Karen hút một ngụm thuốc lá Morff,

Lại đem tàn thuốc hướng về phía trên mặt Morff tiên sinh, run lên.

Tàn thuốc lá của Morff rơi vào mặt ông Morff.

Renee quỳ ở đó, vết thương cánh tay bị gãy của cô đã bị "thiêu rụi" bởi vì nhiệt độ nóng bỏng, không tiếp tục chảy máu, nhưng trong mắt cô tràn đầy kinh hãi và mờ mịt.

Sự tồn tại của loại giáo hội cấp bậc thành viên của cô chỉ là một tầng nhỏ, so với linh mục bình thường cao quý lạnh nhạt là không thể thấy được, nghiêm túc mà nói, họ cũng không thuộc về một hệ thống giáo hội.

Cho nên, đây là lần đầu tiên được cô trải nghiệm sự đáng sợ của Trật Tự Thần giáo, không, đây hoàn toàn là ngang ngược, một loại khiến cho cô hiện tại cũng không dám nói nhiều một chữ.

Ông Morff nằm trên mặt đất thậm chí không dám thổi bay tàn thuốc trên khuôn mặt của mình, chỉ có thể nhìn Karen với ánh mắt cầu xin;

"Ta có chút không quen."

Karen ngồi xổm xuống bên cạnh ông Morff, Pall lặng lẽ đi tới trước mặt hắn, Karen dùng bàn tay không kẹp điếu thuốc nhẹ nhàng sờ sờ đầu Pall.

"Ta cũng tin tưởng, kỳ thật ngươi cũng có chút không quen, bao gồm cả hiện tại, ngươi vẫn đang giữ cái khí phách của mình."

"Ta không..." Ông Morff phủ nhận.

"Không, ngươi có. Như bản thân ta cũng không biết kế tiếp nên động thủ với ngươi như thế nào, kỳ thật ngươi cũng cho rằng, chúng ta sẽ dừng lại ở đây, đúng không?

Ta chỉ là một người bình thường..."

"Meo~"

"Ta rất khó tưởng tượng, ta sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn gì đó, ta cảm thấy, cuộc sống tốt nhất không nên đυ.ng phải những chuyện đẫm máu kia, à, ngoại trừ lúc gϊếŧ cá."

"Meo~"

"Ngươi cũng giống như vậy, ngươi vẫn cho rằng chúng ta sẽ không thật sự làm gì với ngươi, nếu không vì sao vị tình nhân kia của ngươi đã bị đứt một cánh tay, mà ngươi, chỉ là bị ngã một chút, đúng không?

Ông Morff, ngươi rất giàu có, vô cùng giàu có, ở thành phố Luo Jia này, nhà có tiền hơn ngươi, hẳn là không có được mấy nhà.

Sản nghiệp dưới danh nghĩa của ngươi rất nhiều, có rất nhiều người nghe theo lời ngươi mà làm việc, thậm chí ngươi còn có thể gây ảnh hưởng đến hoạt động của thành phố.

Cái này có thể được quyết định bởi địa vị cùng của cải của ngươi, mặc kệ là người đứng phía trên ngươi hay đứng phía dưới ngước nhìn ngươi, đều phải chấp nhận phương thức vận hành này.

Bao gồm,

Ta trước đó.

Ngươi có thể động ngón tay, vì lợi ích của mình, để gϊếŧ một gia đình, một gia đình mà ngay cả khi sinh hoạt của họ vô cùng nghèo khổ, nhưng vẫn mang theo thái độ rất lạc quan cùng tâm thái cố gắng tồn tại.

Một nhà bọn họ, ở trong mắt ngươi, căn bản cũng không tính là cái gì.”

"Ta... Ta xin lỗi ngươi, ta hướng ngươi sám hối, ta..."

"Không cần xin lỗi ta, ta cùng gia đình này, kỳ thật cũng không quen thuộc, lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, bọn họ đã là thi thể lạnh như băng.

Nhưng ta và nhà hàng xóm của họ lại rất quen thuộc, nhà hàng xóm kia thực sự rất tốt, dưa chuột chua của họ, rất hợp với khẩu vị của ta, ngươi biết đấy, khi ăn với thịt hoặc mì, rất thích hợp.”

"Ta..." Ông Morff phát hiện mình đã không thể theo kịp suy nghĩ của người thanh niên trước mắt.

"Ngươi hẳn là cảm thấy may mắn, may mắn khi các ngươi lựa chọn tế phẩm, cũng không có lựa chọn một nhà kia." Karen lại hít một hơi thuốc, phun khói vào mặt Morff, "Nếu không, suy nghĩ trong đầu ta tối nay, hẳn là cả nhà ngươi, cùng nhau cử hành tang lễ, tựa như một nhà Ciso.

Ngươi khiến cho cả gia đình người ta năm im, vậy ta cũng cho cả nhà của ngươi, theo đó mà nằm im.

Cầu nguyện đi.

Một chút khoảng cách này, giúp cho sự phẫn nộ của ta, không thực sự đạt đến đỉnh.

Mặc dù nói những lời này, cảm thấy rất có lỗi với gia đình Ciso, nhưng ta tin rằng người đàn ông lạc quan như Ciso sẽ hiểu ta.”

"Đúng vậy, đúng vậy, hắn sẽ, hắn nhất định sẽ...

Nghe ông Morff hùa theo lời của mình,

Karen cười nói:

"Đương nhiên, bởi vì ta không có ý định buông tha ngươi a."

"Ta..." Ông Morff.

Karen đứng lên, ánh mắt quét về phía tủ thủy tinh bên thư phòng, bên trong, đặt những điếu thuốc lá cùng với những hộp xì gà mà không thể nào đếm được, đều là của Morff.

"Giống như ngươi suy nghĩ rằng mình chẳng qua chỉ là động ngón tay hại chết một gia đình bần dân mà thôi, thật sự cần phải đền mạng sao?

Lúc trước ta cũng nghĩ như vậy, dù sao ngươi có tiền như vậy, còn có ảnh hưởng như vậy.

Ngay từ đầu ta chính là nghĩ như vậy, có thể nhục nhã ngươi một trận, làm cho ngươi tức giận, tựa hồ đã coi như là sự trả thù. Rất tốt

Quy tắc của xã hội này, không phải là như vậy sao?

Các ngươi đặt ra quy tắc, khi đối mặt với sự chỉ trích, cho dù là một nhà bốn mạng người, các ngươi cũng chỉ cần phạt một chén Brandy.”

Nói về cái này,

Karen nhìn về phía Dis,

Cười nói:

"Cám ơn Thượng Đế, thế giới này, có sự hiện diện của ngài.

Ngươi có biết trước kia ta đối với Thần có bao nhiêu khinh bỉ không?

Nhưng hiện tại ta cảm thấy rất may mắn, thế giới này, nó... Nó thực sự có Thần linh, hahahaha.”