- Ồ, không!

Lưu Khấu gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên đi tới trước một bước.

Trữ Hanh và hơn mười viên thuộc cấp hai mắt cũng trợn lên, gắt gao nhìn chằm chằm tiền phương phía trước, trên mặt tất cả đều là vẻ khó có thể tin, Tỉnh Lan (một loại xe công thành) không ngờ còn có thể phá giải như vậy? Quả thực là chưa bao giờ nghe thấy a!

Ngay sau đó, hơn bốn mươi cái Tỉnh Lan ở tiền phương kia rốt cục đều ngã xuống.

Nguyên bản cung tiễn thủ đứng ở trên vọng đài của Tỉnh Lan giống như con kiến bị quăng đi, từ trên không trung rơi xuống đất, Tỉnh Lan ngã xuống, Lương quân bốn phía hốt hoảng chạy trốn, tuy nhiên binh lính quá mức dày đặc, bọn họ căn bản là muốn tránh cũng không được, chỉ trong chốc lát, hàng trăm... Lương quân binh sĩ đã bị Tỉnh lan ngã xuống đập chết.

Hơn hai mươi cái thang khó khăn lắm mới tiến vào khoảng cách cần thiết cũng bị đè sụp tại chỗ.

Lương quân hùng hổ, thế công không ngờ bị tan rã như vậy!

Lưu Khấu khóe miệng co giật hai cái, giờ khắc này, tâm tình của hắn căn bản là không cách nào hình dung? Uể oải? Khiếp sợ? Nổi giận? Đủ loại cảm súc, nhưng hắn rất chắt chắn, quân coi giữ ở Hổ Lao quan đối diện, tuyệt đối là quân Sở, đang chỉ huy nhất định là Hạng Trang không thể nghi ngờ!

Bỗng nhiên, Lưu Khấu giơ tay phải lên:

- Truyền lệnh, các doanh triệt thoái phía sau.

Trử Thuần vọt tới hai bước, giơ một lệnh kỳ dùng sức múa lên.

Trong chốc lát, trong trận Lương quân liền vang lên tiếng kèn thê lương, cùng với tiếng kèn kéo dài không thôi, Lương quân binh sĩ đang lo sợ không biết làm sao liền giống như thủy triều lui trở về.

Trên Hổ Lao quan, Kinh Thiên đấm một quyền lên ngực Bàng Ngọc.

Bàng Ngọc đau đến nhe răng, nhưng trên mặt lại nổi lên một nụ cười thản nhiên, thắng lợi nho nhỏ hôm nay là cái gì đâu? Nếu cho hắn ba vạn tinh binh, Bàng Ngọc thậm chí tin tưởng có thể đem mười vạn Lương quân ở ngoài quan toàn bộ diệt sạch! Bành Việt? Lưu Khấu? Hổ lang chi binh? Ở trong mắt Bàng Ngọc hắn, chỉ là một đám gà chó mà thôi.

Hít một hơi thật sâu, Kinh Thiên đột nhiên vung tay hô to:

- Mênh mông Hoa Hạ!

Hãm Trận Doanh năm trăm khinh binh thoáng chốc hô như sóng thần hưởng ứng:

- Lễ băng nhạc phôi!

- Trọng chỉnh non sông!

Kinh Thiên lại rít.

- Duy ta Đại Sở!

Lúc này đây, tất cả quân Sở lão binh đều rít gào lên.

- Duy ta Đại Sở!

- Duy ta Đại Sở!

- Duy ta Đại Sở!

Ngay sau đó, hơn bảy ngàn tân binh sống sót sau tai nạn cũng đều rống giận theo như người bệnh tâm thần, tuy vừa rồi giao phong rất ngắn, nhưng bọn họ lớpchết lớp bị thương hơn hai ngàn người, mặc kệ nói như thế nào, Hổ Lao quan vẫn giữ được, một trận này chung quy bọn họ đã thắng, đối với đám tân binh này mà nói, là rất trọng yếu, thật sự rất trọng yếu!

Lương quân sau trận.

Đại tướng Hỗ Triếp thở dài, ảm đạm nói:

- Lưu Khấu tướng quân khinh địch quá, Tỉnh lan không nên gần thành như vậy.

Bành Việt khoát tay áo, nói:

- Không trách hắn, nếu như quả nhân chỉ huy, cũng làm như vậy, Hạng Trang tiểu nhi quả nhiên giảo hoạt a, không ngờ lại sử dụng móc câu phá giải Tỉnh lan, quả thực chưa bao giờ nghe thấy.

Hỗ Triếp nói:

- Đại vương, hiện giờ hơn bốn mươi cái Tỉnh lan gần như toàn bộ hư hao, thang, xe công thành cũng tổn thất hơn phân nửa, chúng ta còn đánh nữa hay thôi?

Bành Việt thở dài, lắc đầu nói:

- Không đánh, hiệu lệnh toàn quân, triệt binh, chúng ta hồi Ngao Thương!

Dừng một chút, lại nói thêm:

- Hổ Lao quan chi chiến, Lương quốc đại quân ta đã tổn thất vài ngàn nhân mã, còn bị hủy toàn bộ công thành khí giới, coi như là không làm... Hán Vương thất vọng.

Huỳnh Dương, Lưu Bang hành dinh.

Trần Bình vội vàng vào hành dinh, hướng Lưu Bang vái chào, nói:

- Đại vương, khoái mã hồi báo, Lương quốc đại quân đã từ Hổ Lao quan rút lui.

- Rút lui?

Lưu Bang thất thanh nói:

- Bành Việt hơn mười vạn đại quân, còn có Tỉnh lan, thang, xe công thành, xe bắn đá, không ngờ một Hổ Lao quan nho nhỏ cũng không hạ được? Trần Bình, Bành Việt sẽ không âm thầm cùng Hạng Trang tiểu nhi đạt thành hiệp nghị gì chứ?

Lưu Bang không thể không hoài nghi, Bành Việt hơn mười vạn đại quân a, hơn nữa còn là quân tinh nhuệ, nhất là đại tướng Lưu Khấu suất lĩnh ba vạn nhân mã, là một đám hổ lang chi binh a, lấy hơn mười vạn quân đánh với Hạng Trang chỉ có mấy ngàn quân, không ngờ đánh không thắng còn rút lui? Trong này nếu nói không có vấn đề, Lưu Bang có chết cũng không tin.

Tuy nói quân Sở có lợi thế Hổ Lao quan, nhưng Lương quân cũng có Tỉnh lan, thang mây cùng xe bắn đá a.

Về phần mấy vạn tráng đinh Ngụy địa chui vào quận Tam Xuyên kia, thì căn bản Lưu Bang không thèm suy xét, ở trong suy nghĩ của Lưu Bang, sức chiến đấu của mấy vạn tráng đinh này chẳng có gì đáng kể cả. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Trần Bình nói:

- Đại vương, căn cứ mật thám hồi báo, Lương quân kỳ thật đã đem hết toàn lực, lần đầu tiên tiến công, bởi vì khuyết thiếu công thành khí giới, kết quả thảm bại, lần thứ hai tiến công lại khinh địch, khiến đại bộ phận Tỉnh lan, thang bị hủy, Lương quân biết khó mà lui, là hợp lý.

Nói cho cùng, Bành Việt chỉ là huynh đệ của Lưu Bang, mà không phải thuộc cấp của Lưu Bang.

Cho nên mới nói, ngươi không có khả năng trông cậy vào Lương quân hướng quân Sở sống mái với nhau, kia là không thực tế.

Lưu Bang nghĩ lại, cảm thấy Trần Bình nói có lý, nhưng cứ như vậy, quận Tam Xuyên tuyệt đối là xong đời rồi, Hàm Cốc Quan và Quan Trung cũng liền nguy ở sớm tối, Trương Lương suất lĩnh đại quân đuổi tới, ít nhất cũng mất năm ngày, nếu bỏ đi đồ quân nhu cùng lương thảo, đại quân Trương Lương ít nhất cũng mất bốn ngày mới có thể đuổi tới Huỳnh Dương!

Trần Bình thở dài, bất đắc dĩ nói:

- Đại vương, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, cũng may Hàm Cốc Quan chính là thiên hạ hùng quan, tường cao hơn sáu trượng, Cổ Phùng tướng quân xưa nay cẩn thận, Hạng Trang trong lúc cấp thiết nếu muốn công hãm Hàm Cốc Quan cũng không phải chuyện dễ, còn có Tiêu Tướng quốc, sau khi nghe được tin tức nhất định sẽ điều động viện quân.

Lưu Bang im lặng, hiện tại đích xác là không có biện pháp khác, chỉ có thể đợi.

Đêm khuya ba ngày sau, quân Sở rốt cục cũng chạy tới Tào Dương ấp, cách Hàm Cốc Quan không đến hai mươi dặm.

Trước khi quân Sở chủ lực đến, Cao Sơ đã mang theo Nộ Phong Doanh một ngàn tinh binh san bằng Tào Dương ấp.

Vì thời gian cấp bách, hơn năm nghìn tù binh quân Hán mệt đến hư thoát, đến cuối cùng, một đám gần như là bò dưới đất mà đi, Kỵ Binh Đội của Công Tôn Toại ngoại trừ lúc đầu giết mấy chục người thị uy, sau cũng không tiếp tục giết người, nếu không, năm nghìn quân phu này sớm đã bị giết sạch rồi.

Trong đêm u ám, Cao Sơ mang theo thám báo đội vội vàng đi tới trước ngựa Hạng Trang.

- Thượng Tướng Quân.

Cao Sơ hướng Hạng Trang vái chào, lại nói:

- Hàm Cốc Quan hết thảy như thường.

Hạng Trang nói:

- Nói cách khác, mấy ngày nay cũng không có viện quân đến, quân coi giữ cũng không có phái thám báo đội xuất quan?

Cao Sơ nói:

- Viện quân khẳng định là không có, thám báo đội thật ra có phái mấy chi, tuy nhiên đều bị mạt tướng chặn giết.

Hạng Trang gật đầu, trong lúc vô ý nhấc đầu, lại thấy ánh trăng khuyết trên triền núi phía tây, cuối tháng rồi…, tính toán thời gian, phỏng chừng hiện tại đã là rạng sáng giờ sửu, cách hừng đông còn có một canh giờ! Bỗng nhiên, một ý niệm giống như tia chớp từ trong đầu Hạng Trang nảy ra, trăng khuyết…, cuối tháng...

Ngay sau đó, Hạng Trang quay đầu lại bảo Công Tôn Toại nói:

- Công Tôn Toại, tức khắc hiểu dụ các doanh, ngoại trừ tướng tá, tiểu giáo, tướng sĩ còn lại toàn bộ cởi giáp y của quân Hán, từ nông trại phụ cận Tào Dương ấp tìm kiếm quần áo rách nát mặc vào, quân giới sử dụng cũng đổi thành mộc kiếm, trúc kích, việc này quan hệ trọng đại, không thể sai lầm, người vi phạm... Giết không tha!

- Vâng!

Công Tôn Toại lĩnh mệnh, lập tức giục ngựa chạy như bay.

Phía sau Hạng Trang, Vũ Thiệp đầu đầy mờ mịt, không biết Hạng Trang muốn làm gì.

Úy Liễu vuốt râu, rất nhanh liền đoán được dụng ý của Hạng Trang, lập tức hướng Hạng Trang giơ ngón tay cái lên, thấp giọng tán thưởng nói:

- Thượng Tướng Quân am hiểu tinh túy của binh pháp, lão hủ bái phục.

Hạng Trang lại khoát tay áo, thản nhiên nói:

- Quân sư quá khen.

Nói thật, ở trước mặt Úy Liễu, Hạng Trang không dám tự cao.

Úy Liễu ở trong lĩnh vực chiến thuật có lẽ không bằng Hạng Trang, nhưng ở trên lĩnh vực chiến lược mưu lược, cũng tuyệt đối là đương thời đại gia, cho dù là Trương Lương, Trần Bình, cũng không bằng Úy Liễu.

Hàm Cốc Quan, Cổ Phùng hành dinh.

Phó tướng Đường Thành hướng Cổ Phùng bẩm báo quân tình:

- Tướng quân, Tiêu Tướng quốc cho phi ngựa hồi báo, viện quân nhanh nhất cũng phải ba ngày sau mới có thể đuổi tới, và nhóm viện quân đầu tiên chỉ có năm nghìn quân.

- Năm nghìn quân cũng đủ rồi.

Cổ Phùng nói:

- Phản quân cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.

Dừng một chút, Cổ Phùng lại nói:

- Thám báo đội phái đi Đông Quan đâu, có tin tức gì chưa?

Đường Thành lắc đầu, đáp:

- Mạt tướng đã phái hơn mười chi thám báo đội, nhưng đến hiện tại đều không có tin tức truyền lại, hơn phân nửa là bị phản quân chặn giết, cho nên còn không biết tình hình chính xác của phản quân, tuy nhiên, hai ngày nay ở quan ngoại, mật thám của phản quân hoạt động càng ngày càng nhiều, ta nghĩ, phản quân đại quân hẳn là rất mau sẽ tới.

- Không có bất luận tin tức gì truyền lại?

Cổ Phùng thoáng chốc nhíu mày.

Đúng lúc này, ngoài hành dinh bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, lập tức một gã thân binh vội vàng đi vào, quỳ xuống một gối hướng về phía Cổ Phùng bẩm báo:

- Tướng quân, quan ngoại xuất hiện đại lượng phản quân!

- Hả?

Cổ Phùng bỗng nhiên biến sắc, lại hướng Đường Thành nói:

- Đi!

Hai người lập tức lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Đông quan, đứng ở trên lầu Đông quan nhìn ra bên ngoài, quả nhiên đã xuất hiện loáng thoáng bóng đuốc, dưới bầu trời đêm u ám, hàng đuốc kéo dài chừng hơn mười dặm, vẫn kéo dài …dài lắm….

- Tướng quân!

Đường Thành nghiêm nghị nói:

- Phản quân ít nhất cũng có hai vạn quân!

Thấy Cổ Phùng gật đầu, lại nói:

- Cũng không biết phản quân có thang mây, Tỉnh lan, xe công thành và trọng hình công thành khí giới hay không, nếu không có, thì hai vạn phản quân này căn bản không đáng để lo nghĩ.

- Tướng quân, chỉ sợ Hạng Trang cùng mấy ngàn quân Sở cũng ở trong đó a.

Đường Thành nhắc nhở nói.

- Ngươi nói rất đúng, quân ta quyết không thể sơ suất.

Cổ Phùng nghiêm nghị nói:

- Từ đêm nay bắt đầu, quân canh gác ban đêm gia tăng mười lần, đội tuần tra ban đêm gia tăng hai mươi người!

- Vâng!

Đường Thành lập tức lĩnh mệnh đi.

Lại qua không đến nửa canh giờ, phản quân rốt cục cũng đến dưới Hàm Cốc Quan.

Theo ánh lửa loáng thoáng, Cổ Phùng thấy được một đoàn quân quần áo tả tơi, vũ khí thô sơ, thấy một màn như vậy, khóe miệng Cổ Phùng không khỏi nổi lên một nụ cười khinh miệt!