Nhân vật - Diễn viên:

Bạch xà - Vương Dịch (Nữ)

Hứa Tiên - Viên Nhất Kỳ (Nam)

Thanh xà - Trương Hân (Nữ)

Pháp Hải - Trần Kha (Nam)

Có một truyền thuyết.

Nữ chính trong truyền thuyết đó không phải là người mà là một bạch xà tu luyện ngàn năm, còn nam chính trong truyền thuyết là một thư sinh mặt búng ra sữa, gió thổi liêu xiêu, tay không thể xách vai không thể vác, trừ việc biết chút y thuật thì cơ bản là phế vật.

Có điều, mấy đời trước của phế vật tâm địa lương thiện, lúc làm mục đồng đã hảo tâm cứu một con bạch xà nhỏ ngoài đồng, tiểu bạch xà toàn thân trắng như tuyết, mục đồng thấy đáng yêu nên bắt con rắn nhỏ về sờ soạng một hồi, còn cảm thán da con rắn nhỏ rất trắng mịn, lành lạnh, rất thoải mái.

Vốn định bắt nó nuôi làm sủng vật nhưng lại ngại tai tiếng, hơn nữa hắn cũng không muốn ngủ cùng rắn, vì thế đành nhịn đau thả bạch xà đi.

Tiểu bạch xà mặc kệ - dù gì ta cũng là hoàng hoa khuê nữ, sao ngươi có thể sờ loạn ta như vậy? Tuy rằng ta là rắn, nhưng rắn cũng có tôn nghiêm của rắn - Cho nên tiểu bạch xà hạ quyết tâm, nó nhất định phải tu luyện thành người, sau đó đi tìm tiểu mục đồng thành thân! Nhất định phải thành thân! Không thể không chịu trách nhiệm! Bội tình bạc nghĩa!

Bấy giờ còn chưa có mấy chuyện nhân thú luyến nhưng nó cũng chẳng thèm để ý, thế thì mấy chuyện đồng tính luyến ái cần gì phải lo lắng! Cho nên, tu luyện một mạch, nhất định không thể thất bại.

Rốt cục khi sắp tu luyện thành tiên, tiểu bạch xà hóa thân làm người, lại còn là một đại mỹ nhân, nàng đi tìm tìm tiểu mục đồng đã chuyển thế. Trên đường đi tìm, tiểu bạch xà dùng tên giả là Vương Dịch, ý là hoa tuyết bay lạc, thuần khiết không chút bụi trần.

Vương Dịch tịch mịch ngàn năm không ngờ lại gặp được đồng loại, một con thanh xà, tuy rằng tu vi còn thấp nhưng vẫn có thể biến ảo thành người, quá tiện nghi. Thanh xà này tên là Trương Hân, có điều nhãn lực hơi thấp, đi đùa giỡn Vương Dịch nên bị nàng giáo huấn cho một trận.

Cuối cùng, Trương Hân có điểm thích bị ngược lại thích bị Vương Dịch đánh, trong lòng có chút cảm xúc khác thường. Chuyện, Vương Dịch dung nhan tuyệt thế khiến nội tâm Trương Hân say mê một hồi.

Để tiếp cận Vương Dịch, Trương Hân nhất quyết đi theo Vương Dịch, tự xưng là nha hoàn của nàng, đương nhiên trong lòng có một câu không nói ra, có cơ hội chúng ta có thể phát triển thành tình nhân.

Tuy rằng biết mục đích của Vương Dịch là tìm kiếm tiểu mục đồng chuyển thế, nhưng không sao, Trương Hân nghĩ: Cùng lắm ta tìm cơ hội xử lý tiểu mục đồng chuyển thế, như vậy thì Vương Dịch sẽ là của ta.

Đáng tiếc, Trương Hân còn chưa kịp động thủ thì Viên Nhất Kỳ đã tiến vào trong mắt Vương Dịch. Trải qua xác nhận, Vương Dịch khẳng định Viên Nhất Kỳ chính là tiểu mục đồng chuyển thế, hơn nữa so với kiếp trước còn soái hơn, tuy rằng hơi yếu đuối kiểu nhà Nho, nhưng như vậy cũng tốt, nàng không thích quá cơ bắp! Làm một yêu quái pháp lực cao cường, nghịch ý trời mới là vương đạo!

Tuy rằng Trương Hân khó chịu với Viên Nhất Kỳ, nhưng cũng không dám xử lý hắn trong tầm mắt của Vương Dịch, chỉ có thể tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà thành toàn cho hai người. Trải qua tiếp xúc, Trương Hân phát hiện ra Viên Nhất Kỳ cũng không quá tệ, chỉ hơi cổ hủ. Nhưng mà hắn đối với Vương Dịch là thực tình thực dạ, hơn nữa sau khi Vương Dịch đi theo Viên Nhất Kỳ thì tâm tình tốt lên n lần, ăn toàn đồ ăn của loài người mặc kệ vóc dáng có điểm biến dạng.

Làm một yêu quái, lãnh đạo nói cho chúng ta biết, đừng thắt cổ tự tử trên một thân cây, ngoài hoa hồng còn có rất nhiều hoa khác: bách hợp, hướng dương, hồng Trung Quốc, mẫu đơn, lan dạ hương, đủ các loại phong tình như vậy, tại sao chỉ yêu một loài hoa duy nhất?

Trương Hân mơ tưởng, Vương Dịch tuy rằng tuyệt mỹ nhưng nhìn bộ dạng thụ của Viên Nhất Kỳ, người bị áp nhất định là hắn. Pháp lực của nàng không bì kịp Vương Dịch, thể lực cũng không so được với Vương Dịch, nếu các nàng ở cùng một chỗ thì người làm thụ sẽ là nàng sao? Không được, kiên quyết không được, tỷ tỷ ta chỉ làm công!

Nghĩ thông suốt, cuối cùng một chút tâm tư cũng không còn.

Đi theo Vương Dịch và Viên Nhất Kỳ cũng không có gì không tốt, không cần làm việc, chỉ cần làm nắm gạo là xong. Việc lớn có Vương Dịch, việc nhỏ có Viên Nhất Kỳ, nàng chỉ cần vui chơi thì có gì không tốt?

Đến một ngày, cuộc sống bình yên bị một con lừa ngốc làm hỏng. Con lừa ngốc này không phải ai khác, chính là thằng nhãi Trần Kha.

Cũng không biết vì sao mà con lừa ngốc này luôn nhìn chằm chằm Viên Nhất Kỳ, còn nói muốn đưa Viên Nhất Kỳ đi làm hòa thượng. Buồn cười, như vậy thì Vương Dịch tỷ tỷ sẽ thành quả phụ sao? Nữ nhân ba mươi như hổ như sói, nếu thiếu Viên Nhất Kỳ thì những ngày sau này của Trương Hân chẳng phải sẽ thành nước sôi lửa bỏng rồi sao? Sinh lý lâu ngày không được phát tiết sẽ đem phát tiết lên người khác, Vương Dịch lại coi nàng như người thân cận nhất, nàng chắc chắn phải đứng mũi chịu sào!

- Tỷ tỷ, ngươi có bầu, không nên động võ, để Tiểu Thanh dạy dỗ thằng nhãi Trần Kha... - Kỳ thật Trương Hân cũng không muốn làm chim đầu đàn, nhưng Viên Nhất Kỳ là một tiểu bạch kiểm, cái gì cũng không biết, Vương Dịch tỷ tỷ có bầu, còn không biết là rắn hay là người, hay là nửa rắn nửa người, không thể tưởng tưởng nổi! - Trần Kha, con lừa ngốc nhà ngươi, mau nộp mạng!

Trần Kha cảm thấy tiểu thanh xà nhất định là có tật xấu, ta chưa tìm ngươi, ngươi đã chạy đến làm gì? Muốn chết cũng không cần cực khổ như vậy! Một giây của ca ca ít cũng đáng giá mấy chục vạn, đâu ra thời gian rỗi chơi cùng ngươi! Còn nữa, ai là con lừa ngốc? Ta đây mái tóc đen như gỗ mun, nhà sản xuất dầu gội đều tới tìm ta chụp hình quảng cáo đấy! Chẳng qua người ta đội mũ che khuất tóc đen hoàn mỹ thôi!

Nhớ tới Viên Nhất Kỳ, Trần Kha liền thổn thức.Một người thanh tú hiếm có trong thiên hạ như vậy lại trở thành người của Vương Dịch, tuy rằng Vương Dịch lớn lên cũng quốc sắc thiên hương, nhưng quan trọng nhất là nàng không phải là nam!

Lại nhớ Kim Sơn Tự của hắn, hậu cung không đến một ngàn cũng phải tám trăm, người nào cũng đẹp hiếm có trong thiên hạ, nhưng người cũ sao có được hương vị của người mới?

- A Di Đà Phật, chỉ bằng một tiểu thanh xà tu vi chưa đến ngàn năm cũng dám làm càn, xem Kim Bát của ta! - Trần Kha giơ tay lên, một cái bát sứt xuất hiện ở trong tay - Thu! - Mặc kệ là Viên Nhất Kỳ hay là Vương Dịch, bắt được một người trở về hắn cũng thỏa mãn rồi. Về phần tiểu thanh xà, tu thêm mấy trăm năm nữa rồi nói sau!

- Tiểu Thanh, đừng ... - Vương Dịch vẻ mặt bi phẫn nhìn Trần Kha, ngươi muốn bắt ta thì sao lại bắt người yêu và tỷ muội của ta làm gì?

Viên Nhất Kỳ thấy thế lập tức đỡ phía sau Vương Dịch:- Nương tử, cẩn thận đứa bé... - Hai mắt giao nhau, tình ý miên man, hay cho một đôi gian phu dâm phụ!

- Tướng công, nhưng còn Tiểu Thanh... - Vương Dịch ngã vào lòng Viên Nhất Kỳ, nhu nhược vô cùng.

Viên Nhất Kỳ lắc đầu, vẻ mặt dâm đãng:

- Nương tử, Trần Kha sẽ chiếu cố tốt nàng! - Trương Hân tốt nhất nên bị Trần Kha bắt đi.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt nương tử mình như vậy thì Viên Nhất Kỳ đều cảm thấy cực nóng, hận không thể cởi hết quần áo nương tử. Trước kia hắn không cảm thấy gì, chỉ cho là tỷ muội tình thâm, nhưng gần đây bách hợp nở hoa, hắn cũng hiểu biết thêm rất nhiều, cái gì mà tỷ muội tình thâm? Mẹ kiếp! Một đôi cẩu nữ nữ! Nương tử hắn cũng thật là, hắn cũng không tin nương tử không nhìn ra, còn giả vờ không biết, thực cho rằng hắn ngốc sao!

Ngươi xem, ngươi xem cảnh tượng bây giờ đi! Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!

- Tướng công, sao ngươi có thể nói như vậy! - Vương Dịch kinh ngạc nhìn Viên Nhất Kỳ, chẳng lẽ Kỳ Kỳ đã nhìn ra ái muội của ta và muội muội?

- Ta nói sai sao? Ngươi xem... - Viên Nhất Kỳ nhìn tình thế trong sân thay đổi trong nháy mắt cũng khá kích động, chuyện gì vừa xảy ra?

Chỉ thấy cái mũ trên đầu Trần Kha đã bị Trương Hân đánh rơi xuống, một mái tóc đen tung bay theo gió, khuôn mặt nho nhã tương xứng với vòng hào quang nhà Phật sáng lòe lòe sau lưng, mị lực thần thánh không chê vào đâu được.

Trương Hân ngã vào lòng Trần Kha, lúc này mắt nàng chỉ thấy một mảng hào quang, sau đó là khuôn mặt khiến người ta tự nguyện chết của Trần Kha, người này soái kinh thiên địa quỷ thần khiếp sợ! So với Viên Nhất Kỳ cao gấp n bậc!

Trần Kha đỡ lấy lưng Trương Hân, chỉ cảm thấy cả người một trận xúc cảm, đây...... đây......đây là tỉ lệ vàng trong truyền thuyết sao! Hắn sinh thời lại có thể nhìn thấy, lại còn ôm được vào ngực?Có được nữ tử này thì suốt đời hắn còn gì hơn được để theo đuổi! Nam nữ cái gì đều là mây bay, dáng người đẹp mới là tốt nhất!

Trong lúc nhất thời thiên lôi gặp địa hỏa, sét giật sấm gầm, tiếng trống dồn dập.

- Ngươi dùng gì để gội đầu? Thật đen! - Trương Hân mê say.

- Dùng Rejoice chắc chắn sẽ như vậy! - Trần Kha đột nhiên cảm thấy hắn và Trương Hân có cùng tiếng nói chung – Răng của ngươi thật trắng! Ta thích!

Mặt Trương Hân đỏ lên, lấy ra một cái bình nhỏ từ phía sau.

- Extra? - Trần Kha giật mình, thánh vật trắng răng trong truyền thuyết?

- Sai, là Extra của ngươi! - Đem bình nhỏ nhét vào trong tay Trần Kha, Trương Hân đột nhiên cảm thấy nàng có mục tiêu mới.

Mắt Trần Kha sáng lên:

- Không đúng, là Extra của chúng ta!

Trương Hân thẹn thùng:

- Nhưng mà...ngươi là phật, ta là yêu, chúng ta...

- Không đi con đường tầm thường!

- Chúng ta không có khả năng...

- Tất cả đều có khả năng!

- Nhưng mà...nếu để những người trên thiên đình biết...

- Đi con đường của mình, mặc kệ chó sủa mèo kêu!

Viên Nhất Kỳ và Vương Dịch đã trợn tròn mắt, chẳng lẽ đây chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết? Thời đại phát triển, xem ra chúng ta còn cần phải học tập nhiều hơn!

- Nương tử, chúng ta vẫn nên đi thôi, quấy rầy đôi tình nhân sẽ không hay! - Viên Nhất Kỳ nhìn hai người, một đôi cẩu nam nữ!

- Tướng công, xem ra rốt cục muội muội đã nghĩ thông suốt - Đáng tiếc, muội yêu của ta, ra đi không thèm quay lại!

========================

Chap này không liên quan lắm nên ngày mai mình sẽ đăng 2 chap để bù cho mọi người nha~~~