bắt đầu triển khai biến hình, chân đế cắm cố định xuống lớp cát, module gấp lắp ráp thành nòng súng, toàn bộ quá trình triển khai chỉ mất bốn tới năm giây.

Những thứ này là nòng pháo gấp loại nhỏ, Hàn Tiêu cũng đã thăng cấp bản vẽ, tự động hóa chip điều khiển hỏa lực.

Nhìn nòng súng ngăm đen to đùng đám lính mới hơi yên lòng.

Khi đàn trùng tiến vào trong bán kính 400 mét, Biệt Kích 2.5 và pháo đài gấp loại nhỏ đồng loạt khai hỏa, lấy doanh địa dưới tàng cây Barbera làm trung tâm, cơn mưa đạn pháo mở rộng ra bốn phía.

Mưa đạn kéo ngập trời, tiếng súng vang nhịp nhàng!

Bùm bùm bùm bùm.

Trong phút chốc, trong đàn trùng nở rộ vô số đóa hoa huyết dịch màu xanh, trước những vũ khí giết chóc do nhân loại chế tạo thì loài cua Huyết Giáp vốn xưng hùng tại sa mạc chỉ còn mỏng manh như vỏ trứng, thép và lửa xuyên qua từng con trùng cực lớn.

Ngoài doanh địa 400 mét xuất hiện một chiến hào khổng lổ, vô số xác trùng rơi xuống, đàn trùng không thể tiến thêm bước nữa, sa mạc cũng bị máu của chúng tưới ướt, sau một lượt bắn thì quân số của chúng đã giảm một phần ba.

Một số người máy Biệt Kích ra khỏi doanh địa, chúng được trang bị súng phun lửa Thái Dương Trùng, ngọn lửa hình mũi khoan bắn phá đàn trùng, đốt tới mức tiếng xèo xèo vang vọng, mà đôi càng cứng ngắc của cua Huyết Giáp sa mạc lại không có cách nào làm hư tổn lớp vỏ hợp kim Platinum của Biệt Kích được.

Hỏa lực quá hung mãnh, cuộc chiến hoàn toàn nghiêng về một phía.

Đây chính là sức mạnh của cơ giới sư!

Quần chiến là ưu thế của hệ cơ giới, võ đạo giả có lẽ rất giỏi đánh nhau nhưng thể lực lại có hạn.

Đương nhiên, hạn chế của hệ cơ giới chính là tiền, một đống máy móc kia có giá tới hàng triệu, cho dù là game thủ đã lên level max của phiên bản 1.0 cũng rất khó gánh nổi, hơn nữa chi phí đạn dược đủ để dìm chết ví tiền của bất cứ game thủ nào, mỗi giây đều là hơn một nghìn phát đạn xuyên thép đấy.

Tài chính là vấn đề khó giải của hệ cơ giới, thành lập quân đoàn máy móc là phương thức chiến đấu tương đối thiết thực của hệ cơ giới, cũng là phương thức tiêu tốn nhiều tiền nhất. Khi sức mạnh trung bình của kẻ địch tăng lên thì sẽ cần tạo thành quân đoàn với trình độ kỹ thuật rất cao, phí tổn cũng tăng theo cấp số nhân. Bình thường game thủ hệ cơ giới rất khó chế tạo cả một quân đoàn chiến binh, dù có đập nồi bán sắt để xây dựng quân đoàn thì hao tổn trong chiến đấu cũng sẽ khiến người ta không thể chịu nổi, quân đoàn đều được coi như át chủ bài chưa lộ mặt để sử dụng lúc cần. Hàn Tiêu lại không cần lo tới vấn đề tài chính, dù sao anh cũng rất giỏi làm giàu. Có điều tạm thời anh cũng không tính đi theo hướng quân đoàn mà chỉ tạo ra một đội hộ vệ đơn giản, khi cần thiết có đủ hỏa lực là được.

Lưu Triêu vẫn luôn ôm súng sẵn sàng, chuẩn bị chờ đàn trùng tiến vào phạm vi 300 mét sẽ khai hỏa, thế nhưng đàn trùng lại luôn bị mưa đạn ngăn ở ngoài bán kính 400 mét.

Cánh tay nâng súng của anh ta đã mỏi lắm rồi mà vẫn không tìm được cơ hội nổ súng.

"Hỏa lực quá mạnh."

Lưu Triêu nhìn các nòng pháo bên cạnh không ngừng dội đạn, súng tự động nâng hạ liên tục tựa như pít tông, vỏ đạn rơi kín đất, có mấy cái còn văng cả lên mặt anh ta.

Nuốt nước miếng, Lưu Triêu phát hiện mình chẳng có gì để làm cả, máy móc Hắc U Linh chế tạo đã xử lý tất cả kẻ địch, đội hộ vệ do Mạng Ngầm an bài căn bản không có tác dụng, hoàn toàn không cần tới bọn họ ra tay.