Hạng Trang khoát tay, thản nhiên nói:

- Bây giờ còn chưa phải lúc.

Cho dù Hạng Trang cũng rất lo lắng cho an toàn của Cao Sơ, nhưng hắn cũng không cho rằng lúc này dẫn theo đại quân vượt sông là ý kiến hay, trong lòng Bách Lý Hiền chỉ sợ cũng sẽ không tán thành qua sông hàng loạt vào lúc này, hắn sở dĩ nói như vậy hơn phân nửa vẫn là e ngại thân phận của Cao Sơ, bởi vì Cao Sơ không chỉ là ái tướng thân tín mà Hạng Trang yêu thích, còn là tướng lãnh tai to mặt lớn trong Sở hệ, thân phận không phải nhỏ.

Nếu lúc này Bách Lý Hiền khuyên Hạng Trang duy trì bình tĩnh, không nên dẫn quân vượt sông, thì tương lai lời này một khi truyền vào lỗ tai của Cao Sơ, thì rất có khả năng sẽ làm cho Cao Sơ hiểu lầm, nếu như Cao Sơ không hiểu lầm Bách Lý Hiền, nhưng mà những tướng lãnh dưới trướng của Cao Sơ thì sao? Một cái sơ sẩy, chuyện này rất có khả năng sẽ tạo ra mâu thuẫn giữa hai tập đoàn đại tướng lãnh Tần hệ và Sở hệ.

Cần biết lần trước Cửu Nguyên Đại Giác, Do Uyên đã đoạt lấy danh tiếng của Cao Sơ nhưng khiến cho lão Đại tướng lãnh Sở hệ khó chịu, may mà tổ tiên Do Uyên xưa kia cũng là người Sở quốc, nếu không, đám tướng lãnh bên Sở hệ còn không biết sẽ nháo sự đến mức nào đâu.

Bách Lý Hiền thông minh hơn người, hắn làm sao có thể mắc sai lầm thấp kém như vậy được?

Thấy Hạng Trang cũng không có tiếp nhận ý kiến của mình, Bách Lý Hiền liền khẽ mỉm cười, không lại nói thêm cái gì, dù sao hắn đã biểu lộ thái độ của mình, về phần Hạng Trang tiếp nhận hay không tiếp nhận, vậy không phải hắn Bách Lý Hiền có thể thay đổi, lập tức Bách Lý Hiền hướng về Hạng Trang chắp tay, cáo từ quay về chính mình chỗ ở viếtbiểu tấu.

Nhìn theo bóng dáng Bách Lý Hiền đi xa dần, Hạng Trang lại căn dặn với Tấn Tương:

- Tấn Tương, lập tức khiến phi ngựa chuyển cáo cho Cao Sơ, bảo hắn làm việc ngàn vạn lần không nên vọng động, hết thảy lấy đại cục làm trọng!

Ngẫm nghĩ một chút, Hạng Trang lại cố ý thêm vào một câu:

- Lại nói với hắn hiện tại chịu chút ủy khuất cũng không sao, tương lai lại gấp mười, gấp trăm lần đòi trở về là được.

Đối với Cao Sơ, Hạng Trang đúng là dành cho hắn rất nhiều kỳ vọng, không chỉ bởi vì Cao Sơ đối với hắn Hạng Trang trung thành cùng tận tâm, càng bởi vì chính bản thân Cao Sơ có tài năng có thể bồi dưỡng, mà Cao Sơ cũng đích xác không có phụ lòng hắn Hạng Trang kỳ vọng, ngắn ngủn một năm thời gian, cũng đã từ một tiểu, tiểu nhân vật thân binh đồn trưởng, trưởng thành lên một vị Đại tướng thống soái vạn quân!

Về mặt phương diện năng lực Cao Sơ tuy rằng không bằng Bàng Ngọc có mưu lược, nhưng so với Bàng Ngọc thì hơn hẳn về phần xâm lược tính, trên phong cách dùng binh càng thêm gần gũi với Hạng Trang, việc này cũng liên quan đến việc Cao Sơ đi theo Hạng Trang trong thời gian dài.

Nếu nói Cao Sơ còn có nhược điểm gì mà nói, thì phải là nhi nữ tình trường.

Nhất là Tần Ngư, lại là Cao Sơ mệnh môn, một khi Tần Ngư gặp phải nguy hiểm gì, Cao Sơ nổi giận lên làm ra chuyện gì đều hoàn toàn có khả năng, cho nên Hạng Trang mới cố ý thêm vào một câu: hiện tại chịu chút ủy khuất, tương lai sẽ tìm trở về cũng không muộn ý tứ nói là, hiện tại đại sự quan trọng hơn, về phần thù hận cá nhân, tương lai lại báo thù cũng không muộn.

- Vâng!

Tấn Tương vái chào, lĩnh mệnh liền đi.

Nhìn theo bóng dáng Tấn Tương đi xa, Hạng Trang trầm ngâm một lát, bỗng nhiên theo bản năng hỏi han:

- Quân sư, ngươi nói xem tên Thiên Viêm thích khách chính là ai phái đi...

Nói đến một nửa, Hạng Trang mới đột nhiên nhớ tới Úy Liêu đã đi rồi lập tức vẻ mặt buồn bã, có chút cô đơn thở dài, lão quân sư vừa đi, hắn còn thật đúng là còn có chút không quen.

Bành Thành, hoàng cung Hoài Nam..

Khoái Triệt vuốt vuốt hàm râu của mình, đưa lưng về phía Anh Bố đi vài bước, lại lắc lắc đầu.

Anh Bố liền có chút không kiên nhẫn, thúc giục nói:

- Ai nha, Tướng quốc, ngươi nhưng thật ra mau nói này tên là Thiên Viêm thích khách rốt cuộc chính là người của ai?

Khoái Triệt không đáp, chỉ thâm trầm nói:

- Đại vương, nghe nói tên Thiên Viêm này ở Ngô Việt song phương còn rất có danh tiếng?

- Tất nhiên.

Anh Bố gật đầu nói:

- Tên Thiên Viêm này đích thật là một kiếm khách rất có danh tiếng, lúc Quả nhân ở Phiên huyện khởi binh, còn từng phái người tới mời hắn gia nhập, tuy nhiên lại bị người này cự tuyệt.

Khoái Triệt gật gật đầu, lại nói:

- Nói như vậy, tên Thiên Viêm này hẳn là một vị thành danh đã lâu kiếm khách, hơn nữa lúc Đại vương phái người tiến đến mời hắn gia nhập, bị hắn lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, việc này liền thuyết minh, Thiên Viêm không phải loại người có thể mua chuộc kiếm khách, như vậy lần này ám sát Cao Sơ nhất án, liền hơi có chút kỳ quái.

Anh Bố đầu đầy mờ mịt, nhíu mày hỏi:

- Tướng quốc, vậy tên Thiên Viêm này rốt cuộc là người của ai?

Khoái Triệt giang tay ra, cười khổ nói:

- Nếu tên Thiên Viêm này thật sự là một vị thế ngoại cao nhân, không bị tiền tài vật chất mua chuộc, như vậy hắn sẽ không phải Hạng Tha, Hạng Đà hoặc là Hạng Quan có khả năng sai khiến được.

- Tướng quốc nói rất đúng. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Anh Bố nghiêm nghị nói:

- Việc này là do Lưu Bang lão nhi sai khiến hay sao?

Từ khi ngày đó bắt đầu bất ngờ chiếm đánh Tiết quận, Anh Bố cũng đã cùng Lưu Bang chính thức trở mặt, tuy nói Lưu Bang cho tới bây giờ còn không có phái người đến đây đòi lại Tiết quận, Đông Hải, Sái Thủy ba quận, thậm chí đều không có phái người đến răn dạy hắn, nhưng Anh Bố biết, quan hệ đồng minh giữa hắn cùng Lưu Bang sớm đã vỡ tan, khai chiến là việc sớm muộn mà thôi.

- Cũng sẽ không phải là Hán Vương.

Khoái Triệt lắc đầu nói:

- Nếu Thiên Viêm thật sự là người của Hán Vương, như vậy mục tiêu mà hắn ám sát sẽ không phải là Cao Sơ đại tướng dưới trướng của Hạng Trang, mà hẳn là bản thân Hạng Trang mới đúng.

- Đúng nha.

Anh Bố gật đầu nói:

- Vậy Thiên Viêm rốt cuộc chính là người của ai?

Khoái Triệt trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi Anh Bố:

- Đại vương, ngươi có hay không nghe nói qua, Đế quốc Đại Tần đã diệt vong nhiều năm trước từng có một chi quân đội phi thường thần bí, khi đó, gần như tất cả quân Tần đều còn tại sử dụng đồng khí, nhưng chi quân đội này cũng đã dùng tới dị thường sắc bén thiết khí, chi quân đội này tên là thiết kiếm tử sĩ!

- Thiết kiếm tử sĩ?!

Anh Bố nghe vậy không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Với tư cách một cái Tần mạt phản vương, Anh Bố làm sao có thể không biết Đế quốc Đại Tần thiết kiếm tử sĩ? Trên thực tế, Anh Bố không chỉ biết sự tồn tại của thiết kiếm tử sĩ, càng từng bị thiết kiếm tử sĩ ám sát qua, những thiết kiếm tử sĩ này không chỉ có kiếm thuật cực cao, hơn nữa không thèm để ý đến sống chết, căn bản là là một đám hiếu sát thành tính quái vật!

Khoái Triệt lại nói:

- Này đám thiết kiếm tử sĩ dừng chân ở Nam Sơn trong một chỗ tên là hắc băng đài nghìn trượng tuyệt phong, sau lại vì bảo vệ bí mật cùng với cố làm ra vẻ huyền bí, hắc băng đài liền trở thành tên hiệu chính thức của đám thiết kiếm tử sĩ này.

- Hắc băng đài? Hắc băng đài không phải sớm bị Hạng Võ đánh tan sao? Đóng quân ở trên đó thiết kiếm tử sĩ bất kể là học đồ, vẫn là kiếm thuật giáo tập, thậm chí ngay lúc đó tổng giáo tập Hắc hỏa cũng đều đã bị quân Sở bắn chết...

Nói tới đây, Anh Bố bỗng nhiên hút một ngụm khí lạnh, nghiêm nghị nói:

- Tướng quốc muốn nói là, Hắc hỏa không chết, dùng tên giả Thiên Viêm tới đây báo thù?

- Báo thù?

Khoái Triệt lắc đầu nói:

- Đại vương ngươi cũng quá khinh thường đám thiết kiếm tử sĩ này rồi, ở trong mắt bọn họ, căn bản là không có tư thù, thậm chí cũng không có quốc thù, trong mắt bọn họ cũng chỉ có mệnh lệnh của Tần quốc vương thất mà thôi!

- Tần quốc vương thất?

Anh Bố nhíu mày nói:

- Tần quốc vương thất cuối cùng một chi huyết mạch, Tần vương Tử Anh không phải đã bị Hạng Võ giết cả nhà sao? Hiện ở đâu còn có Tần quốc vương thất?

Nói đến đây liền dừng lại một chút, Anh Bố lại nói:

- Hơn nữa, Đế quốc Đại Tần đã diệt vong nhiều năm như vậy, nếu thực sự là thiết kiếm tử sĩ lọt lưới, chỉ sợ cũng sớm mai danh ẩn tích trốn đi đi?

Khoái Triệt nói:

- Cái gọi là tiểu ẩn lánh ở nơi hoang dã miền quê, đại ẩn lánh ở nơi thành thị, so sánh với trốn tránh ở nơi sơn dã, thì việc dùng tên giả trở thành kiếm khách nổi danh thiên hạ, không phải càng có thể bảo hộ chính mình sao?

- Dừng lại một chút, Khoái Triệt lại nói:

- Về phần Tần quốc vương thất huyết mạch, theo thần biết, kỳ thật vẫn chưa đoạn tuyệt, năm đó khi quân Sở công phá hoàng cung ởs Hàm Dương, thiếu một vị Thi Mạn Công chúa.

Anh Bố hơi có chút không cho là đúng nói:

- Chính là một vị tiểu nương, thì làm thế nào đây? Dù nàng may mắn đào thoát, hiện tại không phải đã chết vào hoang dã, hoặc là đã gả cho sơn dã thôn phu, từ nay về sau áo vải quần thoa, sống đến cuối đời đi? Lại như thế nào có thể lấy được liên lạc cùng thiết kiếm tử sĩ, càng không thể sai khiến thiết kiếm tử sĩ đi ám sát Cao Sơ.

Khoái Triệt không có phản bác Anh Bố, chỉ có điều vuốt vuốt chòm râu dưới hàm, nói:

- Đại vương, theo thần biết, vị này lọt lưới Thi Man Công chúa cũng chưa chết ở ngoài hoang dã, cũng không có gả cho sơn dã thôn phu, trên thực tế, nàng đã ở nửa năm trước gả cho Hạng Trang! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, nàng còn nghĩ trở thành Hạng Trang chính thê, Sở quốc vương hậu!

- Vậy lại càng không đúng rồi.

Anh Bố nói:

- Thi Mạn Công chúa nếu gả cho Hạng Trang, nàng làm sao có thể sai khiến thiết kiếm tử sĩ đi ám sát Cao Sơ? Cần biết Cao Sơ là Hạng Trang ái tướng tâm phúc đó!

Khoái Triệt lắc lắc đầu, thản nhiên nói:

- Đại vương, thực sự là như vậy sao?

Anh Bố nhíu nhíu mày, sau đó cúi đầu trầm tư lên, hảo sau một lúc lâu mới sợ hãi cả kinh, nghiêm nghị nói:

- Tướng quốc, ngươi muốn nói dưới trướng Hạng Trang cũng có sự tranh chấp phe phái?

- Đó là điều đương nhiên.

Khoái Triệt nói:

- Hạng Trang dùng người cùng Hạng Võ hoàn toàn bất đồng, Hạng Võ chỉ tín nhiệm người nước Sở, thậm chí chỉ tín nhiệm họ Hạng dòng họ, nhưng Hạng Trang dù là người nào cũng dám dùng, hiện giờ thủ hạ của hắn không chỉ có có người nước Sở, cũng có người nước Ngụy, nước Tề, thậm chí rất nhiều người của nước Tần, nhiều người đến từ bất đồng quốc gia như vậy, nếu không có quyền lực, phe phái chi tranh, đó mới là kỳ quái.

Anh Bố sờ sờ ria mép, cười nói:

- Tranh giành, khiến cho bọn họ tranh giành đi, tranh giành càng ác liệt càng tốt, tốt nhất Hạng Trang có thể cùng Hạng Tha, Hạng Đà, Hạng Quan toàn diện khai chiến, cho bọn hắn lưỡng bại câu thương, đến lúc đó sau, Quả Nhân có thể tự mình dẫn đại quân vượt sông, không cần tốn nhiều sức dễ dàng đạt dược hai quận Giang Đông, ha ha ha.

Khoái Triệt thản nhiên cười, cũng không nói thêm gì.

Từ khi Hạng Trang đóng quân ở Lịch Dương, ngày đó trở đi cũng không có tùy tiện vượt sông, Khoái Triệt đã biết giữa Hạng Trang cùng Hạng Tha, Hạng Đà, Hạng Quan hơn phân nửa là đánh không dậy nổi, hơn nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, Hạng Trang cuối cùng cũng sẽ từ bên trong Hạng gia trổ hết tài năng kế thừa Sở quốc vương vị, hiện giờ Hạng Trang, ở trên chính trị cũng là cực kỳ thuần thục.

Tuy nhiên, Khoái Triệt cũng không có đem những suy nghĩ trong lòng này nói ra, bởi vì hắn biết, Anh Bố tuyệt đối không thích nghe những câu nói mất hứng như vậy.

Ngô Trung bắc giao, Hạng Đà đại doanh.

Phái ra mấy trăm tên Tiếu Thám đi điều tra thăm dò hành tung của Thiên Viêm đã đều trở về đại doanh, tuy nhiên đều không tìm được hành tung của Thiên Viêm, từ sau khi vài ngày trước ám sát không thành, tên Thiên Viêm này liền cùng không khí giống như biến mất, tuy nhiên điều này đã nằm trong dự kiến của Hạng Đà, Thiên Viêm nguyên bản chính là cái độc lai độc vãng (đi và đến đều một mình) du hiệp, việc này xong hơn phân nửa đã trốn xa đi nơi khác rồi.

Tuy nhiên, tìm không ra Thiên Viêm thì làm sao có thể giải thích tốt cho phía bên Cao Sơ, Hạng Trang đây..

Do dự một lúc, Hạng Đà đột nhiên quay đầu quát:

- Người đâu, chuẩn bị ngựa cho bản tướng quân! Nếu tìm không ra Thiên Viêm, không thể nói trước cũng chỉ có thể tự mình vượt sông, hướng Hạng Trang chịu đòn nhận tội!