Thời điểm Tề Nhạc đi ra khỏi mật thất, Hải Như Nguyệt cùng Minh Minh cũng đã từ trong Bản Chúc Tương Dị Hóa khôi phục lại, sau đó mặc quần áo của mình vào.

Tề Nhạc nhìn qua vòng tay trên tay mình, xoay mặt bảo thạch xuống uyển mạch, như vậy nhìn từ bên ngoài không cách nào phát hiện bộ dáng của nó, bảo thạch ảm đạm không có ánh sáng, cũng không thể hấp dẫn người ta chú ý. Hắn không có trả lời Hải Như Nguyệt, mà đi thẳng ra khỏi dinh thự.

Minh Minh nhìn qua Hải Như Nguyệt, trong ánh mắt của nàng mang theo vài phần tinh quang.

- Chị Như Nguyệt, kỳ thật Tề Nhạc là người tốt. Không ai trời sinh là côn đồ. Chị có thể quan hệ với hắn tốt hơn...

Hải Như Nguyệt giơ tay lên, ngăn cản lời Minh Minh nói tiếp, lạnh lùng đặt mắt nhìn qua bóng lưng Tề Nhạc.

- Anh ta là Kỳ Lân, với tôi mà nói, anh ta chỉ là đồng bọn của cầm tinh. Nếu anh ta có thể trở nên mạnh mẽ, tôi nhất định sẽ tôn trọng anh ta. Nếu như anh ta chỉ làm liên lụy chúng ta, cô bảo tôi nên cảm thấy thế nào?

Minh Minh im lặng nhìn Hải Như Nguyệt, than nhẹ một tiếng, nói:

- Chị Như Nguyệt, không biết vì cái gì, em cảm thấy quan hệ giữa chị và anh ta có cảm giác rất sơ cứng. Tuy Tề Nhạc là côn đồ, nhưng em phát hiện lòng tự trọng của anh ta rất mạnh. Chị không chỉ đả kích anh ta một lần, em nghĩ sau này sẽ sinh ra mâu thuẫn càng sâu hơn. Trát Cách Lỗ đại sư từng nói qua, chỉ khi mười hai Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta đoàn kết lại bên cạnh Kỳ Lân, mới có thể thực sự trở thành thủ hộ giả phương đông. Em nghĩ, Tề Nhạc sẽ từ từ cải biến.

Sắc mặt Hải Như Nguyệt từ từ nhu hòa một ít, trong ánh mắt toát ra một tia phức tạp.

- Cảm ơn em, Minh Minh. Có lẽ, chị thật sự có thành kiến với anh ta. Ta sẽ tận lực thử đối với hắn thái độ đỡ một ít. Yên tâm đi, ta sẽ dùng đại cục làm trọng. Ngươi cũng đi thôi, đừng làm cho hắn các loại:đợi quá gấp. ( Xưng hô ở đây không có loạn, vì Hải Như Nguyệt đang nói chuyện nhu hòa, cho nên các mem không nên thắc mắc)

Minh Minh thở ra một hơi, mỉm cười, đột nhiên tới gần Hải Như Nguyệt, thân thiết hôn lên mặt của nàng một cái.

- Cảm ơn chị, chị Như Nguyệt, em đi trước.

Nói xong, nàng nhanh chóng chạy đi.

Hải Như Nguyệt nhìn qua Minh Minh sôi nổi, cười một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Minh Minh ngốc, có một số việc cô không rõ. Cô cho rằng tôi không nhận ra Tề Nhạc là dạng người gì sao? Kỳ thật, anh ta cũng giống như tôi, đều có được năng lực biến dị. Tôi là đông, tây phương hỗn hợp huyết mạch Long, mà anh ta là Hắc Kỳ Lân. Nếu như tôi không kích thích lòng tự trọng của anh ta, thì làm sao anh ta từ bỏ bản tinh lưu manh đây, cố gắng ban đầu thì sao?

Nói đến đây, nét lạnh lùng trên mặt của nàng đã nhu hòa hơn rất nhiều.

Tề Nhạc đi ra khỏi cửa biệt thự, gió lạnh trong sân quét qua, lập tức cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, bi thương trong nội tâm từ Kỳ Lân Ẩn đã biến mất không ít, tinh thần hắn bình tĩnh lại, chợt nghe phanh một tiếng, một thân ảnh cao lớn rơi trước mặt hắn ba mét. Mà ngã không phải ai khác, chính là đồ đệ Cơ Đức hăn vừa thu không lâu.

Chu thúc vẫn đứn ở vị trí cũ trước khi Tề Nhạc tiến vào trong biệt thự, hai tay nâng lên trước người, bước chân cũng bảo trì bộ dáng vốn có, dường như không có dao động gì. Trừ y phục trên người có vài nếp nhăn, dù ai cũng không cách nào tưởng tượng, thân thể khổng lồ của Cơ Đức lồm cồm đứng lên.

Bộ dáng Cơ Đức vô cùng chật vật, miễn cưỡng đứng dậy trên mặt đất, y phục trên người đã tổn hại không còn bộ dáng, bộ dáng trên người đầy bụi đất, hiển nhiên không phải lần đầu tiên bị ném ngược.

- Gặp quỷ rồi, điều này sao có thể? Sư tổ, ngài làm sao thế?

Mặc dù Cơ Đức có chút không cam lòng, nhưng nhìn bộ dáng của hắn vẫn muốn thử.

Chu thúc thu hồi tư thế của mình, mỉm cười, nói:

- Đã thật lâu không gặp được người nào có lực tay mạnh như vậy. Lực lượng của anh thập phần bá đạo, hỏa hầu cũng đủ, nếu như tôi đoán không sai, từ khi bắt đầu anh tu luyện ngoại công, sau đó dần dần chuyển hướng sang công phu nội gia, trải qua thời gian dài gian khổ huấn luyện mơi luyện thành như bây giờ. Từ tình huống bản thân anh mà nói, thân thể của anh đạt tới mức cực hạn của nhân loại. Kỳ thật, tôi cũng không cách nào thắng anh, chỉ có thể ném anh đi, nhưng không cách nào chính thức xúc phạm tới anh. Căn cơ của anh phi thường kiên cố, khiếm khuyết là công phu nội gia, cùng với công pháp phụ trợ tu luyện.

Cơ Đức suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói:

- Trước kia tôi từng nghe một vị tiền bôi trong bộ đội nói qua, thực lực của tôi rất mạnh, trừ phi gặp được cao thủ lánh đời chân chính, nếu không thì không ai đánh bại tôi cả. Không nghĩ tới sư tổ ngài là ẩn sĩ, ngài nhất định phải nhận tối tôi a! Tôi muốn học công phu ngài làm tôi té nãy giờ.

Chu thúc liếc mắt nhìn qua Tề Nhạc từ trong biệt thự đi ra, cười nhạt một tiếng, nói:

- Nếu như anh không chê, bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng sớm năm giờ tới nơi này của tôi, tôi có thể mang anh đi tới nơi tu luyện. Dùng trụ cột và điều kiện thân thể của anh, nhất định sẽ phát dương quang đại môn công phu này của tôi, ta cũng có mặt mũi đi gặp tiền bối rồi.

Nói xong câu đó, hắn đi đến bên cạnh Tề Nhạc, mỉm cười nói tiếng cám ơn, sau đó đi vào trong biệt thự.

Minh Minh bước nhanh tới bên cạnh Cơ Đức, ân cần hỏi:

- Anh à, anh bị sao thế?

Cơ Đức gãi gãi đầu, nói:

- Lần này anh tìm đúng người rồi. Vị sư tổ này còn mạnh hơn tưởng tượng của anh nhiều. Bất kể anh công kích sư tổ thế nào, sư tổ chỉ thay đổi tư thế rất nhỏ, có thể đem lực lượng của anh đẩy đi. Một khi anh tới gần thân thể của sư tổ, sẽ có một cổ lực lượng kỳ quái đẩy anh ra, hơn nữa cổ lực lượng này còn bao hàm thứ gì đó. Giống như anh bị tự mình té vậy, thật sự là kỳ quái.

Tâm tình của Tề Nhạc đã khôi phục rất nhiều, đi đến bên cạnh Cơ Đức, nói:

- Cái này gọi là tứ lượng bạt thiên cân, về sau anh nên học Chu lão thật tốt. Ngài ấy mới là sư phụ của tôi. Cơ Đức, tôi phải thương lượng với anh một chút.

Cơ Đức ngẩn người, nói:

- Chuyện gì? Sư phụ nói đi.

Tề Nhạc nhìn Minh Minh, thấp giọng nói:

- Xem của anh có bao nhiêu bài lượng? (Ps: Bài lượng, có lẽ là mã lực, nhưng thấy tác giả ghi thế nên để theo)

Cơ Đức có chút đắc ý nói:

- Sáu thăng, rất mạnh nha.

Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nói:

- Bao nhiêu?

- Sáu thăng, hoặc là nói sáu bài lượng.

- Trời ơi, dường như hãn mã cũng chỉ có sáu bài lượng thôi.

Trong mắt Tề Nhạc lập tức tỏa sáng, dường như muốn ăn Cơ Đức ngay lập tức.