Đây rất có thể là con đường sống duy nhất của quân Sở, đại thắng quân Hán, tiêu diệt Lưu Bang.

Cho dù không giết được Lưu Bang, cũng phải đánh cho quân Hán hồn bay phách lạc, thất thần mà tháo chạy. Kể từ đó, liên kế của Trương Lương, Trần Bình cũng sẽ sụp đổ, đã không còn lũ truy binh đuổi giết, chẳng còn lại bọn tinh binh tầng tầng lớp lớp tàn quân Sở sẽ thong dong tiến vào núi lớn mà tháo chạy.

Đương nhiên, cơ hội và thách thức luôn song song với nhau. Thử thách lần này lại vô cùng to lớn.

Thứ nhất, Hạng Trang còn chưa biết đại bản doanh của Lưu Bang nằm tại đâu, càng không biết rõ khoảng cách là bao nhiêu. Đại bản doanh của y có thể ở phía trước không xa, cũng có thể là rất xa, càng có thể không nằm trong núi lớn. Nếu như hai trường hợp sau xảy ra thì chẳng phải tàn quân Sở một đi không trở lại, có chết mà không còn đường sống sao?

Thứ hai, hắn còn chưa biết Lưu Bang có bao nhiêu quân sĩ.

Có thể là 5000 quân, cũng có thể là 10 000, 50 000. Nếu quân Hán dưới 5000 người thì Hạng Trang 10 phần chắc thắng, còn nếu vượt quá 10 000 người thì chỉ có 3 phần thắng mà thôi, hơn nữa nếu có giành chiến thắng thì 4000 quân sở kia còn lại tới 2000 quân cũng là điều rất khó.

Nêú quân Hán vượt quá 20 000 quân thì quân Sở chả phải nắm chắc cái chết trong tay sao?

Nói cách khác, trừ phi đại bản doanh của Lưu Bang cách đây không xa, và số quân sĩ không tới 10 000 thì quân Sở mới có cơ hội thắng lợi. Còn nếu không, toàn bộ Sở quân sẽ bị tiêu diệt.

Cho nên, đây là một thử thách vô cùng mạo hiểm.

Có lẽ những kẻ điên rồ mới làm ra được những việc mạo hiểm như vậy.

Nhưng Hạng Trang và Sở quân đâu còn lựa chọn nào khác? Không đánh cược một phen thì tàn quân Sở nhất định sẽ bị đám truy binh và chặn binh giết không còn một ai. Đằng nào cũng chết, nhưng nếu thành công thì chẳng phải tìm được đường sống trong cái chết, trong tuyệt cảnh mở ra một con đường máu sao?

Lập tức Hạng Trang tiến tới trước đám quân sĩ, tất thảy binh lính đều tập trung vào hắn.

-Tiêu Công Giác tướng quân đã chết…

Hạng Trang hít một hơi dài, lớn tiếng mà rằng:

-500 huynh đệ cản phía sau cũng đã tử trận, bọn họ vì yểm hộ quân ta mà chết, vì kéo dài thời gian cho chúng ta phá vòng vây mà chết trận, vì mạng sống của quân ta mà hi sinh, chúng ta đâu thể để họ chết oan uổng được.

-không thể…

-không thể.

-Không thể

4000 quân đống thanh hét lớn.

Đám tinh binh của Chung Ly Muội và Ngu Tử Kỳ cũng theo đó mà hô lớn, người xưa luôn coi trọng nhân nghĩa, đây lại là ân cứu mạng, sao có thể không trả được.

Hạng Trang bình tĩnh giơ cao tay, trấn áp tiếng thét của quân sĩ.

-Các ngươi có muốn báo thù cho Tiêu Công Giác tướng quân hay không?

-Báo thù

-Giết sạch quân Hán

- Giết Hạ Hầu Anh

-gần 4000 quân lại tiếp thục hô lớn.

Hạng Trang lại áp chế tiếng hô, nói:

-Nói rất hay, Tiêu công Giác tướng quân và hơn 500 quân sĩ vì cứu chúng ta mà tử trận, đại ân đó không báo đâu còn là người? Họ đã hi sinh dưới tay quân Hán, thù này không trả đâu còn là nam tử hán nữa.

-Báo thù

-Báo thù

-Báo thù

Gần 4000 quân lại tiếp tục hưởng ứng.

Hạng Trang giương cao thanh đao, tiếng hô của quân sĩ lập tức ngừng lại. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

-Đúng, báo thù, thù máu này nhất định phải báo.

Hạng Trang vẻ mặt lãnh đạm, tiếng nói vang như gõ sắt khiến ai cũng kinh sợ.

-Nhưng ta cũng cần phải nói, Hạ Hầu Anh cũng chỉ là con cẩu dưới trướng Lưu Bang, muốn báo thù này không bằng ta cứ tiến tới giết tên lão tử Lưu Bang.

-Thượng Tướng Quân nói rất đúng

-Giết Lưu Bang…

-Hạ Hầu Anh chính là một con cẩu.

-Giết Lưu Bang báo thù cho Tiêu tướng quân.

-Còn phải báo thù cho Đại vương và hơn 10000 huynh đệ Cai Hạ nữa.

Một câu giết Lưu Bang của Hạng Trang đã nhóm lên ngọn lửa thù hận trong máu quân Sở lâu nay, làm trỗi dậy thú tính cuồng bạo nguyên thủy trong đáy lòng…Chỉ trong chốc lát, cả đám tàn quân đều trợn tròn con mắt khát máu, nỗi tức giận nghẹn lên tận cổ, họ gào lên những âm thanh man rợ như thú dữ.

Sau nửa đêm nghỉ ngơi, ăn chút lương khô, thể lực của tàn binh dần được hồi phục.

Hơn nữa, trong hoàn cảnh như vậy, họ luôn nung nấu ý định liều mạng, 1 người liều mình, mười người sao có thể chịu nổi…chờ đến khi gần 4000 quân kia cùng liều mạng xông lên, sức lực được tạo ra sẽ lớn mạnh khủng khiếp.

Hạng Trang một lần nữa rút đao chĩa về phía trước, đám tàn quân nhà Sở cứ thế mà ào ạt xông lên.

Hạng Trang gọi Cao Sơ, Kinh Thiên lại gần, chỉ bảo một hồi, không rõ những gì chỉ thấy 2 người liên tục gật đầu, lại kéo theo hơn trăm thân binh tinh nhuệ gấp rút hướng phía quân Hán mà đi.

Trong rừng rậm, Hạ Hầu Anh đang dẫn theo 500 thân binh đuổi theo đám tàn quân Sở phía trước.

Đuổi mãi đuổi mãi, Hạ Hầu Anh bỗng nhiên thấy tình hình có gì không đúng, phía trước cũng không thấy động tĩnh gì của quân Sở…nhìn qua cũng chỉ có tầm 3 tới 5 người phía trước, hoặc có thể ít hơn.

Thức trắng một đêm nhờ ánh lửa mà đuổi địch, ban ngày cũng vất vả truy sát, cuối cùng không có kết quả gì.

Trong lòng bỗng hoài nghi, Hạ Hầu Anh liền ra lệnh khẩn trương phái hai chi đội bao vây hai cánh bọc đánh vào trong.

Sau nửa canh giờ, cách đó một ngọn núi không xa, họ đã chặn đứng được đám quân Sở, đám tàn quân quả thực có 5 tên, cũng có thể nói, họ vất vả đuổi giết hơn phân nửa đêm chỉ có 5 tên tàn quân này thôi.

-Không hay rồi..

Hạ Hầu Anh lập tức thấy mọi việc không ổn

-Trúng kế rồi.

-Lúc này Hạ Hầu Táo đã đuổi kịp Hạ Hầu Anh, y tỏ ra khó hiểu mà rằng:

-Phụ thân, có chuyện gì sao?

-chúng ta trúng kế rồi.

Hạ Hầu Anh lớn tiếng thở dài.

-Dụ chúng ta lên núi chỉ có một đám 5 tên binh sĩ Sở quốc, đám quân của Hạng Trang nhất định đã trốn chạy lưng chừng đường rồi.

Nói xong, Hạ Hầu Anh lại lớn tiếng quát lớn:

-Khẩn trương quay lại, mau cử người ra khắp các hướng, nhanh chóng lục soát cho ta.

Mặt trời đã lên cao, gần trăm quân Hán đi dọc theo đường núi phía trước mà vào.

Hạng Trang đã ở bên trong núi, hắn cởi chiến bào đổi cho một binh sĩ nhà Hán khác. Cao Sơ và 100 thân binh của y cũng cởi bỏ chiến bào, thay vào đó là chiến bào Hán quân đẫm máu.

Ở giữa đám quân nhà Hán giả mạo đó là Kinh Thiên và 50 quân Sở đang đóng vai tù binh, tất cả tù binh đều mặc chiến bào đẫm máu, hơn nữa lại bị trói cả hai tay. Thật ra chả cần phải ngụy trang thì chiến bào của họ cũng đã đẫm máu, chỉ cần trói hai tay vào nữa là xong.

Hơn trăm binh sĩ cứ thế mà hiên ngang lên đường.

Hạng Trang con người này sát phạt quyết đoán, hành sự thẳng thắn, không dài dòng.

Đã quyết định tới đại bản doanh Lưu Bang, đã quyết định đánh cược một phen thì nhất định không cần suy nghĩ nhiều, lo ngại, do dự trước giờ không phải tác phong của hắn.

Tuy rằng hiện tại trời đã sáng, nhưng đâu có ai nói ban ngày không được đánh úp chứ.

Cho tới ngày hôm nay, quân Sở chỉ mới đánh úp vào ban đêm. Hôm nay quyết định phục kích ban ngày, có lẽ sẽ khiến quân Hán không cảnh giác mà thắng trận.

Đi qua một triền núi là trạm canh gác của quân Hán.

Cao Sơ và đội binh sĩ giả mạo quân Hán đi trước nhất không khỏi bàng hoàng, đây không phải là đầu đường, cũng chẳng phải cửa ải hiểm yếu gì, tại sao lại có trạm kiểm soát của quân Hán? Bọn chúng tính lập mưu gì? Dù cho có ý ngăn cản quân Sở thì 20 quân sĩ binh lực quá yếu, có thể làm gì được chứ?

Hạng Trang bỗng dưng vui mừng khôn xiết.

Trạm kiểm soát xuất hiện ở một nơi thế này chứng tỏ đại bản doanh của Lưu Bang chỉ ở ngay phía trước. Nếu không, quân Hán việc gì phải đặt trạm canh gác ở đây? Chẳng còn nghi ngờ gì nữa trạm kiểm soát này là trạm báo động, bảo vệ xung quanh đại bản doanh.

Nghĩ tới đấy, Hạng Trang lòng không khỏi nóng như lửa đốt

Lưu Bang lão tử nhất định đang ở phía trước không xa.

Vừa lúc Cao Sơ quay đầu dò ý, hắn liền lấy tay ra hiệu, Cao Sơ gật gật đầu, trên khóe miệng nở một nụ cười ác độc.

Không đến nửa thời gian uống một chén trà, hơn trăm "Quân Hán" đã tới trạm kiểm soát phía trước.

Một đội gồm tên tiểu tướng và hai gã Hán binh đi lên, trông chúng không có gì nghi ngờ cả. Tin tức quân Sở bị bắt giữ dưới chân núi sớm đã truyền tới trạm kiểm soát. Bọn chúng lại không có khả năng liên hệ với quân Hán áp giải, sao biết được sự tình gì.

Cao Sơ hướng phía quân Hán mà quát:

-Còn không cho đi?

Tên tiểu tướng hất nhẹ tay, hơn 20 tên Hán binh liền tiến lên mở chướng ngại vật che ở đường lớn. Cao Sơ lại dẫn đoàn áp giải tiến lên phía trước, qua được khoảng hơn 30 binh lính thì tên tiểu tướng cảm thấy đám binh này rất lạ mặt liền hỏi Cao Sơ:

-Các ngươi ở doanh trại nào?

-Bọn ta là…

Cao Sơ nhíu mày trả lời, nhưng đột nhiên có tiếng quát to:

-Động thủ.

Chưa dứt lời, Cao Sơ và hơn 30 quân Sở dơ cao thanh đao sắt bén, không cần đợi cho quân Hán kịp hoàn hồn, lưỡi đao lạnh sắc cứ thế đâm vào lồng ngực chúng. Quân Hán hoảng sợ trừng trừng con mắt, đang muốn ngẩng đầu lên trời mà thét dài thì liền bị Cao Sơ bóp chẹn cổ họng.