Cùng là uống rượu nhưng mỹ nhân uống rượu có ý nhị riêng của nàng, khiến người ta không rời mắt nổi. Vẻ tiêu sái không thể kìm giữ, tư thái phủ mị phiêu nhiên, Vương Dịch tự nhận nàng tuyệt đối không có cách nào bày ra được. Cho nên, giờ khắc này trên mặt Vương Dịch đã không phải là cười ngây ngô nữa mà là cười ngớ ngẩn. Cũng may Thi Vũ không phải là người bình thường, nếu không tuyệt đối sẽ bị kiểu cười này dọa cho lùi lại.

- Lạc Nhân, muốn uống rượu với ta không? - Thi Vũ nhún lòng bàn chân hạ xuống trước khuôn mặt ngốc đặc kia cười xinh đẹp, lần đầu tiên nàng nhìn thấy kiểu cười như vậy ở trên mặt Vương Dịch, bình thường đều là mặt của người chết, không ngờ hôm nay nàng lại ăn no hưởng phúc mà được thấy.

- Thi Vũ đã yêu cầu, sao dám không theo? - Vương Dịch trưng khuôn mặt 'tươi cười' ngẩng đầu nhìn Thi Vũ - Không biết Thi Vũ có ôm ta đi lên không? - Loại địa phương cao này nàng cũng không có cách trèo lên được, nếu như đi tìm thang thì cũng quá phiền toái, hơn nữa như vậy thì hình tượng của bản thân sẽ không tốt, cho nên vẫn nên nhờ vả Thi Vũ hỗ trợ. Vương Dịch nghiễm nhiên đã quên chuyện mình đã uống say.

Thi Vũ vốn muốn nhìn Vương Dịch quẫn bách lại không ngờ nàng ta không có chút giác ngộ, còn làm vẻ mặt ngươi-đã-mời-ta-thì-ôm-ta-lên. Thi Vũ chán nản đứng bất động, Vương Dịch không thể lên nên cũng bất động. Cuối cùng Thi Vũ mỹ nhân vẫn không địch lại nổi Vương Dịch vô sỉ, bại trận xuống nước.

Một mảnh vải đỏ cuốn lấy thắt lưng Vương Dịch, chỉ một phát đã đem nàng từ mặt đất lên trên mái nhà, Thi Vũ còn không chuyển động lấy hơn một bước. Thi Vũ thu hồi lại mảnh vải tơ tằm, để nó tiếp tục quấn quanh quần áo trên người:

- Lạc Nhân, có muốn say một hồi cùng ta? - Đưa bầu rượu đang uống trong tay về phía Vương Dịch, vẻ mặt khiến người ta nhìn không ra cảm xúc của nàng.

Rượu ngon và giai nhân, sao có thể cự tuyệt? Lại càng không cần nói đến vò rượu chính miệng Thi Vũ uống qua. Gián tiếp hôn môi!  Nhất Nhất tuy rằng đã say nhưng nàng không ngốc, loại chuyện xích lại gần nhau này ai lại đi từ chối? Đầu người đó chắc chắn là bị cửa hôn!

Hơn nữa, bảo không có chút niệm tưởng với Thi Vũ cũng là nói dối. Mỗi ngày cứ "Thi Vũ nhà ngươi", "Thi Vũ của ngươi" ở bên tai thì trong tiềm thức Vương Dịch đã sớm coi Thi Vũ thành một phần không thể thiếu để sống. Dù tình cảm bên trong cũng không quá mãnh liệt nhưng ở trong lòng Vương Dịch, Thi Vũ chính là của nàng! Ngoài Thi Vũ ra, còn ai có thể thỏa mãn dục vọng biến thái với hồng y của nàng? Nếu Thi Vũ chạy theo người khác thì thế giới sau này của nàng còn có thể tìm được một mảnh màu đỏ như vậy hay sao?

Đương nhiên, những lời này nàng cũng không nói cho lão đại biết. "Đừng lâm vào nấm mồ"? Thật ra ta cũng muốn lắm, đáng tiếc là Thi Vũ chưa cho ta cơ hội! Bây giờ cơ hội tới, ta làm sao có thể bỏ qua?  Đáng tiếc, lúc này rượu đã uống quá nhiều, uống thêm nữa thì có điểm miễn cưỡng. Nhưng vì tình kịch khó có này, Vương Dịch quyết định bất chấp hết.

Nhận lấy vò rượu mới dính hương Thi Vũ liền bắt đầu uống thả cửa, cửa miệng cũng trở nên vô cùng cay độc. Mẹ kiếp, rượu này sao còn nặng hơn cả rượu Ngũ Lương?  Vương Dịch phun ra ngụm rượu vừa uống, vừa nãy uống cùng lão đại cũng không phải là loại này mà là cái loại rất dễ chịu với cửa miệng, vị không giống với loại 'rượu nhẹ' này nên phương thức uống cũng không giống. Mới uống mấy ngụm liền cảm thấy trong bụng nóng lên một trận, sau đó cả người cảm thấy tê tê dại dại, vừa thoải mái lại vừa không phải.

- Rượu này... - Vương Dịch lắc lư vài cái, đặt mông ngồi lên nóc nhà - ...Sao...hương vị là lạ? - Hình như có mùi lạ?

Thi Vũ nhìn người rõ ràng đã uống say mà lắc đầu nói:

- Đây là rượu Ngũ Độc, dùng thanh xà, rết, bọ cạp, thằn lằn, cóc mà chế thành, trải qua một ít thủ pháp đặc biệt trừ đi màu sắc vốn có của nó thì mới trong suốt trắng sạch như vậy.

Còn có hai điểm mà Thi Vũ chưa nói:

Thứ nhất: Rượu này rất dễ say, hoặc có thể nói, một trăm người uống sẽ có chín mươi chín người say, người còn sót lại chính là Thi Vũ nàng.

Thứ hai: Rượu này không thích hợp cho người không có nội lực uống, cũng chính là không thích hợp với người thường, bởi vì dễ bị bốc hỏa.

Có điều nhìn Vương Dịch như vậy, bốc hỏa hay không cũng không sao, dù sao thì cũng đã uống rồi.

Vương Dịch à một tiếng, cười ngốc đặc, đầu cũng càng ngày càng choáng váng, con mẹ nó, ta rất muốn nôn. Chỉ cần nghĩ đến cóc nhái, rết, thanh xà gì đó là dạ dày nàng lại đau. Muốn trả lại rượu cho Thi Vũ, nhưng mà vì sao trước mắt Vương Dịch lại có hai Thi Vũ?

- Thi Vũ, muội muội của ngươi à? - Chỉ vào chỗ trống không bên cạnh Thi Vũ, không xác định hỏi - Nàng đến đây từ lúc nào?

Thi Vũ phụt cười, ôm bụng cười không chút lo lắng về hình tượng:

- Vương Dịch, thì ra sau khi ngươi uống say lại đáng yêu như vậy.

Thi Vũ thấy sợi tóc tán loạn của người kia thì theo bản năng giúp nàng cài lại sau đầu, có lẽ là ý thức được mình vừa làm gì nên quay đi, nhìn trăng sáng trên trời tiếp tục uống rượu, giống như hành động vừa rồi chỉ là vô tình.

Vương Dịch nghe được hai chữ uống say thì không vui, anh lại say sao? Đùa gì vậy!

- Ai...ai uống say? Ta không say! - Vương Dịch nhanh như chớp bắt lấy cánh tay đang giơ vò rượu của Thi Vũ, bởi vì hành động đột ngột nên cả người nàng ngã tới phía Thi Vũ, miệng vẫn còn hô - Ta không say! Ta còn muốn...uống!

- Ngươi không say? Vậy hát một khúc cho ta nghe một chút? - Thi Vũ nghiền ngẫm nhìn tên đang lộn xộn ở trong lòng mình - Hay là ngươi say, nên không được?

Vương Dịch cọ quậy một chút rồi đứng thẳng dậy, ánh mắt nén giận gắt gao nhìn chằm chằm Thi Vũ, nét cười ngây ngô cũng không còn thấy:

- Không được? Ta ghét nhất bị người ta nói ta không được, chưa thử sao biết được hay không? Kỹ thuật của ta là hạng nhất, tuy rằng ta chưa từng thử qua nhưng mà lý luận và thực tế cũng sẽ không khác biệt quá nhiều!

- Ta nghĩ cái chúng ta đang nói chắc chắn không phải là cùng một chuyện - Thi Vũ lườm người kia một cái, không muốn tiếp tục để ý tới nàng nữa.

- Hừ, Thi Vũ kia, đừng tưởng rằng ngươi lớn lên giống yêu nữ thì có thể coi rẻ ta! Không phải chỉ là một khúc thôi sao, ai chẳng làm được! - Vương Dịch bám lấy cánh tay Thi Vũ cố gắng đứng lên, chỉ tay vào Thi Vũ, vẻ mặt đầy ngạo khí nói - Cho ngươi thấy bản lĩnh thật sự của tướng công ngươi!

Thi Vũ bị câu 'yêu nữ' của người kia làm câm nín, còn hai chữ 'tướng công' làm nàng thật muốn nâng bình rượu đập vào mặt Vương Dịch. Nói nửa ngày thì ra là ngươi cũng ôm tâm tư giống Viên Nhất Kỳ và Trương Hân. Nhưng mà ngươi thế nhưng thật sự muốn tay không bắt sói trắng sao!

- Anh giả bộ ngu nhạc quá lâu rồi, thật là...tịch mịch! - Vương Dịch chắp hai tay sau người, vẻ cao nhân nói.

Thi Vũ cảm thấy nàng đã không thể u buồn nổi nữa. Thì ra Vương Dịch cũng là một kẻ dở hơi!

- Nếu ta hát hay thì Thi Vũ sẽ thưởng cho ta như thế nào? - Vương Dịch  chỉ chỉ vào môi mình - Một cái hôn.

Thi Vũ chậm rãi buông vò rượu, quay đầu lại nhìn Vương Dịch, nàng ta đang say? Hay là đang giả say? Sao nhìn thế nào cũng không thấy giống say vậy? Nhưng mùi rượu dày đặc cùng với tia mờ mịt trong mắt kia... là say phải không? Nếu say thì nàng còn có gì để nói? Ngươi có thể nói đạo lý với một con ma men sao? Hơn nữa, có được hay không đều là do nàng! Nàng muốn trốn chẳng lẽ không thể tránh sao?

- Được, chỉ cần ta cảm thấy vừa lòng - Thi Vũ từ từ nhắm hai mắt lại gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy trên môi ướt át, mở mắt ra thì nhìn thấy con ngươi sáng như sao của Vương Dịch cách mình chỉ có gang tấc.

Đây là trả giá trước? Thi Vũ nhanh chóng mím môi lại, trong mắt tràn đầy sát khí, lại còn dám đem đầu lưỡi ra liếm!

Vương Dịch thấy hôn lưỡi gì đó không diễn ra cũng chỉ có thể buông bỏ:

- Ta chỉ thu trước phần thưởng mà thôi, bởi vì ngươi nhất định sẽ vừa lòng.

- Phải không? Ta đây phải mong chờ mỏi mắt - Thi Vũ cười lạnh, nếu ta có một chút không hài lòng thì ta nhất định sẽ đá ngươi xuống dưới! Ngươi chờ đó cho ta.

Vương Dịch xì một tiếng, bĩu môi. Đó là nụ hôn đầu tiên của anh, cũng không biết nụ hôn đầu tiên của ngươi có phải là cho anh hay không, anh còn chưa sinh khí thì ngươi sinh khí cái gì?  Vương Dịch cảm thấy không phải mình đang so đo, Thi Vũ có gì tốt mà phải so đo? Khó hiểu.

"Gió thổi tới đây để gắn kết
Gắn kết nỗi nhớ quê hương của lữ khách lãng du
Mưa đến đây đan lại thành sợi nhỏ
Đan lại cả vận mệnh thế gian của chúng ta
Em ở bên anh là duyên phận
Duyên phận đó đã được viết trên mặt đá Tam Sinh
Tình yêu có ngàn phần ngọt ngào
Anh nguyện tang một phần tại nơi đây
Cuộc đời của anh cứ trôi đi
Ngày tháng của anh cứ trôi đi
Chăm chú ngắm nhìn gương mặt em
Gương mặt giận dữ dịu dàng
Oán trách cũng dịu dàng
Chúng ta không hiểu sự dày vò của yêu và hận
Đều nghĩ rằng tình yêu tựa như phong vân thiện biến
Tin tưởng ngày nào đó
Tình yêu sẽ thành vĩnh cửu
Khoảnh khắc đó mọi thứ sẽ đóng băng lại
Chúng ta chẳng hiểu cách biểu lộ sự dịu dàng
Còn tưởng rằng tự vẫn chỉ là cách cư xử thời cổ xưa
Đau làm sao nỗi buồn chia cắt
Đau xót lại càng đau xót
Giấc mộng bị chôn chặt trong sương khói Giang Nam
Chỉ những trái tim tan vỡ mới thấu hiểu."

Một khúc hát 'Giang Nam' này đã nói hết bao nhiêu nỗi buồn ly biệt!

==========================

50 là 50 vote