Sáng sớm ngày hôm sau, Thượng Tướng Quân nước Triệu là Triệu Ngọ đã chạy về Hàm Đan. Lúc này Quán Cao mời hắn qua phủ bàn chuyện chính sự.

Ở phòng khách của phủ Tướng quốc, Quán Cao đem chủ ý của Vũ Thiệp một lần nữa kể lại cho Triệu Ngọ, sau đó nói:

- Thượng Tướng Quân, không biết ngài có ý kiến gì?

Triệu Ngọ hỏi ngược lại:

- Ý của tướng quốc như thế nào?

Quán Cao thở dài nói:

- Quân Sở, không thể xem thường được.

Triệu Ngọ gật đầu nói:

- Nhuệ khí của Quân Sở đang dâng cao, đúng là không thể xem thường.

Quán Cao nói:

- Cho nên, Vũ Thiệp nói cũng không sai, một khi cuộc chiến nổ ra, nước Triệu ta chắc chắn thây phơi khắp nơi, máu chảy thành sông, quận Hàm Đan thật vất vả mới khôi phục lại, chỉ sợ lập tức đánh mất tất cả!

Triệu Ngọ nói:

- Cần phải như vậy để cho quân Sở nới lỏng, nơi đó cần Hán Vương giải thích không tốt."

- Giải thích? Có cái gì tốt giải thích?

Quán Cao nhíu nhíu mày, buồn bã nói:

- Đại vương chúng ta thân là Triệu vương, chẳng lẽ quốc sự của nước Triệu cũng không làm chủ được, phải nhờ đến Hán Vương nhúng tay vào sao?

Triệu Ngọ nói:

- Nếu Tướng quốc đã quyết tâm như vậy, tôi nhất định ủng hộ hết sức!

Quán Cao nói:

- Tốt, chúng ta hãy mau chóng vẽ ra một đường lối hành quân, để cho quân Sở đi qua!

Dứt lời, Quán Cao quay đầu lại vẫy tay một cái, một viên quan nhỏ liền đem bình phong mang lại, sau đó lại đem bản đồ toàn bộ địa hình nước Triệu treo lên bình phong.

Lập tức Quán Cao, Triệu Ngọ hai người đứng dậy đi tới trước bản đồ.

Nhìn bản đồ, Quán Cao đột nhiên hỏi:

- Thượng Tướng Quân, quân Lương vẫn còn ở Bạch Mã?

- Còn.

Triệu Ngọ gật đầu nói:

- Lưu Khấu còn ở phía đối diện gióng trống khua chiêng, đóng thuyền bắc cầu.

Quán Cao vuốt vuốt râu, bỗng nhiên nói:

- Không bằng như vầy, bắt buộc quân Sở men theo phía đông chân núi Thái Hành xuống nam, lại men theo sông Chương đi về phía đông, đến huyện Nghiệp, qua An Dương, cuối cùng theo bến Bạch Mã qua sông!

- Mượn quân Sở chống lại quân Lương?

Triệu Ngọ chợt bừng tỉnh nói:

- Tướng quốc, cao minh, thật sự là cao minh!

Quán Cao mỉm cười không nói, nếu Hạng Trang nói phải giao hảo với nước Triệu, như vậy hắn nên có thành ý mới đúng, chỉ có bảy ngàn con ngựa tốt, cũng thật là quá keo kiệt. Tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút, Quán Cao còn lo lắng, lại dặn dò Triệu Ngọ nói:

- Tuy nhiên Thượng Tướng Quân, hay là tăng cường quân ở huyện Nghiệp, phòng giữ An Dương, đề phòng quân Sở đánh lén.

Triệu Ngọ đáp:

- Tướng quốc yên tâm, dọc đường tôi sẽ để lại trọng binh. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Quán Cao gật đầu, lại quay đầu lại chỉ bảo viên quan nhỏ nói:

- Lập tức đi dịch quán (nhà khách), mời sứ giả nước Sở đến!

- Vâng!

Viên quan nhỏ khom người trả lời, vâng lệnh đi ngay.

***

Để tránh nướcTriệu hiểu lầm, quân Sở đóng quân ở giáp ranh giữa quận Hàm Đan và quận Hằng Sơn lân cận với huyện Cao.

Bởi vì đi về hướng nam chính là quận Hàm Đan, mà quận Hàm Đan là trung tâm khu vực nước Triệu, dân số đông đúc, nếu không có hiệp định trước với nước Triệu, Hạng Trang cũng không muốn tùy tiện xuống nam.

Bởi vì Hạng Trang thực sự không muốn cùng nước Triệu khai chiến.

Tình hình thiên hạ hiện giờ, nay đã khác xưa.

Lúc này năm trước, quân Sở vẫn là một thân một mình, hơn nữa lại đang bị chín nước chư hầu truy kích và tiêu diệt, không có tiền phương, không có hậu phương, không có tương lai, thậm chí cũng không có hy vọng. Khi đó, quân Sở vì mạng sống, cái gì cũng có thể làm, giết người phóng hỏa, bắt người cướp của, bất kể đạo đức nhưng hiện tại thì khác.

Hiện tại Hạng Trang đã ở giữa nghịch cảnh lôi kéo tới một đội kỵ binh!

Chỉ cần mang theo đội kỵ binh này trở lại Giang Đông, phục hưng Đại Sở sẽ không là hy vọng xa vời!

Quan trọng hơn là, lão Lưu Bang đã bị quân Sở buộc phải về Quan Trung, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn không thể đi đâu được. Đến lúc này, thiên hạ liền trở về thời đại Chiến quốc, lúc ấy, quân Sở không thể muốn làm gì thì làm, nơi nơi đều gặp địch! Lúc này, Hạng Trang sẽ thận trọng xử lý quân Sở cùng với quan hệ giữa các quốc gia.

Cực kì hiếu chiến, đại sự tuyệt đối sẽ không thành!

Nói đến đánh giặc, còn có ai có thể so lợi hại với Hạng Võ, nhưng cuối cùng Hạng Võ không phải cũng bị đánh bại sao?

Cho nên, bắt đầu từ bây giờ, Hạng Trang muốn học qua chính trị, ngoại giao và mưu lược để giải quyết sự phân tranh giữa các nước. Chỉ có nắm quyền, ngoại giao và mưu lược thật sự giải quyết không được các vấn đề, tài năng mới là sức mạnh cuối cùng, cuối cùng mới phát động chiến tranh! Này, là một kẻ bề trên nên có lối suy nghĩ, nên có phương thức xử sự đúng đắn.

Đối với phương thức của Hạng Trang thận trọng cư xử với nước Triệu như thế, Hoàn Sở, Quý Bố thậm chí Cao Sơ, Tiêu Khai, Điền Hoành, Mông Cức và đại tướng đều cảm thấy có chút không đúng. Lấy sức chiến đấu của quân Sở hiện giờ, hơn nữa lại có thêm đội kỵ binh đi lại nhanh như gió, cần gì phải bận tâm phản ứng của nước Triệu? Quân Triệu không ngăn cản thì thôi, nếu dám ngăn đón, vậy đánh cho chúng tan tác tả tơi!

Tuy nhiên, Úy Liêu, Bách Lý Hiền đối với hành động này của Hạng Trang lại có chút thưởng thức, nhất là Úy Liêu.

Đối với việc Hạng Trang dẫn binh đánh giặc, năng lực điều binh khiển tướng, cho tới bây giờ Úy Liêu cũng không chút gì lo lắng!

Úy Liêu chỉ là có chút lo lắng, Hạng Trang xử lý chuyện quốc sự sẽ không thể qua loa, cụ thể đến lúc này, hắn lo lắng Hạng Trang sẽ áp dụng mãnh liệt phương thức cưỡng ép qua biên giới nước Triệu, sau khi vượt qua sông, chỉ sợ cũng sẽ lấy phương thức mãnh liệt ấy qua biên giới nước Lương thậm chí Hoài Nam trở về Giang Đông. Tuy nhiên thoạt nhìn hiện giờ, cũng là do hắn lo lắng quá nhiều.

Bên trong lều lớn của Hạng Trang, Hạng Trang đang cùng Úy Liêu, Bách Lý Hiền nói chuyện phiếm.

Từ khi thoát khỏi truy binh Hung Nô, gần nhất trong khoảng thời gian này quân Sở ít khi được thảnh thơi, dọc đường khi thì vượt qua khe núi, lúc lại qua rừng dương rộng lớn, căn bản là quân Yến không dám ra gây chuyện. So sánh với các quốc gia Trung Nguyên, nước Yến dân số ít nhất, binh lực cũng yếu nhất, mấy mươi nghìn kỵ binh của quân Sở ào ạt tiến vào đất Yến, quân Yến co rút ở trong thành, làm sao còn dám xuất binh chặn giết?

Hạng Trang dùng dao găm cắt phiến thịt khô nhét vào miệng, vừa nhai vừa hỏi Úy Liêu:

- Quân sư, Vũ Thiệp đi Hàm Đan dường như đã bảy tám ngày rồi, có lẽ cũng nên có tin tức gì chứ?

- Thượng Tướng Quân không cần lo lắng, hai ngày nữa Vũ Thiệp sẽ về.

Úy Liêu nói xong, lại nắm thật chặt áo khoác bằng da hổ trắng trên người, lần trước Hạng Trang ở Hà Sáo săn được hổ trắng, thật đúng là liền cho Úy Liêu làm ra một cái áo khoác bằng da hổ trắng. Khỏi phải nói, trên chặng đường hành quân này, Úy Liêu khoát áo khoác da hổ trắng, thật đúng là không thể nào bị lạnh, mấy mùa đông trước bị căn bệnh thấp khớp hoành hành nay thì cũng giảm bớt hơn.

- Căn cứ vào tài hùng biện của Vũ Thiệp tiên sinh, thuyết phục Quán Cao, Triệu Ngọ chỉ mất thời gian bằng một bữa ăn sáng.

Ngồi ở bên cạnh Úy Liêu Bách Lý Hiền cũng phụ họa theo, người trẻ tuổi đúng là có khác, khí huyết sung mãn, Úy Liêu đang mặc áo khoác da hổ trắng, còn Bách Lý Hiền trong tay lại phe phẩy quạt lông.

Tiếng nói vừa dứt, vén lên cửa màn, Vũ Thiệp thản nhiên đi vào.

Không đợi Vũ Thiệp chào, Hạng Trang liền cười nói:

- Ồ, thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

- Hả...

Vũ Thiệp nghe vậy ngạc nhiên, lại chắp tay chào nói:

- Thượng Tướng Quân, tôi tên Vũ Thiệp, không phải Tào Tháo.

Úy Liêu, Bách Lý Hiền cũng là ngơ ngác nhìn nhau, Tào Tháo là ai? Như thế nào trong sử sách chưa bao giờ có nhắc tới người này? Trong lòng Hạng Trang cũng đổ mồ hôi, thật sự đã quên hiện tại mới là cuối đời Tần, xấp xỉ bốn trăm năm sau Tào Tháo mới có thể sinh ra, hơn nữa, thế giới này đã bị chàng làm cho trời long đất lở, triều Hán không chừng cũng không có, còn có thể có Tào Tháo sao?

Lập tức Hạng Trang vội ho một tiếng, hỏi Vũ Thiệp:

- Tiên sinh, Quán Cao, Triệu Ngọ bọn họ trả lời như thế nào?

- Thưa Thượng Tướng Quân, bọn họ đã đồng ý rồi.

Vũ Thiệp chắp tay, lại từ ống tay áo lấy ra một bản đồ bằng tơ tằm, lại nói thêm:

- Tuy nhiên bọn họ yêu cầu đường lối hành quân của chúng ta chỉ cho đi theo con đường bọn họ đã định, nếu không, đồng nghĩa với việc khiêu khích nước Triệu, nước Triệu sẽ cùng chúng ta khai chiến.

Bách Lý Hiền lắc lắc quạt lông, nói:

- Việc này cũng giống như dự kiến của chúng ta.

Úy Liêu cũng nói:

- Đất Triệu bằng phẳng, cũng không cần lo lắng trúng mai phục.

Hạng Trang tiếp nhận bản đồ, nhìn qua một lần rồi đưa cho Úy Liêu, sau đó nói:

- Đi, liền cùng với nước Triệu xác định đường đi này, sáng sớm ngày mai đại quân xuất phát, xuống nam đi bến Bạch Mã!

***

Bến Bạch Mã, đại doanh quân Lương.

Lương quốc Thượng Tướng Quân Lưu Khấu đang ở trong lều lớn uống rượu giải sầu, gần đây trong khoảng thời gian này, tâm tình Lưu Khấu không tốt lắm.

Nguyên nhân tâm trạng Lưu Khấu không tốt thật ra vô cùng đơn giản, bởi vì không thể dựa vào cái gì mà đánh! Từ lúc Hạng Võ sau khi bại trận ở Cai Hạ, quân Lương liền trên cơ bản không gặp may, dựa vào cái gì mà đánh. Không thể dựa vào cái gì mà đánh, cũng đồng nghĩa với việc không có món béo bở, không có món béo bở, các mãnh tướng kiêu căng dưới quyền Lưu Khấu ngay lập tức không chịu nổi, gần như mỗi ngày đều gây chuyện.

Gây chuyện cũng thôi đi, nói thực ra Lưu Khấu cũng không cần quan tâm đến việc sống chết của người dân nước Lương. Bọn dũng tướng kiêu ngạo dưới quyền thường lấy đầu người dân nước Lương hướng về vua Lương xin thưởng. Lưu Khấu cũng thường thường là mắt nhắm mắt mở không để ý tới, nhưng gần đây, vua Lương lại ủy nhiệm một người tên là Hề Ý làm Tướng Quốc, bắt đầu ở bốn phía các quận nước Lương chỉnh đốn trị an, đã bắt giữ không ít người.

Trong số những người bị bắt, có không ít là thân tín Lưu Khấu. Lưu Khấu đi theo vua Lương xin tha, vua Lương chẳng những không đồng ý lại còn quở trách hắn, thử hỏi Lưu Khấu có thể nào không buồn bực?

Lưu Khấu đang uống bỗng nhiên phó tướng Chử Thuần tiến vào bẩm báo nói:

- Thượng Tướng Quân, bờ bên kia sông xuất hiện thật nhiều kỵ binh!

- Kỵ binh?!

Lưu Khấu nghe vậy cả kinh, vài phần cảm giác say trên người lập tức không cánh mà bay, tức khắc đứng dậy mặc áo giáp, mặt khác hỏi Chử Thuần:

- Có bao nhiêu kỵ binh?

Chử Thuần nói:

- Mạt tướng đoán chừng, ít nhất cũng có trên mười nghìn kỵ binh!

- Trên mười nghìn kỵ binh?!

Lưu Khấu càng giật mình nói:

- Nước Triệu lấy đâu ra nhiều như vậy kỵ binh?

Nước Triệu thật sự có nhiều kỵ binh như vậy, vậy thì quân Lương cùng quân Triệu đọ sức đã có thể đoán trước được thắng bại.

Quân Lương sắc bén, so sánh với quân Triệu càng thêm dũng mãnh thiện chiến, nhưng quân Lương rõ ràng đang ở hoàn cảnh xấu, đó chính là vấn đề lương thực, khó có thể kéo dài. Một khi quân Triệu luỹ cao hào sâu, thủ vững không ra, quân Lương rất nhanh sẽ hết lương thực, không đánh tự lui. Hiện tại, nước Triệu đột nhiên xuất ra hơn mười nghìn kỵ binh, làm cho quân Lương càng thêm bất lợi.

Lập tức Lưu Khấu vội vàng mặc giáp trụ chỉnh tề, lại mang theo phó tướng Chử Thuần thẳng hướng tháp canh mà đến.

Đi lên tháp canh hướng về ven sông phía bắc dõi mắt trông về phía xa, Lưu Khấu quả nhiên thấy được đông nghìn nghịt, mênh mông khôn cùng kỵ binh. Chử Thuần nói có hơn mười nghìn kỵ binh, như thế vẫn còn ít, Lưu Khấu phỏng chừng, ít nhất cũng có khoảng ba mươi nghìn kỵ binh! Ba mươi nghìn kỵ binh, đây chính là một đội làm người ta sinh ra sức lực chiến đấu, nước Triệu khi nào thì lập ra được một đội kỵ binh khổng lồ như vậy?

Cũng không biết đội kỵ binh nước Triệu này sức chiến đấu như thế nào, chỉ cần có Triệu Lý Mục thống lĩnh hơn một nửa kỵ binh kia, quân Lương cũng không chống nổi. Sau khi nước sông đóng băng nước Triệu sẽ vượt sông tiến công. Hay là trực tiếp lui về Định Đào, Đại Lương, sống chết giữ thành, bởi vì theo tình hình trước mắt căn bản là không có cách nào để đánh.