Du Hành và người nhà đi thêm một chuyến, lần này chuẩn bị đầy đủ hơn, không chỉ mang thêm mười mấy thùng đựng nước mà còn mang theo thùng nhựa, chậy chảy, nước rửa mặt, xà bông..., để làm gì? Dĩ nhiên để lấy nước tắm.

Những căn nhà bỏ hoang ở bờ hồ rất nhiều, chỉ cần dùng bột dây mây vàng đuổi côn trùng là được, có thể tạm dùng làm nơi tắm rửa.

Cả nhà coi như rửa sạch hết mấy cân bùn trên người.

Ban ngày, mặt hồ xinh đẹp, yên tĩnh như một thiên sứ. Nước hồ trong suốt, chỉ cần không xuống dưới bơi lội thì cực kì ăn toàn.

Du Hành còn định đi câu cá, nhưng căn bản không câu nổi, móc câu toàn rơi vào khoảng không.

Chưa tới nửa tháng, trời vẫn không có hột mưa nào. Không nhà nào có thể lực tốt như nhà họ Du, cứ cách vài ngày lại đi lấy nước, thậm chí cả nhà người ta còn đi qua đó tắm rửa.

Càng ngày càng nhiều người dọn nhà đi.

Bởi vì con đường đi tới đó đã in dấu chân, dọc theo đường này Du Hành cũng đã cảnh báo trước những thực vật gây nguy hiểm, gần như mọi người không bị uy hiếp tới tính mạng.

Một số người chê đường có quanh co, muốn tự đi con đường ngắn hơn liền đi khỏi vòng an toàn, cuối cùng rơi vào kết cục mất mạng.

Người chết là một người đàn ông trung niên, vết thương do một bụi cỏ cắt bị thương, tới buổi tối liền sốt cao tới mất mạng.

Thảm kịch trước mắt làm gương, mọi người không dám thấy tiếp, vì vậy, không ai dám đi tới những nơi không có dấu vết người qua lại.

Cũng bởi vì chuyện này mà những người con đang do dự hoặc không muốn dọn nhà đi từ đầu đều chắc chắn chủ ý của mình hơn.

Mẹ Từ Ngọc Mạn lặng lẽ nói với Từ Ngọc mạn: "Con nói có phải cậu ta được thần tiên chỉ điểm hay không? Sao lại lợi hại như vậy?"

"Con không biết, nhưng chỉ cần ở cùng tiểu khu, làm theo nhà anh ta thì nhà chúng ta sẽ được an toàn."

"Đúng vậy, đúng vậy." Mẹ cô gật đầu, nói tiếp: "Nhà Tuệ Minh đã dời đi được một tuần chưa? Cũng không biết nơi đó như thế nào..."

Mọi người dời nhà thế nào Du Hành cũng không để ý, cậu chỉ biết từ khi có nước hồ thì mấy loại rau cải cậu trồng trong nhà càng ngày càng mọc tốt hơn.

"Mọi lần còn hơi héo, lần này có tinh thần hơn nhiều rồi!"

Có nguồn nước cố định, cha Du không chỉ trồng rau trong nhà mà ở dưới lầu cũng làm một mảnh đất, mỗi ngày trôi qua đặc biệt phong phú.

Một ngày ông đang tưới nước dưới lầu thì bồng nhiên có người xông tới hụp cả đầu và tay của người đó vào thùng, đụng thùng nước tưới cây của ông đổ lăng cũng nhất quyết không tả ra.

Cha Du thề, ông còn nghe thấy tiếng uống nước ọc ọc.

Khát tới mức nào vậy?

Sau đó ông phát hiện cánh tay lộ ra bên ngoài của người này-- hiện đầy vảy cá?

Thùng nước bị hất ra, người nọ ướt nhẹp cả người, khuôn mặt cũng toàn vảy cá, ánh mắt không giống của con người, giống mắt cá.

Cha Du giật mình, chỉ thấy người nọ muốn nhào tới cắn ông, răng nhọn hoắt, hoàn toàn không giống răng con người.

Đó chính là đồng hóa mà con trai ông đã nhắc tới!

Ông giật người lại, kéo cái mũ trên đầu mình xuống nhét vào miệng người kia. Bên tai nghe thấy thanh âm ken két, ông vội vàng gọi con trai: "Du Hành! Du Hành, mau xuống giúp cha!"

Du Hành chưa kịp xuống thì đã có ba người chạy như bay tới, thoạt nhìn là người nhà của họ, trong miệng còn gọi "Hoa Hoa!" "Tiểu Hoa!"

Lấy ga trải giường trói người điên kia lại, người nọ cười xòa với cha Du: "Con tôi hơi động kinh trong người, vô tình để chạy ra ngoài, thật xin lỗi!" "Tôi lập tức mang nó về nhà, ông yên tâm!"

Nói xong, ba người kia vây quanh người "điên" kéo về tòa hai.

"Cha, thế nào rồi? Có bị thương không?"

"Cha không sao." Cha Du khoát tay, tiến tới nói cho Du Hành chuyện ông vừa phát hiện.

"Giống như nhân ngư vậy! Đặc biệt giống như trên truyền hình, chỉ là không có đuổi."

Du Hành nói: "Thật sao?"

"Thật! Chắc hẳn người nhà cậu ta sợ mọi người biết nên vội vã mang người trở về."

"Vậy chúng ta coi như chưa nhìn thấy."

Du Hành nhìn về hướng kia, loáng thoáng nhận ra được một người trong đó, hình như là em gái của Chung Hoa.

Nhân ngư sao?

Cậu chợt nhớ tới người bị con cá kia cắn lần trước hình như là Chung Hoa, chẳng lẽ là cậu ta thật sao? Rất có khả năng.

Đồng hóa không phải là tất nhiên, những người bị động vật khác nhau cắn có bị đồng hóa khác biệt hay không chưa rõ.

Chờ Du Hành lên lầu lấy thêm một thùng nước xuống, giúp cha Du tưới nước thì mẹ Du gọi hai người lên ăn cơm tối, lúc đang ăn thì có người tới gõ cửa.

Hóa ra là người nhà Chung Hoa tới xin lỗi.

"...Có thể do thằng bé áp lực quá lớn nên tái phát bệnh cũ, vô tình là ông bị thương, thật có lỗi."

Người nói chuyện chính là cha của Chung Hoa, ông ta mang tới một thùng nước, coi như để bồi thường thùng nước Chung Hoa là đổ kia.

"Không sao, người không sao là được."

Cha Chung Hoa không chịu nhận lại đồ, nói: "Nhà chúng tôi không thiếu nước, hơn nữa mai cũng sẽ dọn tới bờ hồ, nước này để trong nhà cũng rất lãng phí, ông hãy nhận lấy đi. Tôi còn phải về nhà thu dọn nốt đồ đạc, tôi về trước."

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, quả nhiên nhà Chung Hoa đã dời đi, thậm chí còn không đi cùng với những người cũng dời nhà khác.

"Không biết người có làm sao không..." Cha Du lần đầu tiên thấy người khác đồng hóa ngoại trừ ông và Thôi Nam, trong lòng không nhịn được cảm thấy thương hại.

Thật ra, bề ngoài của ông và Thôi Nam vẫn là hình dáng con người, chỉ có một chút tập quán đã biến hóa, cũng không có gì nghiêm trọng. Chiều hôm qua thấy cậu bé kia, hình như có hơi nghiêm trọng thật.

Ông lặng lẽ nhìn con trai, nói: "Ngày đó con cho cha ăn cái gì vậy?"

Du Hành nói: "Có thể giúp cho cha lấy được lợi ích trong lúc đồng hóa."

"Con còn không?"

Du Hành gật đầu.

Cha Du cũng chỉ gật đầu, trong lòng yên tâm hơn.

"Vậy thì được rồi, con khỏe thì không sao, nếu lỡ sau này con với mẹ con... ngàn vạn lần đừng để mất."

Thấy con trai hạ mắt gật đầu, không lên tiếng thì ông vội nói: "Cha biết con và Chung Hoa có quen biết, nhưng vật này quá hiếm. Cha là một người ích kỉ, chỉ muốn tốt cho mẹ con con. Hơn nữa vật này cũng chưa chắc tốt, nếu con đưa cho cậu ta dùng nhất định sẽ có người biết chuyện, dù khí lực của con có lớn hơn nữa thì có thể thắng được tất cả mọi người hay sao?"

Đạo lý đơn giản như vậy cha Du lập tức nghĩ tới, còn Du Hành thiếu chút nữa trả giá bằng mạng sống mới ngộ ra được.

"Cha yên tâm, con biết đúng mực."

Đừng nói quen biết, cậu và Chung Hoa căn bản không có giao tình gì, lại nói cậu ta đã đồng hóa xong, dùng gen tu bổ cũng vô dụng, trừ khi phải dùng gen sửa đổi thì may ra mới có chút tác dụng.

Nhưng cậu không thể vì cậu ta mà tiêu hết một triệu điểm tân hỏa được. Một triệu quyển sách trong thời kì mạt thế tìm khó thế nào không phải cậu không rõ, cậu không có cách nào bảo đảm ở những nhiệm vụ sau cậu có thể may mắn biến thành nửa người nửa thi như trước, tùy tiện đều có thể tìm được sách và điểm tân hỏa.

Cha Du vỗ vai cậu, đi vào bếp rửa chén.

Chuyện này nhà họ Du không để ý nhưng có rất nhiều người khác để ý.

Dù sao lúc Chung Hoa chạy ra khỏi nhà đã náo loạn khắp nơi, hàng xóm bên cạnh may ra còn giữ lại chút mặt mũi cho họ. Nhưng khi Chung Hoa chạy xuống, rất nhiều người đã nhìn thấy.

Những lời nói không hay, ánh mắt kỳ quái... đều tập trung vào một nhà họ Chung.

Đám người bao gồm cả Du Hành từng đi ra ngoài chung với Chung Hoa đều bị hỏi thăm rất nhiều. Du Hành vẫn luôn giữ im lặng, không để ý tới những người lắm mồm kia, nhưng bọn họ vẫn lấy được sự thật từ trong miệng của những người khác chuyện Chung Hoa từng bị cá cắn.

"Ha ha ha, nếu đã như vậy thì không cần phải sống nữa, nhìn chán ghét thật! Giống như người nhà ai đó, ít ra không làm người khác bị thương."

Người đàn bà mồm bô bô này ngay ngày hôm sau đã bị người nhà của "người nào đó" trong miệng bà ta cầm dao chém chết.

Chuyện càng huyên náo hơn khi người nhà kia còn vung dao dọa nạt: "Tao chém bà ta đấy! Các người tới thử xem! Có gan giết tao báo thù cho bà ta đi!"

Người thân bà ta không dám liều mạng với người điên kia, cũng không báo cảnh sát, vì thời này cũng chẳng có ai rảnh rỗi đi xử lí cả, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Về sau, những lời đồn thổi kia cũng tắt ngấm, cuộc sống trở nên yên tĩnh không ít. Ít nhất không có ai dám nói năng viển vông, sợ đạp phải chỗ đau của người quá khích nào khác.

Mẹ Du thì bị chuyện này dọa bệnh một hồi, bởi vì người bị chém chết không phải ai khác, chính là hàng xóm nhà đối diện Vương Lệ Quân.

Lúc thời bình bà ta cũng lắm mồm, thích chiếm tiện nghi người khác. Đó cũng không phải là cái gì quá quắt cả, chỉ có thể nói rằng miệng bà ta có phần hoạt bát hơn người bình thường mà thôi.

Nhưng ở thời đại bây giờ, bà ta đã đá phải cửa sắt: Bà ta từng gặp người vì không chịu được cảnh bản thân bị đồng hóa, nên đã lựa chọn tự vẫn, người nhà còn sống không nén nổi đau thương, vốn đang rất đau buồn lại phát hiện người thân bị lôi ra làm đề tài câu chuyện bàn tán, sao có thể nhẫn nhịn được chứ.

"Dù sao lời tối nói cũng chẳng phạm pháp!" Vương Lệ Quân thường nói câu như này, kết quả bị người nhà mà bà ta lôi vào kia đáp lại: "Thế thì bây giờ giết người cũng không phạm pháp!", cuối cùng bà ta cũng đánh đổi cả mạng sống.

Dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, mẹ Du dù không thích bà ta cũng không nhẫn tâm nhìn bà ta chết như vậy.

"Đừng lo lắng quá, cha mau đi ngủ đi, con ở bên cạnh nhìn."

Cha Du than thở: "Mẹ con là người ngoài miệng sắt đá bên trong lại dễ mềm lòng..." Rõ ràng quan hệ hàng xóm kém như vậy, vẫn có thể thương tâm cho người ngoài tới mức độ này.

Du Hành thỉnh thoảng vào xem mẹ mấy lần, lại đổi khăn lạnh khác.

Khi quay lại phòng ngủ, cậu tu luyện một hồi, vừa mới ngủ một lúc lại nghe thấy tiếng gió, sau đó là thanh âm cửa sổ bị ngoại lực tác động mạnh vào.

Cậu nhảy bật dậy, cầm súng đi tới cửa sổ, kéo rèm che cửa ra, xuyên thấu qua tấm lưới chắn là con chim kì quái xuất hiện lúc thế giới vừa biến đổi xong.

"Chiếp, chiếp chiếp...."

Nó nhìn thấy Du Hành lại càng kích động hơn, cánh lớn giang rộng sang hai bên, con ngươi xoay chuyển liên tục tỏ vẻ vui sướng.

Du Hành nhức đầu xoa sống mũi, ý nó là gì, [Để tôi vào]? Nhà cậu không phải nơi tránh bão.

Không có cách câu thông, Du Hành đành mặc quần áo rồi mở cửa, chỉ nói với cha Du một câu trước khi đi: "Con ra ngoài một lúc!" Nói xong liền chạy nhanh xuống lầu.

Nhưng chỉ năm sáu giây sau, cậu vừa xuống lầu lập tức vòng qua hướng cửa sổ phòng mình, thấy con quái điểu kia đã bắt đầu nhổ hết đinh cậu nhọc công đóng để cố định tấm lưới.

"Này! Xuống đây!"

Thân thể quái điểu hơi dừng lại, vừa thấy cậu lại kêu: "Chiếp chiếp chiếp!..."

Cả người nó bay thẳng xuống, cánh giương rộng sang hai bên, so với lần gặp đầu tiên hai tháng trước càng to hơn, chiều dài ít nhất tăng gấp đôi. Thoạt nhìn dáng người cũng to lớn hơn rất nhiều.

Du Hành nhanh chóng né sang một bên, chạy ra bên ngoài.

"Chiếp!! Két.....chi...két!!"

Quả nhiên, con quái điêu kia đuổi theo cậu. Du Hành một cái lưới đan bằng dây mây ra, núp vào trong bụi cây, con chim kia thu lại cánh, đi tới bên người Du Hành.

"Kéttt?"

Lúc bị Du Hành bọc lưới lên người, nó còn nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Du Hành thả một đầu dây, cầm đầu còn lại đạp lên thân cây nhảy sang bên kia con quái điểu, lần nữa vây nó thêm một vòng.

Thành công bó con quái điểu thành bộ dạng gà mái bị buộc chờ vào nồi.

"Kesttt!!!" Quái điểu thấy vậy thì tức giận kêu ầm, ra sức dãy dụa, đạp mặt đất thành một bãi đất trống không, cỏ dại bị bật rễ sạch sẽ, cây cối cũng bị đổ ngổn ngang.

"Mày tới tìm tao làm gì?"

Con chim này quá béo, Du Hành không thể áp chế được nó, chỉ có thể trèo lên cổ, hơi bóp mỏ nó, hỏi.

Kết quả thấy con quái điểu kia chớp chớp mắt, bên trong còn thấy nổi lên hơi nước. Không giãy giụa nữa.

Sau đó lại kêu két thêm một tiếng nữa, lần này Du Hành nghe ra sự ủy khuất của nó.

"Gặp quỷ!"

Du Hành buông mỏ nó ra, cả lỗ tai toàn két két két, chiếp chiếp chiếp... nghe thế nào cũng không hiểu.

Không có cách nào khách, cậu đành nhờ sự trợ giúp của rt9009: "Có thể giúp tôi một chuyện không?"

"Mời ký chủ nói."

"Tôi không tìm được loại vật dụng có thể trao đổi với động vật trong hệ thống tử đổi, cậu có thể phiên dịch giúp tôi ý của con chim này không?"

"Xin ký chủ chờ một chút, để tôi tra một chút nghiệp vụ tương quan... Tôi cần phải chuyển sang tần số của tiếng thú, để cung cấp chính xác nhất phiên âm thú ngữ, chi phí chuyển đổi là mười nghìn điểm tân hỏa, ký chủ có muốn sử dụng chức năng này không?"

Du Hành đau lòng gật đầu: "Dùng!" Dù sao cũng phải làm rõ xem còn chim này định tìm cậu làm dù, mặc dù lực tàn phá của nó rất mạnh nhưng lại không mang tính công kích, ánh mắt nhìn cậu lại--- Hơn nữa vạn vật có linh, con quái điệu này cũng như vậy, ánh mắt của nó còn mang theo cảm tình.

Sau đó, Du Hành liền hối hận.

Bởi vì con quái điểu này, vừa thấy cậu hiểu nó nói gì lập tức gọi cậu là mẹ.

Phi!

"Mày nhìn mày, lại nhìn tao xem--- có chỗ nào giống mẹ không?"

"Trên người ngươi có mùi của mẹ! Mùi giống như đúc!" Từ ngữ được phiên dịch ra của con quái điểu tràn đầy khí tức thôn quê.

Nhờ có rt9009 làm máy phiên dịch, một người một chim bắt đầu đối thoại. Nhưng Du Hành lại rất đau đầu với con chim này, giải thích một lúc lâu như vậy mà con chim này vẫn rất cố chấp!

Thấy Du Hành không biết làm sau, rt9009 đành nói: "Ký chủ, có một chuyện tôi quên nói với cậu. Cậu còn nhớ buổi tối khi cậu xin nghỉ phép quay lại thế giới thực, ngay tối hôm đó gặp ngày trăng tỏa tinh hoa không?"

"Nhớ, cậu có đầu mối gì sao?"

"Lúc đó tôi đã kiểm tra thử số liệu của ký chủ, thật ra cũng phát hiện ra trong cơ thể cậu vẫn còn tàn dư của đồng hóa, rất yếu, có thể ký chủ đã hấp thu được qua cách nào đó mà cậu không biết, lại thấy không có tác dụng gì với cậu nên tôi không nói."

Du Hành kinh ngạc, nhưng cũng tin tám chín phần. Dù sao cậu của trước kia hay là cậu sau khi trải qua vài thế giới, ngày hôm đó quả thật rất nhấp nhô, cũng cực kì hỗn loạn, một số chuyện bị bỏ quên không nhớ tới rất nhiều.

"Chẳng lẽ tàn dư đồng hóa kia chính là nguyên nhân khiến con quái điêu này nhận nhầm tôi thành người thân sao?"

"Khả năng này không phải không thể."

Du Hành đành kiên nhẫn trò chuyện nhân sinh với con quái điểu, dùng sức nói cho nó hiểu: "Mẹ của mày dáng dấp thế nào?" Hòng tìm đầu mối.

Quái điểu ngẩng đầu lên, kiêu ngạo chiêm chiếp nói: "Dáng dấp mẹ ta rất đẹp, lông cả người trắng noãn, miệng nhọn nhỏ nhắn, cánh còn đẹp mắt và to hơn ta, bay lên như tiên nữ...."

Nó càng nói, Du Hành nhìn bộ lông vàng vàng u tối của nó, hơi nhếch miệng... Cậu nhớ lại ngày đầu tiên thế giới biến đổi gặp được con chim trắng như tuyết kia, thân hình ưu nhã cực kì mê người.

Cậu còn nhặt được lông chim của nó nữa, lông chim kia vừa cứng lại vừa sắc bén, ban đầu cậu còn cầm theo để đâm con khỉ giằng túi lương thực của cậu, cũng lấy lại được túi, sau đó thì tới chuyện Thôi Nam bị rắn cắn....

Dĩ nhiên, Du Hành cũng không rõ cái lông chim kia bị rơi mất ở đâu.

Phải nói, con chim khiến cậu nhớ sâu sắc nhất chỉ có con quái điểu đó. Nhưng mặc dù hình tượng khá giống miêu tả của con quái điểu lông vàng này nhưng nhìn hai con chim này chẳng có điểm nào giống mẹ con cả?

Du Hành nghĩ vậy liền dùng ngôn ngữ loài ngưởi miêu tả lại một lần, quái điểu nghe xong thì cực kì vui vẻ: "Đúng đúng đúng! Mẹ ta đúng to như vậy! Mẹ ta nói ta đã trưởng thành, bà ấy phải đi, nhân lúc ta còn đang ngủ bà ấy đã mang thêm trái cây đặt ở tổ cho ta, sau đó liền rời đi mất, hu huh hu..."

Du Hành không kịp đề phòng đã thấy nó khóc rống lên.

Cậu không có biện pháp nào, đành nói: "Tao không phải mẹ mày đâu." Sau đó hơi suy nghĩ một lúc, rồi an ủi: "Chính mẹ mày cũng nói mày đã trưởng thành, mày nên kiên cường một chút. Tao thật sự không phải mẹ mày, chính mày cũng nhận định được mà. Được rồi, về đi, sau này đừng tới tìm tao nữa."

Đồ trong nhà cậu cũng bị tai bay vạ gió, ngày mai còn phải sửa chữa tấm lưới ở cửa sổ nữa.

Quái điểu vẫn đứng khóc, Du Hành leo xuống cổ nó, cởi lưới cho nó, rồi vỗ người, nói: "Trở về đi."

Du Hành quay người đi vừa, lúc sắp đi tới cửa tiểu khu liền quay đầu nhìn lại, con chim kia vẫn lẽo đẽo theo sau.

"Két két chiếp!"

"Rt9009, nó đang nói gì vậy?"

"Băng truyền thú ngữ đã tắt, nếu câu thông tiếp phải mất lệ phí, xin hỏi ý ký chủ thế nào?"

"Thôi đi."

Kết quả, Du Hành vừa đi tới cửa cầu thang thì con quái điểu kia đã nhanh chóng chộp cậu lại, nhấc cánh bao lên.

Du Hành không biết nên làm thế nào, cũng không dám lộn xộn, sợ bị ngã liệt nửa người.

Cảm nhận tiếng gió gào thét bên tai, rất nhanh cậu được thả xuống đất. Chân dẫm lên một nơi vô cùng mềm mại, lúc này, con quái điểu cũng thu cánh, lúc đứng còn cao hơn Du Hành một chút, ước chừng cũng một mét chín.

Ngắm nghía xung quanh, đây chắc chắn là ổ của nó.

Ổ được làm trên đỉnh một cây đại thụ, gần như trưng dụng cả một tàng cây. Nguyên liệu làm ổ không biết làm bằng cái gì, vừa mềm nhũn lại mềm dẻo, mùi không thối, thậm chí còn thoang thoảng mùi hương của tự nhiên. Dưới chân cũng không thấy mấy thứ như phân chim...

Thoạt nhìn đây là một con chim ưa sạch sẽ.

"Mày dẫn tao tới ổ của mày làm gì?" Biết được đây là một con chim mất thân nhân, Du Hành không nhịn được kiên nhẫn hơn với nó.

Bình thường cậu vẫn có ấn tượng rất tốt với động vật. Cậu cảm thấy sống cùng động vật vẫn dễ hơn là sống với loài người.

"Chiếp, chiếp, chíp!!"

Du Hành than thể: "Câu thông tiếp vậy, điểm lại kiếm sau."

Sau đó nghe được một tin tức xấu: "Khu vực này sắp nghênh đón hạn hạn.

"Hạn hán sao?" Du Hành cả kinh nói: "Lúc nào?"

Kết quả quái điểu nói nó cũng không biết, nó vẫn còn là ấu tể! Chẳng qua lần trước nghe mẹ nó nói, chỉ cần vượt qua kì sinh trưởng thứ hai là tới mùa hạn hán, nó phải bay về phương bắc.

"Lần sinh trưởng thứ hai của ta đã kết thúc rồi, ngươi nhìn cánh của ta xem---" Nói xong nó vui vẻ giương cánh, nói tiếp: "Có thể bay thật là xa. Ngươi nên đi cùng ta, ta mang ngươi tới nơi có nước."

Đối với người có mùi giống mẹ, chỉ cần ở bên cạnh nó lên an tâm.

Nó không muốn, cũng không dám tự bay tới một nơi xa như vậy, nếu có người bay cùng nó thì nó sẽ rất vui!

Vì vậy, khi nó vừa đổi lông xong liền nhớ tới lời mẹ để lại, sau đó vội vàng đi tìm con người này.

Bây giờ nó rất cường tránh, xách một người trưởng thành như Du Hành cũng có thể bay như bình thường.

Du Hành cau mày, xác nhận thêm nhiều lần: "Mẹ mày nhắc mày bay tới phương bắc thật à?"

"Đúng vậy."

Lần trước đội Thôi Nam đi hướng bắc tim nguồn nước, kết quả có người trong đội bị bệnh nên không thể đi xa. Nhưng họ cũng nói không thấy động vật chạy ngược lại.

Phía bắc, nhất định là một nơi xa hơn ở phía bắc.

Du Hành không hề nghi ngờ lời của con chim này. Dù sao năng lực sinh tồn của động vật cũng mạnh hơn loài người, dĩ nhiên cảm ứng khí hậu của chúng càng nhạy cảm hơn.

"Cám ơn mày."

Du Hành chân thành nói cảm ơn nó: "Tao cũng có người nhà của tao, giống như mày có mẹ vậy, tao phải mang theo họ đi cùng, mày cứ đi trước đi."

Nói tới mẹ mình, quái điểu hình như có thể hiểu, nó ảo não cúi đầu: "Nếu như ta lớn hơn thì tốt rồi." Nhưng dù có lớn như mẹ nó cũng không có cách nào xách theo nhiều người đi cùng được.

"Cảm ơn mày. Nếu mày cần gì có thể nhờ tao giúp, coi như tao đền đáp ơn của mày."

"Không cần, ngày mai ta phải rời đi rồi."

Du Hành liền lấy sáu túi bột dây mây vàng từ trong nhẫn trữ vật, vừa xâu túi thành một dây vừa nói: "Đây là thứ có thể phòng côn trùng. Tặng mày sáu túi, cầu cho mày đi đường bình an."

Nói xong đeo lên cổ cho nó.

Cuối cùng, quái điểu đưa Du Hành tới tận cửa tiểu khu, cọ đầu vào má Du Hành, rồi giương cánh bay đi.

Về nhà mới biết cha vẫn đang đợi cậu: "Mẹ con đã giảm sốt rồi... Sao rồi? Đó là chim phải không? Sao lại lớn như vậy?"

"Được rồi, cha đi ngủ đi, để con chăm sóc mẹ cho. Cha, ngày mai con có chuyện quan trọng muốn nói với cha."

Sau khi khuyên cha đi ngủ, Du Hành kéo ghế ngồi ở mép giường, trong đầu vạch ra kế hoạch tiếp theo.

Hạn hán sao?

Thế thì phải cất trữ nước! Đem hết thứ có thể giữ nước lấy ra.

Cậu đo độ ấm trên trán mẹ, kéo khăn lông xuông.

Chờ tới sáu giờ sáng, Du Hành bắt đầu nấu cơm. Bây giờ không ít người bắt chước nhà cậu, bắc một cái bếp đơn giản, nhóm lửa nấu cơm.

Cháo nấu xong, dập lửa, bưng nồi cháo vào phòng khác.

Mẹ Du đã có thể ăn chút đồ, cả nhà vừa ăn sáng, vừa nghe Du Hành kể lại tin tức tối quá.

"Con chim kia lớn quá!" Cha Du không nhịn được thán phục: "Vậy lần này chúng ta dọn nhà thật sao?"

"Trước cứ dọn đồ, chờ con quay lại bắt đầu rời đi. Lúc nữa con sẽ tới bờ hồ bên kia lấy nước, cha ở nhà chăm sóc mẹ, thuận tiện thu dọn đồ đạc trong nhà, cha mẹ cứ nhét đầy đồ vào nhẫn, chờ con trở lại còn bao nhiêu sẽ cất nốt."

"Chuyện này, có hơi nóng nảy..."

Đột nhiên muốn rời khỏi nhà, mẹ Du tạm thời không chấp nhận nổi, nhưng xét về lý trí thì bà lại giữ thái độ ủng hộ con trai: "Con phải cẩn thận, để cha con đi cùng đi, mẹ thu là được."

Nghe có chuyện quan trọng, mẹ Du lập tức có lại khí lực.

Du Hành lắc đầu, nói: "Mẹ phải nghỉ ngơi đầy đủ, dưỡng tinh thần cho tốt, hai ngày sau chúng ta rời đi, điều kiện trên đường không phù hợp để mẹ nghỉ ngơi."

Cả nhà nhanh chóng hành động.

Du Hành đi đường rất nhanh, cộng thên việc quen thuộc đường đi tới bờ hồ, chỉ trong một ngày đễ chứa hết nước vào đống chai lọ, thùng rỗng trong nhà... sau đó cẩn thận để vào trong nhẫn trữ vật.

Lúc để vào nhẫn còn phải lén lút nên tốn một chút thời gian.

Có người lần trước cùng tiểu khu, nay đã chuyển tới bờ hồ hỏi: "Sao hôm nay tới nhiều chuyến như vậy? Muốn lấy nước thì lấy từ từ thôi, cậu làm như vậy sẽ rất mệt!"

Cũng có người hỏi: "Du Hành sao?! Gần đây có phát hiện ra loại rau củ dại nào có thể ăn không?"

Nhân duyên của cậu hiện nay không tệ, người tiếp cận đều mong có thể đào được chút tin tức hữu dụng từ người cậu.

Vì vậy, Du Hành liền nhỏ giọng nói chuyện sắp hạn hán ra: "Hạn hán sắp tới, nhà chúng tôi muốn di cư tới phía Bắc."

Tin tức này không đủ chứng cứ, cũng không có ai tin tưởng.

"Ha ha ha, hồ nước này sâu lắm! Sao có thể hạn hán được!"

"Bảo sao thấy cậu lấy nhiều nước như vậy, hóa ra là sợ thiếu nước à! Đừng sợ! Cái hồ này lớn như thế, dù không có mưa nữa chúng ta vẫn có nước uống!"

"Cho dù có hạn hán cũng không phải tới phương bắc chứ, trên sách địa lý cũng nói phía bắc nhiều núi cao, phía nam mới nhiều bình nguyên, sông, suối..."

Du Hành cũng không có cách nào để giải thích cho họ hiểu.

Cậu tin tưởng con chim kia, nhưng không thể phụ trách cho cuộc sống của người khác.

Sau khi thả tin tức này ra, Du Hành liền lấy nước tự nhiên hơn, lúc sắp quay về, Thôi Nam cũng nói muốn cùng về tiểu khu với cậu.

Quên nói tới, Thôi Nam cũng rời tới bờ hồ từ rất lâu. Anh rất thích nhưng nơi ướt át như này, lại đầy đủ nguồn nước.

Du Hành cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng rồi ước hẹn thời gian với anh. Chờ anh ta xách theo thùng đựng nước và cõng theo đống hành lý tới, Du Hành cũng cõng giúp một túi, hai người cùng quay lại tiểu khu.

Chỉ lưu lại mọi người đang nhìn.