- Ngươi nói cái gì?!

Hoàn Sở giận tím mặt nói

- Sáu ngàn người mà còn lại không đến tám trăm người sao?!

Dưới cơn giận xung thiên, Hoàn Sở chộp ngực Bàng Ngọc nắm chặt lên, sau đó dùng Bát đại thiết quyền đánh hướng về trên mặt Bàng Ngọc, nhưng không chờ hắn đắc thủ, một cánh tay to giống như cái kìm sắt đã chống đỡ được thủ đoạn của Hoàn Sở, Hoàn Sở gắng giãy giụa vậy mà không chút sứt mẻ nào, khi quay đầu nhìn lên, là Hạng Trang.

- Lão Hoàn!

Hạng Trang lãnh đạm nói:

- Người muốn làm gì?

Hoàn Sở bĩu môi, có chút ngượng ngùng buông lỏng Bàng Ngọc ra.

Bàng Ngọc lại thở dài, hướng về Hạng Trang chắp tay nói:

- Thượng tướng quân, mạt tướng khinh địch sơ suất, đến nỗi bị mất Hàm Cốc Quan, khó tránh chịu tội, tình nguyện lĩnh tử.

Hạng Trang xua tay, thản nhiên nói:

- Thắng bại là chuyện bình thường trong binh gia mà thôi.

Nói một hồi, Hạng Trang lại nhìn quanh mọi người nói:

- Mất đi Hàm Cốc Quan, quả thực là khó tránh chịu tội, nhưng Bàng Ngọc tướng quân có thể nghĩ ra cách kết mây thuận theo vách đá tập kích xuống bất ngờ doanh trại ngoài dự tính của quân Hán, đồng thời thiêu hủy lương thảo của quân Hán, vẫn là lập đại công, cho nên, ưu khuyết điểm cân bằng, không đáng khen thưởng, cũng không đáng bị trách phát.

Chư tướng ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy…hứ… Trang đối với Bàng Ngọc quá khoan dung.

Bàng Ngọc càng vô cùng xấu hổ nói:

- Thượng tướng quân, mạt sính hổ thẹn.

- Được rồi, đi xuống nghỉ ngơi một lát đi.

Hạng Trang vỗ sau vai Bàng Ngọc, lại nói

- Còn có tám trăm tàn quân của ngươi, đêm nay vào thành đóng quân, vào ngâm tắm mình trong nước nóng cho đàng hoàng, rồi ăn một bữa cơm nóng hổi!-

- Vâng!

Bàng Ngọc cảm kích rơi nước mắt, quay người bước đi nhanh.

Chờ khi Bàng Ngọc đi xa rồi, Hoàn Sở nói:

- Thượng tướng quân, thật là có lợi cho lớp người trẻ này rồi.

Hạng Trang lắc đầu, bùi ngùi nói:

- Bàng Ngọc đối mặt Lưu Bang, Trương Lương, Trần Bình còn có hơn mười mấy vạn quân Hán, có thể có mưu kế đặc biệt để thiêu hủy vào lương thảo quan trọng của quân Hán, thì đã rất hay rồi, đổi lại là người khác thủ quan chỉ sợ Hàm Cốc Quan cũng không giữ được như vậy thôi, lương thảo quan trọng của quân Hán cũng đã bị đốt mất rồi, nói như vậy chỉ càng làm hỏng việc thôi!

Úy Liêu cũng gật đầu nói:

- Chính cái gọi là đại quân không động, lương thảo làm trước, tất cả lương thảo quan trọng của đại quân Lưu Bang bị đốt thì đã dẹp xong Hàm Cốc Quan, có thể trong mười ngày, nhiều nhất cũng phải phái đi vài vạn tinh binh hướng về Hàm Dương xuất phát trước, như vậy, cơ hội cứu vãn đường sống của quân ta là rất lớn, bằng không hơn mười mấy vạn đại quân Lưu Bang sẽ chèn ép qua đây, vậy thì cục diện này có thể sẽ thực sự nguy hiểm rồi.

Hàm Cốc Quan, hành dinh Trương Lương.

Chu Bột bước vội vào trong đại sảnh, hướng về phía Trương Lương nói:

- Trương Lương tiên sinh, trong quân cạn lương thực rồi.

Trương Lương thở dài có chút tiếc nuối nói:

- Chu Bột tướng quân, giết trước vài trăm con la ngựa đi, lại cho các tướng sĩ đi rảo phía ngoài đào chút rau dại, cùng nhau nấu ăn cho đỡ đói.

Nói một hồi, Trương Lương lại nói:

- Còn những tướng sĩ toàn quân một ngày chỉ cho phép ăn một bữa.

Chu Bột im lặng, sự việc tới bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy, chỉ cần không để cho mọi người chết đói là được.

Do dự một lát, Chu Bột lại nói:

- Tiên sinh, người xem có nên phái trước một nhóm tinh binh theo hướng Hàm Dương tiến quân không?

Trương Lương ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Thôi đi, Hạng Trang dũng mãnh, Úy Liêu cay độc, đều không phải là hạng người tầm thường, vả lại quân Sở nghỉ ngơi dưỡng sức đã lâu, lương thảo tinh binh đủ mà quân ta lại người kiệt sức, ngựa hết hơi, vả lại lương thảo lại cạn, nếu như tùy tiện tiến binh chỉ sợ khó tránh khỏi tổn binh hao tướng, hay là chờ Đại vương mượn được lương thảo rồi tính sau thôi. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Ôi, cũng chỉ là như vậy thôi.

Chu Bột không khỏi có chút bóp cổ tay.

Mắt đều nhìn thấy Hàm Cốc Quan đã bị đánh hạ, hơn nữa quân Sở còn sót lại vùng lân cận của tiểu Hạng Trang ở ngay trước mắt, lại không ngờ không thể đuổi đại quân về phía trước tấn công, ngươi nói khó chịu hay không khó chịu? Nghĩ đến đây thôi, Chu Bột không khỏi hận Bàng Ngọc tận xương tủy, từ lúc làm tù binh nằm trong miệng quân Sở Chu Bột đã biết cái tên tướng giữ Hàm Cốc Quan là Bàng Ngọc, nghe nói vẫn còn rất trẻ.

Bàng Ngọc?Bàng Ngọc?! Con mẹ nó, cái thằng cha này từ đâu mà mạo muội ra đây?

Khi Chu Bột hận Bàng Ngọc thấu xương, Trương Lương cũng suy nghĩ tên tướng sĩ này đã dồn ép mười mấy vạn quân Hán của Bàng Ngọc vào đường cùng.

Hơn nữa Trương Lương có cái nhìn sâu xa hơn so với Chu Bột, nghe nói tên Bàng Ngọc này căn bản không phải là người Sở, mà là người Ngụy, Hạng Trang vẫn thật là có con mắt nhìn người, vả lại dám dùng người như vậy? Đơn giản hơn, Hạng Trang đã hơn hẳn Hạng Vũ kể ra lần tính toán này nếu không thể đẩy Hạng Trang vào cảnh hoang man, thì thế lực lớn giữa Sở Hán nói không chừng thật sự sẽ nghịch chuyển rồi.

Hàm Dương, bộ phủ Thừa tướng.

Vấn đề lại trở về điểm khởi đầu, quân Sở nên đi về đâu?

Háng Trung là đất khóa rồng tuyệt đối không thể đi, Võ quan đường gập ghềnh lại có tinh binh mãnh tướng trấn giữ cùng là đường chết, Hàm Cốc Quan thì không nói rồi, mười mấy vạn quân Hán tua tủa như lông nhím, theo cửa ải mà thủ, mà Hạng Trang lại chỉ có không đến hai vạn người, đã đổi thành Hạng Võ, chỉ sợ cũng không thể dẫn dắt hai vạn người đánh hạ mười mấy vạn quân Hán trấn giữ Hàm Cốc Quan thôi?

Càng huống chi, hai vạn nhân tài này của Hạng Trang mới vừa thành quân, để thành tinh nhuệ thì cũng còn tương đối xa.

Mà mười mấy vạn đại quân của Lưu Bang, ít nhất có một nữa là lão binh tinh nhuệ đã trải qua trặm trận chiến!

Vũ Thiệp ngẫm nghĩ, đề nghị:

- Nếu không, hay là bằng sức mạnh vượt sông đi Hà Đông, sau đó qua Hồ Quan hoặc là tỉnh Phi Hồ tiến vào đất Triệu, lại từ đất Triệu qua sông Thủy Sát trở về đất Ngụy!

Úy Liêu thở dài nói:

- Quân Hán ngay cả Võ quan đều bị tắc lại ở Hồ Quan, tỉnh Phi Hồ sao lại chẳng may may không phòng bị?

Nói một hồi, Úy Liêu lại nói:

- Vả lại dùng sức mạnh vượt sông quá nguy hiểm, nếu như Lưu Bang theo hướng Hà Đông phái theo một nhóm kị binh, thừa dịp quân ta qua sông được một nửa tập kích bất ngờ thì sao,

Vậy phiền toái càng lớn hơn!

Mọi người im lặng, Lưu Bang quỷ quái thật có một nhóm kỵ binh tinh nhuệ.

Đám kị binh này do tướng Lý Tất hàng nước Tần trước đó, Lạc Giáp trợ giúp Lưu Bang huấn luyện, do Quán Anh thống soái, nhưng mà, từ khi Hàn Tín khởi thảo Bắc phạt thì đám kị binh này luôn đi theo Hàn Tín chinh chiến, cuộc chiến Cai Hạ, Quán Anh đã lấy thân phận là cấp dưới của Hàn Tín để tham chiến, chính là đám kị binh tinh nhuệ này của Quán Anh, dồn ép Hạng Võ ở Ô Giang tự sát.

Dùng Hàn Tín đối với sự tin cậy của Lưu Bang, chưa chắc sẽ giữ được nhóm kỵ binh này của Quán Anh bất hoàn, nếu như nhóm kỵ binh này thật đã đến Hà Đông, lại chờ khi quân Sở qua sông được một nửa mà tập kích, thì hậu quả đem đến sẽ không tưởng tượng nổi.

Vũ Thiệp thất vọng nói:

- Nói như vậy, chúng ta thật sự chỉ có thể đi về hướng Tây hoặc theo hướng Bắc đi theo Nhung Địch nhập bọn thôi sao.

Hạng Trang im lặng lắc đầu, theo hướng Tây là địa bàn của người Khương, người Nguyệt Thị, cũng chính là hậu duệ.

Thanh Hải, Cam Túc to như vậy, quân Sở thật sự muốn tiến vào đây, điều kiện tự nhiên lạnh khắc nghiệt là không cần nói rồi, chỉ sợ đời này kiếp này cũng đừng nghĩ đến việc quay về Trung Nguyên, còn như đi theo hướng Bắc, chẳng phải là tự đưa mình đi vào miệng hùm của người Hung Nô sao?

Giữa lúc đang thương lượng, Tấn Tương bỗng nhiên tiến vào bẩm báo nói:

- Thượng tướng quân, Bách Lý Hiến cầu kiến.

Khấu khí hô to, Hạng Trang phất tay:

- Mời Bách Lý Hiền tiên sinh vào đi.

Tấn Tương vâng một tiếng lui ra ngoài, rất nhanh, Bách Lý Hiền với bộ y phục trắng liền lắc đầu phát quạt lông thản nhiên tiến vào.

Vào tới đại sảnh, Bách Lý Hiền liền hướng Hạng Trang và đám người Úy Liêu, Vũ Thiệp, Hoàn Sở, Quý Bố phân biệt làm lễ, Hạng Trang Hạng Trang đáp lễ, lại cung kính nói:

- Tử Lương, mời ngồi vào chỗ.

Bách Lý Hiền phất tay áo, vào chỗ ngồi.

Lại nói:

- Thượng tướng quân, lúc nãy tạo hạ ở trên phố Hàm Dương có thấy một nhóm bại binh, nghe đâu là từ Hàm Cốc Quan rút về, dám hỏi Thượng tướng quân, Hàm Cốc Quan có phải là đã thất thủ rồi không?

Hạng Trang gật đầu nói:

- Đúng vậy, Hàm Cốc Quan đã thất thủ rồi.

Bách Lý Hiền khẽ mỉm cười, lại nói:

- Như vậy Võ Quan có phải cũng bị quân Hán bít lại?

Hạng Trang không kìm nổi đáy lòng hít một hơi, nói:

- Tử lương, người làm sao mà biết được?

Tạ hạ chỉ là đoán thôi.

Bách Lý Hiền nói

- Độc kế này chỉ sợ là Trần Bình thay Lưu Bang vạch kế hoạch…

Trần Bình hiến kế, chưa bao giờ mảy may cho đối thủ con đường sống, nếu như tại hạ không có đoán sai, không chỉ có Võ quan đã bị bít lại, chỉ sợ Binh Quan, giếng Ps, Phi Hồ, còn cả đường Trần Thương, Tử Ngọ Cốc, đường Bao Tà cũng đều bị quân Hán chặn đứng rồi.

Từ trong giọng nói của Bách Lý Hiền, Hạng Trang mơ ảo nghe được một hương vị tự nhiên, lập tức hỏi:

- Tử Lương, ngươi có phải là có kế sách gì phá giải?

Bách Lý Hiền lắc đầu trong tay cầm quạt lông, nói:

- Trần Bình hiến kế, chưa bao giờ để lại lối thoát, cũng giống tại hạ phá giải không nổi, nhưng mà, Trần Bình dẫu sao cũng chưa từng tới cửa ải phía Bắc, không biết được tình hình cửa ải phía Bắc, cho nên, kế sách của hắn vẫn có một chút sơ hở, Thượng tướng quân kỳ thực vẫn còn một con đường có thể đi được!

Nhĩ Trang lập tức đứng dậy hướng về phía Bách Lý Hiền vái chào thật sâu, nói:

- Còn phải mời Tử lương dạy ta nữa.

Bách Lý Hiền cuống quýt cùng đứng dậy với Hạng Trang vái lạy, nói:

- Không dám nhận đại lễ của Thượng tướng quân như vậy, tại hạ đã làm phụ tá dưới trướng Thượng tướng quân, thì phải thay Thượng tướng quân bày mưu hiến kế đó là một phần trong công việc.

Nói một hồi, Bách Lý Hiền lại nói,

- Thượng tướng quân thực ra có thể thuận theo đường thẳng, hướng về phía bắc lên Cửu Nguyên, sau đó đi đường vòng Vân Trung, Nhạn Môn, Đại Quân, Thượng Cốc lại vào Triệu Địa.

- Cái gì, đi phía Bắc lên Cửu Nguyên?!

Hạng Trang hơi biến sắc nói

- Tử Lương, quận Cửu Nguyên từ sau khi đại quân Vương Ly điều đi Nam, không phải đã bị Hung Nô chiếm cứ rồi sao? Kị binh Hung Nô đi lại như gió, hung tàn hiếu sát, vả lại cung thủ không dưới bốn mươi vạn, quân ta không đủ hai vạn người, theo phía bắc lên Cửu Nguyên chẳng phải là chui vào miệng hùm sao?

Cho rằng một nhóm người vượt qua được, Hạng Trang đương nhiên biết được sự bao vây của Bạch Đăng.

Vòng vây Bạch Đăng trên lịch sử hẳn là phát sinh trong vòng vài năm gần đây.

Sau khi Lão Lưu Bang nhất thống thiên hạ mang theo đại quân Bắc phạt Hung Nô, kết quả là do khinh địch sơ suất, không chờ đến tiếp sau đó hơn ba mươi vạn bộ binh đuổi tới, liền đem theo mấy ngàn kỵ binh đơn độc liều lĩnh, kết quả bị đám kỵ binh Hung Nô chen chúc kéo đến vây hãm trên núi Bạch Đăng, Lưu Bang mấy lần phá vòng vây đều bị người Hung Nô ngăn cản, người Hung Nô nhiều lần tập kích núi cũng bị chết thảm thất bại, hai quân ở núi Bạch Đăng giằng co nhau đủ bảy ngày, cho đến khi Trần Bình bày kế lạ thường người Hung Nô mới giải vây, đó là trên lịch sử có tên của việc Vòng vây Bạch Đăng.

Trên sách sử còn nói, tham dự vòng vây núi Bạch Đăng kỵ binh Hung Nô có bốn mươi vạn, còn nói chính xác thì ngựa trên mỗi một hướng đông, nam, tây, bắc có mười vạn kỵ binh Hung Nô phân thành màu trắng, xanh.

Đen, đỏ bốn loại màu sắc, lại vừa mới lập đế quốc Đại Hán mà thậm chí ngay cả người đánh xe của Hoàng đế đều không tập hợp không đủ bốn tuấn mã cùng màu.

Như thế sự tương phản to lớn cho tướng sĩ Lưu Bang và quân Hán đã tạo thành tâm lý sợ hãi cực lớn.

Sau này gần trăm năm, đế quốc Đại Hán liên tục sống dưới bóng râm sợ hãi của Hung Nô, sau khi Lưu Bang về đến Trường An liền tiếp nhận đề nghị mưu kế của Lâu Kính, đối với Hung Nô áp dụng áp bức và lăng nhục của chính sách hòa hiều và kết giao, về mấy thế hệ Hoàng đế sau Huệ, Thiếu, Văn, Cảnh cũng trước sau như một thi hành chính sách này, mãi cho đến khi Hán Vũ Đại đế đăng cơ, mới bắt đầu cuộc đại phản kích dâng lên ồ ạt!!